Duy Nhất Chỉ Hướng Về Em - Ánh Sáng Của Anh

Chương 26: Thay thế




Tử Ẩn sốt ruột đi tới đi lui trong phòng làm việc của Tề Chu, cậu thoạt toát mồ hồi dòng, gương mặt lo sợ, lẩm bẩm chửi thề:" Đm! Cái tên chiến đo chết tiệt này, 10h hôm nay là có một hợp đồng quan trọng với công ty đối tác vậy mà 9:30h vẫn chưa thấy mặt mũi đâu…"

( Chú thích: chiến đo là chó điên)

" Gọi thì không bắt máy. Tưởng mình là sếp mà muốn làm gì thì làm sao?"

Tiếng reng reng kêu liên tục trong phòng ngủ tại nhà Tề Chu. Đúng lúc, Sở Anh về định lấy một số đồ dùng cần thiết thì vừa hay nghe thấy tiếng chuông điện thoại lên cô nhanh chóng tiến vào phòng, cầm trên tay chiếc điện thoại của Tề nhìn thấy dòng chữ ‘Tên Sai Vặt’.

Hồi đầu, cô có chút lưỡng lự nhưng vì không muốn để đầu dây bên kia đợi lâu nên cô đã bắt máy. Một tiếng quát tháo to tiếng được vang lên từ đầu dây bên kia khiến Sở Anh nghe mà muốn thủng màng nhĩ.

" Sếp biết đây là lần thứ n tôi gọi điện cho sếp không hả? Vì là sếp nên tôi phải hạ thấp mình nhẫn nhịn. Nhưng mà cái gì cũng vừa phải thôi, bản thân tôi đây cũng ức chế từ lâu rồi đó, sếp biết từ lúc sếp lên cái chức vị này biết bao nhiêu hậu quả đổ lên đầu tôi vì sếp không hả? "

" Dù có tài giỏi đến mấy thì đừng tự cho bản thân mình là đúng! Từ lúc tôi làm việc với sếp thì chưa ngày nào là bình yên cả. Thiệt hại mà sếp mang đến cho tôi không đếm xuể, ví dụ: làm việc hời hợt bỏ bê công việc, luôn vắng mặt lúc cần thiết, đủ lý do để từ chối công việc. Không chỉ vậy, vì chuyện yêu đương mà bắt tôi tăng ca cùng cậu. Nhân tính của sếp bị chó gặm rồi sao?"

Tử Ân vừa dứt câu, cậu liền thở dốc vì nói một mạch mà không ngừng. Trong lòng phần nào cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác được nói ra hết những uất ức mà cậu chịu đựng thật vui sướng làm sao. Nhưng…

Tử Ân cứ tưởng Tề Chu sẽ không bắt máy lên để tạm điện thoại trên bàn bấm gọi rồi trong lúc tức giận không kìm nổi mà mắc nhiếc Tề Chu, nhưng không biết rằng đầu dây bên kia đã nghe thấy toàn bộ những gì cậu vừa nói.

" Ai vậy…" - Đó là tiếng phát ra từ điện thoại Tử Ân.

Tử Ân liếc nhìn chiếc điện thoại đang đặt trên bàn, tiếng gọi con tim của cậu đang mách bảo sắp có điềm. Ánh mắt cậu dán thẳng vào màn hình có chữ ’ Quái Vật’. Gương mặt cậu sốc ngang, hai hàm răng va nhẹ vào nhau liên tục, cậu rón rén từng bước tiến tới gần chiếc điện thoại.

Tử Ân hoang mang im bặp, nghĩ thầm: Thôi toang, nỡ miệng nói vậy chắc tên chiến đo này thiến mình mất.



Sau đó, cậu tự chấn tĩnh bản thân, nở một nụ cười tự tin để động viên bản thân, nói:" A~ Sếp, xin lỗi vừa nãy chỉ là tôi thuận miệng có vài lời không hay với sếp."

