Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 30: Em đ.ã đ.i đâu!"




Tay Tề Chu nắm chặt cốc nước như muốn bóp vỡ nó thành từng mảnh. Cậu hầm hực chịu đựng nghĩ thầm: đúng là sơ xảy thôi thì em ấy sẽ lại có người dòm ngó… Không lẽ mình phải bắt em ấy về nhà rồi nhốt lại sao?

‘cạch’, tiếng mở cửa phòng, người đi vào không ai khác là Mộ Tần - giám đốc công ty cũng là chú của Mộ Thời, gương mặt trẻ măng nhưng đã ngoài 30. Mộ Tần cúi nhẹ người chào đón Tề Chu, mỉm cười nói:" Chào ngài, tôi rất vinh hạnh được gặp ngài đây. "

" Xin lỗi vì đã để ngài đợi lâu.", cậu ngồi xuống ghế được một lúc thì quay sang nhìn với phía Mộ Thời thì không khỏi ngạc nhiên, trong lòng đầy phần trần: Thằng nhóc Mộ Thời từ lúc nào mà không còn ác cảm với phụ nữ vậy. Không phải là thay tính đổi nết rồi đó chứ…

Ánh mắt của cậu và Mộ Thời chạm nhau, bất giác Mộ Tần giật thót mình khi nhìn vào đôi đồng tử thuần sẫm không có hồn của cậu nhóc…

Hzz…thằng nhóc này thật chẳng hiểu đâu mới là con người thật của nó…

Mộ Tần quay đi rồi gượng cười từ tốn nói:" Hà…ha…tôi vừa nghe thư ký nói ngài đây đã giúp cháu tôi thoát khỏi đám côn đồ. Tôi thay thằng nhóc nhà tôi cảm ơn ngài rất nhiều."

“…”

Đôi mắt Tề Chu liếc nhìn lên trên, hờ hững không mấy nghe lọt tai những lời Mộ Tần vừa nói, lẩm bẩm:" Nếu không phải vì Sở Anh thì thằng ranh đó nằm mơ mới được ông đây ra tay."

Tử Ân đứng bên cạnh là người nghe thấy toàn bộ lời nói lẩm bẩm của Tề Chu, thoạt toát mồ hôi thành dòng, cậu hãi hùng tự thủ thỉ với lòng: Tên điên này lỡ nói vậy người ta nghe thấy thì sao?



Chẳng hiểu sao từ lúc bước vào, Mộ Tần thấy lạ, cái bầu không khí u ám trong căn phòng từ đâu mà xuất hiện khiến bản thân cậu cứ cảm thấy lạnh sống lưng.

Nhớ rõ ràng đâu bật điều hoà nhỉ…

Ngẫm một lát thì Mộ Tần chợt để ý, từ nãy đến giờ trên gương mặt của Tề Chu chỉ mỗi một nét biểu cảm vô cùng đáng sợ? Không lẽ bất mãn với điều gì sao? Không nói không rằng mà chỉ ngồi phát tiết cơn ghen khiến bản thân Mộ Tần cũng cảm thấy hoang mang không biết cuộc làm ăn lần này có thành công tốt đẹp như mong đợi hay không!!

" Vậy…chắc chúng ta vào việc chính thôi nhỉ?", Mộ Tần ra hiệu bằng ánh mắt với Liễu Hạn. Cậu ta ngầm hiểu liền gật đầu, họ nhẹ rồi chậm rãi nói:" Cuộc họp công việc hai bên đều là thương lượng những thông tin quan trọng mật thiết vậy nên xin mời những người không liên quan ra ngoài…"

Đương nhiên ánh mắt tất cả đổ dồn về phía hai người không liên quan nhất là Sở Anh và Mộ Thời. Cô cũng tự ý thức được mà xin phép ra ngoài cùng Mộ Thời. Vì tính chất công việc nên Tề Chu cũng đành ngậm ngùi nhìn cô và tên nhóc Mộ Thời ra ngoài cùng với nhau.

Trước khi tiến ra ngoài cửa, Mộ Thời liền quay đầu lại nở một nụ cười đắc thắng rồi lè lưỡi để chọc tức Tề Chu. Tưởng trừng chỉ là trò trẻ con, bởi là một người lớn như Tề Chu chắc chắn cũng không bõ quan tâm. Vậy mà không ngờ cậu thật sự đã trúng chiêu của một thằng nhóc, siết chặt tay, bật trạng thái nóng máu, từ từ vuốt mái tóc lên một cách sang chảnh, cười khẩy:" Ha…"

Thằng ranh con…này cố tình chọc điên mình sao? Ha…hà…Phải hoàn thành nhanh công việc mới được. Không thể để thằng nhóc đó được nước lấn tới…Hừ…



Mộ Thời ngoài mặt cười ngây thơ nhưng nội tâm bên trong lại là một tảng băng thực thụ. Ánh mắt cậu trong veo đến nỗi không ai nghĩ cậu đang nói dối lòng, cùng với đôi má phúng phính và đôi môi chúm chím đỏ nhẹ khiến ai nhìn vào cũng muốn cưng chiều.

Sở Anh cúi nhẹ người nhìn cậu nhóc, gương mặt cô cứ híp híp rồi lại cười cười, chợt nhớ ra:" À…Này nhóc chị quên chưa hỏi. Em tên gì vậy?"



Mộ Thời đang thẫn thờ nghĩ về một điều gì đó thì bị tiếng nói của Sở Anh đánh thức liền hồi thần lại, nghiêng đầu nở một nụ cười tươi rói:" Hee…Em tên Mộ Thời. Còn chị tên gì zạ??"

