Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 3: Rung động




Nhìn đống vali chất chồng lên nhau của Sở Anh khiến Dư Hoài cảm thấy hãi hùng, ngập ngừng hỏi:" Sở Anh, cái đống đồ này là sao đây!! "

Sở Anh mỉm cười, đáp:" Cũng chỉ là đồ vặt thôi. Mà từ nãy em kéo cũng mệt rồi á! Anh trai giúp em nha. "

" Biết ngay mà, vì anh làm gì có sự lựa chọn chứ!"

Sở Anh đập vai Dư Hoài, tán thưởng cậu:" Biết vậy là tốt. Cảm ơn anh trước nha!"

Dư Hoài thở dài ngao ngán, lầm bầm:" Biết thế kêu quản gia đi cùng rồi! Huhu.."

____ Tại biệt thự nhà Thẩm Dư Hoài____

Trong phòng khách, Sở Anh đang nói chuyện với Thẩm Dư Hoài có lẽ là vấn đề về công việc. Dư Hoài cầm cốc nước lọc uống, liếc mắt nhìn Sở Anh, nói:" Sở Anh, em suy nghĩ kĩ chưa vậy. "

Sở Anh khoanh tay, lưng dựa vào ghế sofa, chắc nịch khẳng định:" Em đã quyết định rồi!"

Dư Hoài thở dài, nhún vai nói:" Em đã nói như vậy thì anh cũng không cản được. Nếu em đã không muốn làm ở công ty anh thì em dự định sẽ làm ở đâu?"

Ánh mắt Sở Anh sáng hẳn lên rồi bày tỏ sự thích thú với điều cô sắp nói ra:" Đương nhiên là Công Ty S&A, một công ty có quy mô lớn và quan trọng là cơ sở đào tạo tốt.

Dư Hoài bất ngờ đến bật ngửa, lòng đen trong mắt cậu đảo liên tục, cậu chột dạ đổ mồ hôi hột, nói:" S...S...&A sao? A..ha..hà..".

Nhận ra sự khác thường của Dư Hoài, Sở Anh liền dò hỏi:" Sao mà anh ngạc nhiên vậy! Bộ Công Ty đó có vấn đề gì sao?"



Cậu né tránh câu hỏi của Sở Anh, lắp bắp nói:" Không...có..vấn đề gì! Chỉ là anh có chút bất ngờ thôi. ", hiện tại trong nội tâm của Dư Hoài đang gào thét SOS nghĩ: hình như đó là..công ty của Tề Chu thì phải. Nhưng mà mình có nên nói cho em đấy không?

Sở Anh nhìn chằm chằm Dư Hoài, nói:" Hừm.. Nếu anh không muốn nói thì đừng có nói. Em cũng không muốn anh khó xử.."

Dư Hoài thở phào nhẹ nhõm:" Cảm ơn em.."

Dư Hoài lau mồ hôi và trầm tư trong suy nghĩ: May mà chưa nói ra. Để con bé gặp lại Tề Chu cũng không phải là điều gì xấu, dù gì cũng không tránh được mãi chứ! Tốt xấu gì thì tôi đây cũng đã giúp cậu rồi, còn lại là do cậu đó! Tề Chu."

Vài ngày sau, cô rời nhà của Dư Hoài chuyển đến Chung cư Haido ( cao gần 70 m và có 20 tầng). Đương nhiên, mục đích Sở Anh về nước lần này là cô muốn sống tự lập và tự đi làm kiếm tiền mà không phải sống dựa vào người anh họ của mình. Vậy nên cô đã quyết định rời đi khi tìm được phòng ở.

Sau đó, cô đi nộp hồ sơ tại Công Ty S&A. Trong lúc đợi phỏng vấn vì có chút hồi hộp nên cô đi dạo xung quanh tại toà soạn. Cùng lúc đó, Tề Chu đang nói chuyện với đối tác từ thang máy đi ra. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, tiếng nhịp tim thình thịch của Sở Anh bắt đầu lại rung động.

Tề Chu vừa nhìn thấy Sở Anh, cậu liền nói gì đó với hai người đang đứng bên cạnh cậu, họ gật đầu rồi rời đi. Cậu mỉm cười tiến về phía Sở Anh, nói:" Sở Anh, em mới về nước sao?"

Sở Anh ngượng ngùng gật đầu, đáp:" Em..mới về!!", mỗi lần cô gặp Tề Chu gương mặt đều đỏ ửng cả lên và luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cậu, vậy mà giờ đây cô bé ngày nào đã tự tin nhìn trực diện vào cậu khiến Tề Chu có chút bất ngờ.

