Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 7: Ghen




Còn phía Sở Anh, cô được mọi người rất được chào đón và ra sức chỉ cô làm việc. Cô cảm thấy rất vui vì được mọi người giúp đỡ nhiệt tình như vậy, bất chợt cô nghĩ đến Tề Chu: Hum! Không biết anh ấy làm ở bộ phận nào trong công ty? Anh ấy giỏi như vậy chắc cũng sẽ ổn thôi.

Kết thúc một ngày thực tập với công việc, cô vươn người thoải mái vì đã hoàn thành phần công việc của mình, cô cười vui vẻ nói:" Thật suôn sẻ!! "

Anh nhân viên bên cạnh đang đứng lên cất đồ chuẩn bị ra về thấy vậy liền hí hửng nói lời trêu đùa với cô:" Haha..Cô bé Sở Anh của chúng ta thật ngây thơ ah.. " - Dương Trì

Cùng lúc đó, Duy Hạ ( nhân viên công nghệ kinh doanh) đi qua chỗ bàn làm việc của Sở Anh nghe vậy liền đứng lại, dựa tay vào kệ bàn làm việc của cô cười toe toét, tiếp lời:" Em mới đi làm nên không biết chứ! Hồi trước, bọn anh mới ngày đầu đi làm tưởng rằng sẽ rất nhàn hạ nhưng trải qua một thời gian thì lúc nào bọn anh cũng phải tăng ca không kể ngày đêm đó. Nhất là..."

Một tiếng bước chân lạch cạch của giày cao gót đang tiến vào, đó là chị quản lý, cô hầm hực không mấy vui vẻ ôm một trồng đống giấy tờ mang vào, giọng điệu lạnh nhạt nói:" Xử lý đống tài liệu lỗi này. Mai nộp!"

Cả văn phòng suy sụp tinh thần, niềm hạnh phúc chưa được bao lâu thì điều chẳng lành cũng đã đến, ngay sau đó nụ cười dập tắt trên đôi môi của họ, thở một hơi dài, than vãn.

" Chị quản lý yêu dấu, đến giờ tan làm rồi mà. Để mai được không~~?" - Duy Hạ.

" Đúng vậy đó. Chúng tôi mệt lắm rồi mà.."

Hành động chỉnh lại gọng kính cùng với ánh mắt sắc bén của Tư Hạ liếc sang bỗng chốc khiến cả gian phòng im lặng, tất cả mọi người cũng không dám hó hé nửa câu. Tư Hạ chầm chậm hướng ánh mắt hướng về phía Sở Anh, nói:" Nhân viên mới sẽ đảm nhận công việc này! "

" Hả???", tất cả nhân viên trợn tròn mắt không khỏi ngạc nhiên.

" Vậy không phải làm khó lính mới sao, sếp!"- Dương Trì

" Đây cũng chỉ là buổi thử việc đầu tiên thôi mà sếp..có cần phải vậy không?"

Tư Hạ nhìn với thái độ dữ tợn:" Có ý kiến với tôi sao?"

Mọi người im bặt không dám phản bác thêm bởi Tư Hạ là cấp trên, nếu còn ý kiến nữa là họ sẽ bị đuổi việc như chơi. Vì cũng là buổi thử việc đầu tiên nên cô cũng không muốn kì kèo với cấp trên đành miễn cưỡng đồng ý:" Không sao đâu ạ! Em sẽ cố gắng hoàn thành."

Chắc là không có thiện cảm với mình rồi. Hết lần này tới lần khác đều dường như là cố tình.

Tư Hạ để tập tại liệu xuống bàn, không quan tâm mà rời đi lập tức. Mọi người thở vào nhẹ nhõm, cũng chuẩn bị ra về.

" Trời đúng là mụ quỷ già khó ưa! " - Duy Hạ thấy bất bình liền bực bội trong lòng.

"Nói nhỏ thôi..cô ta quay trở lại là chết cả đám đó!!" - Dương Trì khẽ giọng nói.