‘Ỏ’, Sở Anh phấn khích, trái tim cứ bình bịch như muốn nổ tung, không thể kìm nổi mà gục ngã trước giọng nói cute của Mộ Thời, tay cô không yên được mà muốn sờ ngay vào phần má phúng phính của cậu.

Kyaaa…Sao mà em đáng yêu quá trời zậy!

" Chị tên Sở Anh á!"

" Um…um…Sao chị cứ véo má em vậy!",Mộ Thời giả vờ nhõng nhẽo nhưng đến nỗi nội tâm bên trong của cậu cũng cảm thấy ghê tởm, cau mày khó chịu: hừm…chị ta coi mình là trẻ con sao?

" Oaaaa…Tại vì em đáng yêu quá đó!!"

“Hơ…hơ…”



Được một lúc, vì lỡ tay nên cô đã véo má cậu nhóc đến nỗi hai bên má xưng vù nổi đỏ. Sở Anh liền nhanh chóng nói lời xin lỗi:" Mộ Thời, em có sao không? Cho chị xin lỗi…"

Có đấy!

Trong lòng nghĩ vậy thôi, chứ cậu vẫn cười tươi cho qua chuyện, giọng nói cậu ngọt xỉu:" Um~ Không sao đâu ạ! À…"

" Hử?"

Mộ Thời lúng túng, cúi đầu thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi:" Chị…chị có muốn đi chơi xung quanh nơi này không? Em sẽ dẫn chị đi."

Sở Anh ngạc nhiên, vui mừng đồng ý:" Được nha…Chị cũng rất muốn đi thử…"

****

Mộ Thời dẫn Sở Anh tới công viên UnY, cách không xa công ty CPN.

Mặc dù là cậu chưa từng được đến những nơi công viên như vầy một lần nào vì quá khứ từ lúc 5 tuổi cậu từng bị những kẻ xấu bắt cóc tống tiền. Vậy nên từ lúc đó đã để lại cho cậu nỗi ám ảnh tâm lý nặng, không muốn tiếp xúc và luôn có ác cảm với người lạ.

( Nói đến đây chúng ta cũng hiểu vì sao mà tính cách của Mộ Thời lại quái đảng như vậy rồi nhỉ? Sống cô đơn giống như một chú chim được dốt trong lồng, được bao bọc dẫn đến bản năng ngại tiếp xúc với những người xung quanh vì nghĩ ai cũng là kẻ xấu khiến bản thân cậu nhiều lúc có chút điên loạn)

Dù ngoài mặt không thích vì bản thân cậu xuất thân cao quý chưa từng ra ngoài một mình với người lạ và chưa từng trải nghiệm những thứ dành cho một đứa trẻ nhưng có lẽ đây là lần đầu cậu đã tự đặt điều ngoại lệ cho bản thân.



Có lẽ cũng không nhàm chán như mình nghĩ.

" Mộ Thời ơi nhanh lên, đi chơi ’ tàu lượn siêu tốc ’ nè!!", Sở Anh nở một nụ cười hở bàn rằng trắng sứ của mình, cô vui vẻ giơ tay ra gọi cậu.

Mộ Thời giương mắt lên nhìn Sở Anh, chẳng hiểu sao khi ở cùng cô gái này lại khiến lòng cậu thoải mái đến vây, không có chút cảnh giác hay ác cảm mà chính là một niềm vui thực thụ. Cậu vươn tay ra nắm tay của Sở Anh:" Ừm…"

Toàn trò trẻ con…, suy nghĩ luôn tự coi mình là trưởng thành nhưng Mộ Thời vẫn là một đứa trẻ đương nhiên cậu vô cùng thích thú.

" Aaaaaa…", đó là tiếng hét khi chơi trò cảm giác mạnh của Sở Anh.

Một lớn và một nhỏ cùng chơi trò mạo hiểm mà chỉ toàn nghe thấy tiếng hét của Sở Anh. Còn Mộ Thời thì không phải cậu không sợ mà chóng mặt đến nỗi không còn tâm trí để sợ.

Sau khi chơi xong cả hai cùng đi ăn những món được bán xung quanh công viên, rải rác thành các gian hàng.

Trời cũng dần chập tối, Sở Anh và Mộ Thời đều đã thấm mệt, mồ hôi đã đẫm lưng, nhưng trên gương mặt vẫn lộ rõ vẻ muốn chơi tiếp.

" Yaa…Vui thật đấy! " - Sở Anh

" Em cũng thấy vậy. "

" Cũng tối rồi lên chúng ta về thôi không thì mọi người sẽ lo lắng mất. "

Mộ Thời bĩu môi tỏ ra chán ghét:" Em không muốn về đâu. Làm gì có ai lo lắng cho em chứ. "

Cô liền phụt cười nhẹ rồi xoa đầu Mộ Thời, hiền dịu nói:" Không phải là không ai lo lắng mà là em không biết đó thôi. Em mà biến mất một chút thôi người lo lắng đầu tiên chính là ba mẹ em hiểu không? Vậy nên…về cùng chị nha…!!"

Mộ Thời có chút do dự.

" Hay để chị cõng em về được không nè!!"

Cậu sáng mắt lên, phấn khích nói:" Được sao ạ!"

" Hì hì …Đương nhiên là được rồi. "

Trên đường đi, cả hai có tán ngẫu vài lời qua lại nhưng vì Mộ Thời cũng là một đứa trẻ nên việc hoạt động nhiều khiến cậu cũng thấm mệt mà dần thiếp đi.

Về đến trước sảnh công ty thì …cô thoáng qua chạm phải một ánh mắt dữ dằn …

" Em đ.ã đ.i đâu!"