Tề Chu nhìn Sở Anh một cách thâm tình, vuốt nhẹ phần tóc mái của cô vào vành tai, nhỏ giọng nói:" Bé con, em trưởng thành rồi..!"

Cảm giác tiếp xúc giữa ngón tay của Tề khi va nhẹ vào má của Sở Anh tạo lên một xúc cảm khó diễn tả. Cô bất ngờ lùi bước lại, nhịp đập trong cô giờ đang dâng trào mạnh mẽ, nội tâm trở nên hỗn độn, đôi mắt đang chao đảo vì khó hiểu, lắp bắp nói:" Anh...anh, em phải đi phỏng vấn rồi nên..em đi trước đây!", sau đó cô chạy đi thật nhanh.

Tề Chu nhìn hai bên tai đỏ ửng, cuống cuồng chạy đi của Sở Anh khiến cậu có chút vui vẻ. Bỗng giác mặt hơi ửng đỏ, đưa tay lên che phần miệng đang nhịn cười, lẩm bẩm nói:" Sở Anh... cuối cùng anh cũng đã gặp lại em rồi!", trong lòng cậu đang dâng trào một cảm giác vui sướng đến lạ thường.



" Bé con à! Lần này anh sẽ không để em thoát khỏi anh đâu.", vừa nói vừa mỉm một nụ cười gian manh.

Sở Anh trở về chỗ ngồi trước phòng phỏng vấn. Giờ đây, tim cô đang đập loạn xạ, giống như cô lại bắt đầu rung động rồi. Trong lòng cô dường như đang bứt rứt, cảm thấy có chút nặng nề, lẩm bẩm:" Nhưng sao...luôn phải là anh ấy! "

Cô tức giận thầm nghĩ: Đồ anh trai chết bầm. Thì ra lúc đó ngập ngừng vì biết có anh Tề Chu cũng đang làm ở đây, vậy mà không nói với mình. Tệ thật sự.. biết vậy chẳng xin việc ở đây rồi. Nhưng mà đã đến đây rồi mà về thì tiếc lắm.. Thôi kệ, nếu có gặp thì mình tránh đi là được!

Ở một nơi khác tại Công Ty của Dư Hoài, cậu đang làm việc thì hắt xì do bị réo tên vì tội dấu giếm em gái. Dư Hoài hắt xì lớn, nói:" Hình như ai đó đang nhắc mình thì phải..Hừm mà tầm này chắc con bé đang phỏng vấn ở S&A. Không biết có gặp tên đó không?"

Sau một hồi đã đến lượt cô phỏng vấn. Dù có chút căng thẳng nhưng cô luôn tự động viên bản thân tự tin, bình tĩnh. Bởi vì là một công ty có đào tạo nên họ cần những người có kinh nghiệm và trình độ nhất định để bổ sung vào các bộ phận trong công ty.

Trong lúc phỏng vấn, cô cảm giác hình như có gì đó hơi khác thì phải. Những người phỏng vấn đưa ra những câu hỏi khá đơn giản và họ không tập trung quá về những câu hỏi kỹ năng hay kinh nghiệm hoặc trình độ của tôi. Mà họ chỉ tóm gọn câu hỏi về mặt lý thuyết thực tiễn nhất.

Và bài phỏng vấn của cô thành công tốt đẹp. Cô ra về với một tâm trạng thoải mái vì cô đã được nhận và họ bảo sáng mai có thể đi thực tập luôn bộ phận lập trình viên thực tập. Khi cô vừa ra khỏi công ty thì Tề Chu đang ngồi trên oto chờ sẵn để trở cô về rồi.

Tề Chu vừa nhìn thấy Sở Anh liền nở nụ cười,nhẹ giọng gọi cô:" Lên xe đi. Anh đưa em về. "

Sở Anh có chút ngập ngừng, nói:" Cảm ơn anh. Nhưng tí nữa anh Dư Hoài đến đón em rồi."

" Cậu ta nói bận lên nhờ anh đón em về đó!"

Cô đang bực thầm trong lòng: Dư Hoài..anh chết chắc rồi!, rồi cô lại né tránh nói:" Cũng khá tối rồi nên em cũng không muốn phải phiền đến anh. Em chờ taxi cũng được."

.. Tề Chu tối sầm mặt rồi im lặng một lúc, ngước nhìn Sở Anh, vẻ mặt đầy tội nghiệp nói:" Em không thích đi cùng anh đến vậy sao?"