" Hzz…cũng tại vì hôm nay có một hợp đồng quan trọng cần sự góp mặt của sếp nhưng thừa biết sếp sẽ vắng mặt lên tôi thoáng giận, mong những lời đó có thể bỏ ngoài tai sếp!"

Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, đôi phần nhấn mạnh có chủ ý: " Hừm…Tôi xin lỗi vì đã nỡ tự ý nghe điện thoại."

"Tôi không biết anh là ai! Nhưng dù anh có điều gì bất mãn cũng đừng có nói anh Tề Chu như vậy! Tôi có thể hiểu bản thân anh bất mãn như thế nào nhưng tôi không chấp nhận những lời nói khó nghe về anh ấy từ người khác. "

Vừa nghe thấy giọng đầu dây bên kia, Tử Ân ngạc nhiên, thốt lên trong lòng: giọng này…là giọng của nữ sao?

Đột nhiên, trong đầu cậu nhớ ra. Tề Chu luôn giữ một khoảng cách nhất định với nữ giới nhưng gần đây hình như có một người mà cậu…

Tử Ân liền mừng thầm không khỏi cười vui trong lòng: May quá! Tên quái vật đó mà nghe thấy chắc mình bị đuổi việc sớm.

Cơ mặt Tử Ân giãn ra, cậu cũng bớt căng thẳng hơn vừa nãy, cười khoái chí đáp:" Cô đây là bạn gái của sếp tôi đúng không ạ! Hà…hà…thứ lỗi cho tôi vì những lời nói thô tục vừa nãy, mong cô đừng nói cho sếp Tề biết. "

Sở Anh nắm chặt chiếc điện thoại, giọng nói có sự kìm hãm bực tức trong lòng, tiếp lời:" Tôi sẽ không nói nhưng mong rằng anh đừng lặp lại những lời đó trước mặt anh ấy. Đây chỉ là cảnh cáo lần đầu và cũng là lần cuối, sự khoan nhượng của tôi không hề có lần hai. "

Sở Anh nói xong mà Tử Ân rén ngang, cậu cũng phải sợ hãi mà không dám trả lời: Sếp tổng thì cao ngạo lạnh lùng, cô vợ cũng bá đạo không kém! Khó sống thật đấy.

"Yes Sir. Tôi sẽ ghi nhớ điều này. Lịch sử sẽ không bao giờ lặp lại lần hai. ", Tử Ân nói to.

… Im lặng được một lúc…

Tử Ân gãi đầu, có chút ngập ngừng nói:" Nếu vậy, nhờ vị tiểu thư đây có thể chuyển lời với sếp của tôi là hãy đến công ty đúng 10h được không ạ! "



" Có chuyển gì sao?"

" Bên công ty cần một nhân viên đàm phán với đối tác và sếp Tề là người sẽ thay mặt công ty đàm phán để ký kết một hợp đồng hợp tác quản trọng nên không thể thiếu cậu ấy được."

" Quan trọng đến vậy sao?", cô hỏi lại

" Đúng vậy!", Tử Ân chắc nịch khẳng định.

" Không có người thay thế được sao?"

" Xin thưa là không!", cậu gật đầu thản nhiên tiếp lời.

Cả hai cứ vậy đối đáp qua lại nhau. Bản thân cô vẫn còn lưỡng lự, phân vân bởi Tề Chu vì cô mà nhập viện không thể vừa mới tỉnh dậy mà bảo anh ấy đến công ty làm việc được.

" Nhưng…anh Tề Chu vừa mới nhập viện không thể đến được…!!"

Tử Ân trợn tròn hai mắt, cậu đứng hình thốt lên:" Hả…?? Nhập viện…"

Không thể nhờ tới anh Dư Hàm được, mình biết anh ấy nhiều kinh nghiệm nhưng vừa nãy vì công việc mà rời đi. Nhưng nếu vậy, thì không còn cách nào khác rồi.

Cô hạ thấp giọng, ngập ngừng nói:" Vậy…tôi…có thể đi thay thế anh ấy được không?"

" Bản thân tôi dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng ít nhất tôi có thể thay thế anh ấy hoàn thành hợp đồng lần này! "