Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 9: Hay em ở lại nhà anh?




Tề Chu vào bếp được một lúc thì Sở Anh cũng đi từng phòng xem. Đầu tiên, cô vào phòng của mình, đây là căn phòng mà Tề Chu dành riêng cho cô mỗi cô đến đây chơi rồi ngủ lại. Mọi thứ vẫn như cũ, Tề Chu vẫn giữ nguyên những thứ cô thích trong phòng như 5 năm trước và có vẻ như căn phòng hay thường xuyên dọn dẹp nên vô cùng sạch sẽ. Cô bất chợt chuyển ánh mắt về hướng hai tấm ảnh được đóng khung trên kệ tủ ngay bên cạnh chiếc giường màu hồng.

Cô bước tới bên cạnh, cầm lên một tấm ảnh nhỏ, mỉm cười rồi xoa xoa nhẹ lên nó, đó dường như là bức ảnh vô cùng quan trọng đối cô vì trong đôi mắt sâu thẳm ấy chứa đựng sự hạnh phúc không nói thành lời khi cầm bức ảnh trên tay. Đó là tấm ảnh khi Tề Chu tốt nghiệp cấp 3 cô có được dịp chụp chung với anh. Còn tấm hình thứ 2 chính là khung hình cả ba người giữa Tề, Sở Anh và Dư Hoài.

" Nhớ hồi đấy thật đó. ", những khoảnh khắc thời thanh xuân vui vẻ khiến cô không thể nào quên được. Cảm giác hạnh phúc được đứng chung khung hình cùng người mình thích.

Rồi sau đó, cô lại hướng ánh mắt đến cánh cửa thông qua phòng cô. Đằng sau cánh cửa ấy là phòng của Tề Chu, ban đầu cô có chút ngập ngừng nhưng cô cũng quyết định mở nó ra. Cô bước vào, trong phòng ngập tràn mùi hương quyến rũ của Tề khiến cô đắm chìm.

" Căn phòng cũng không thay đổi mấy, và tông màu phòng của anh ấy luôn là trắng-đen thật hợp với tính cách. Hì hì..Hửm??"

Cô để ý những bức ảnh được gắn lên tường, cô bước dần tới nhìn một hồi lâu thì thấy không chỉ những tầm hình chụp chung với cô và Dư Hoài thì còn có duy nhất một bức ảnh có Tề và một người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn có mái tóc màu đen và đôi mắt vô hồn. Bất chợt, cô nhận ra đó là phụ nữ mà 5 năm trước cô thấy ở cạnh cùng Tề Chu.

"Người phụ nữ này....??"

Tiếng gọi lớn của Tề Chu từ phòng bếp:" Sở Anh, đến giờ ăn rồi!"

" Vâng, em biết rồi! Em sẽ ra ngay..", cô ngoái nhìn bức ảnh một lúc rồi rời đi.

Một bàn thức ăn thịnh soạn được bày vô cùng ngon miệng, cô cảm thán nói:" Wow...là anh làm hết sao?"

" Đúng vậy! Sao hả? Thấy anh có đỉnh không?", cậu với phong thái tự tin ngẩng cao mặt đáp.



Thấy anh đeo tạp dề màu hồng nhạt cô liền phì cười thành tiếng, nói:" Xin lỗi...em không nhịn được cười Hahah..Anh mặc tạp dề đúng là hợp lắm đó. "

Tề Chu xấu hổ quay sang chỗ khác, tai có chút ửng đỏ, phụng phịu giận dỗi nói:" Hừm... Em đừng có chọc anh. "

" Em xin lỗi mà... haha.."

" Không sao đâu. Anh làm sao dám trách tiểu đáng yêu như em được chứ. Được rồi, ăn thôi."

Sở Anh chỉ mới nếm thử thôi, cô phải thán phúc kinh ngạc, mắt sáng lên, gương mặt thoả mãn nhai một cách ngon lành, nói:" Ngon quá đi mất!"

Tề Chu nhìn Sở Anh ăn ngon lành thì cười thầm, dịu dàng lấy tay lau nhẹ phần thịt dính cạnh mép của Sở Anh, tay chống cằm nói:" Nếu ngon thì hãy ăn nhiều vào nhé, bé con."

" Um ~~

Một lúc sau, sau khi ăn xong bụng cô căng phồng vì no, Sở Anh thở nhẹ rồi xoa cái bụng của mình.

" Lâu không được ăn bữa ngon như vậy. No thật đấy!"

Cô ngước nhìn xung quanh, thấy cái đồng hồ chỉ đúng 10h, ngạc nhiên đứng dậy, nói:" Đã muộn như vậy rồi sao? Chắc bây giờ em phải về rồi."

Tề Chu liền nhanh chóng đứng dậy níu tay Sở Anh lại, ngập ngừng nói:" Cũng muộn rồi.. hay là em ở lại nhà anh cũng được."