" Mà không sao? Để bọn anh giúp em một nửa nhé! Chứ một đống tài liệu như vậy kể cả đến sáng mai cũng không xong được. "

Cả Dương Trì và Duy Hạ đều lên tiếng giúp Sở Anh khiến cô cảm thấy bớt tủi thân vơi đi phần nào uất ức trong lòng. Cô mỉm cười nói lời cảm ơn với hai người.

Duy Hạ cười rộ lên, hí hửng nói:" Hehe..Có gì đâu!"

" Khự..khự...", tiếng kho khàn nhẹ của Tề Chu đứng trước cửa tầng của bộ phận kinh doanh, ánh mắt cậu đầy sát khí nhìn chằm chằm đám người đang vui vẻ cười nói xung quanh Sở Anh. Trên người cậu đang toả đầy khí đen của sự tức giận, lẩm bẩm:" Lũ ruồi bâu này.!!"



Tất cả hướng ánh nhìn về phía Tề Chu, đều có chút ngạc nhiên hỏi nhau.

" Ai vậy!! Cùng làm trong công ty sao?"

" Không biết nữa! Không lẽ là nhân viên của bộ phận nào đó trong công ty chăng? Nhưng mà nhìn ăn mặc có vẻ sang trọng ah.."

Ánh mắt Sở Anh sáng lên, vui vẻ đứng dậy, gọi lớn:" Anh Tề Chu..."

Tề Chu nghiêng đầu tựa người vào cánh cửa, mỉm cười nhẹ nhìn cô:" Ừm..Anh đây! Có muốn đi về cùng anh không?"

Đang vui mừng bỗng nhiên Sở Anh cúi đầu ỉu xìu, thở dài mệt mỏi:" Em muốn lắm nhưng.. công việc còn khá nhiều nên không thể về cùng anh được."

Tề Chu nhăn mày biểu lộ sự hoài nghi, thầm nghĩ: Giờ tan làm chính quy của công ty là vào đúng 6h và công việc mỗi người đều như nhau, đương nhiên không quá nhiều nên có thể hoàn thành đúng thời gian. Còn tại sao, trên bàn làm việc của em ấy lại có nhiều tài liệu như vây?

Vì đây là cơ hội tốt để có cớ đi chung cùng Sở Anh nên cậu không muốn bỏ lỡ, quyết định tiến vào muốn giúp Sở Anh một tay.

" Hay để anh giúp em..một lúc nhé!"

Cô lắc đầu từ chối vội:" Không.. không cần đâu ạ! Có anh Duy Hạ và anh Dương Trì giúp em rồi. "

Hừm thế nên anh muốn vào giúp đó!! Sao anh có thể để cho hai thằng đực rựa ở cùng em được chứ.

" Không sao. Càng đông sẽ càng xử lý nhanh hơn. "

Sở Anh ngại ngùng đáp:" Vậy thì làm phiền anh rồi.."

Tề Chu tiến đến nhìn sơ qua tài liệu, cậu chợt nhận ra liền đen mặt, lẩm bẩm:" Không phải đây là bản kế hoạch tính toán chi tiêu tổng quát mỗi tháng ở công ty sao? Rõ ràng đây là công việc dành cho ban kế toán, nhưng vì họ đã tính toán sai toàn bộ nên mình đã gửi trả và bắt họ làm lại một bản kế hoạch mới..Vậy mà..!!"

Dám ngang nhiên qua mắt tôi. Được lắm!

Tề Chu siết chắt tay, hỏi:" Theo anh thấy, đây là tài liệu dành cho bộ phận kế toán mà sao em phải làm vâỵ!"

Dương Trì cũng vừa để ý thấy, cậu chăm chú lướt nhìn sơ qua, ánh mắt tròn xoe tỏ vẻ bất ngờ:" Đúng vậy! Hay quản lý Tư Hạ có sai xót sao? Tự nhiên đưa một đống tài liệu không liên quan đến đây rồi muốn cho Sở Anh xử lý??"

" Bà chúa quỷ đó có bao giờ sai sót..chỉ có thể là.."-Duy Hạ.

Mặc dù nói vậy nhưng cuối cùng bọn họ vẫn ngồi sửa chữa cả đống bản kế hoạch đó cùng nhau.

Lúc trời chập tối đến khi về đêm, cuối cùng cả hội đã hoàn thành xong. Sở Anh nhanh chóng cất gọn tài liệu rồi nhanh chóng chạy về phía Tề Chu đang đứng đợi cô ở trước cửa văn phòng.

" Anh...em xin lỗi. Làm phiền anh rồi."



Tề Chu yêu chiều xoa đầu Sở Anh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc con vào vành tai của cô, mỉm cười dịu dàng nói:" Không sao đâu, đó là chuyện nhỏ thôi. À~Chắc tiểu tổ tông của anh cũng mệt rồi, anh dẫn em đi ăn nhé!"

Duy Hạ nhìn Tề Chu mà cười gượng không thành tiếng, đôi mắt nheo lại khó hiểu nghĩ: Rõ ràng vừa nãy chỉ cần mình hoặc anh Dương Trì tiến gần Sở Anh là trừng mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống bọn này, vậy mà lúc trước mặt với cô bé Sở Anh thì thay đổi 180 độ nét biểu cảm trên gương mặt. Không chọn nghề diễn viên thì đúng sai lầm tuổi trẻ..

" Vậy..vậy có được không ạ?"

" Được mà chỉ cần bé con muốn.", Tề Chu nhếch mắt,lườm hai nam nhân viên phía sau rồi cười đắc thắng.

....??? Có làm gì đâu trời! Tự nhiên bị lườm lây.

Sở Anh ngoái đầu lại chào tạm biệt mọi người trong văn phòng rồi rời đi cùng Tề Chu. Được một hồi, Duy Hạ và Dương Trì mới dám thở phào nhẹ nhõm.

" Hú hồn con chồn luôn."

" Cái tên nhóc đó đúng là đáng sợ thật đó. Cũng chả làm gì mà tự nhiên bị lườm lây."

" Nhìn là biết thôi cậu ta có ý gì rồi! ", Dương Trì cười thầm nói.

" Đúng là người đã có gia đình có khác nhỉ? Anh mà không nhanh về nhà là Dương phu nhân đến đó!!", Duy Hạ cười phì nói lời trêu đùa.

" Anh đây biết rồi nhé...", Dương Trì gấp gáp rồi vụt nhanh khỏi văn phòng.

"Hahah...Anh ấy sợ vợ thật đó!!"

***

Tới bãi đỗ xe, Tề Chu nhanh chóng lái chiếc xe ra đoạn ngoài sảnh của công ty, chỗ mà Sở Anh đang đứng. Sở Anh mở cửa xe từ từ bước vào, nhẹ nhàng ngồi xuống nói:" Để anh trở em như vậy thật sự làm phiền anh rồi. "

Tề Chu vừa tập trung lái xe vừa mỉm cười nhẹ đáp:" Bé con ngốc, anh tự nguyện mà! Em đứng khách sáo như vậy."

"Um.."

Lời nói chân thành ấy khiến cô dao động, hai tay nắm chặt rồi có chút cúi người vì ngại ngùng. Thấy được sự lúng túng của cô, Tề Chu liền lên tiếng hỏi để bầu không khí không trở nên gượng gạo:" Sở Anh, em muốn đi ăn gì nào?"

Sở Anh ngước lên quay sang nhìn Tề Chu, cô cảm thán góc nghiêng của Tề Chu đúng là cực phẩm, đẹp đến nỗi khiến cô không thể rời mắt được. Nhưng cô tự chấn tĩnh bản thân phải thực sự tỉnh táo không được bị cám dỗ, ngập ngừng đáp:" Em...ăn gì cũng được. "

" Hưm.. Anh biết có chỗ này còn ngon hơn cả nhà hàng, em có muốn tới không?"

" Là ở đâu vậy ạ?"

Tề Chu cười phào, vui vẻ nói:" Nhà anh đó! "

???