Duy Ngã Độc Tôn

Chương 429




Khuôn mặt Hàn Mai vô cùng băng lãnh nhìn Tần Lập, vừa rồi lời nói của hắn lại kích thích thật mạnh vào trái tim cao ngạo mà mẫn cảm của vị Thánh nữ điện hạ này. Hơn nữa, sau khi thấy được một đám quốc sắc thiên hương Thượng Quan Thi Vũ, Lãnh Dao và Xà Xà phía sau Tần Lập, không chút nào kém nàng thì hận ý trong lòng đối với Tần Lập càng sâu.

Nàng hiện tại vô cùng hy vọng chờ mong sư bá có thể đại phát lôi đình, dùng thủ đoạn chớp nhoáng giết chết tên chó đẻ này!

Cho nên, nghe giọng nói sư bá rốt cục giận dữ, trong lòng Hàn Mai vui sướng vô cùng.

Tần Lập nhìn biểu tình trên mặt Hàn Mai, trong lòng càng cảm thấy buồn cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua lão vượn Bạch Trung Sơn, cười nói:

- Lão Bạch, ngươi đi thử thử xem lão già này trình độ thế nào?

- Tuân lệnh, công tử!

Lão vượn Bạch Trung Sơn sải bước đi ra, khuôn mặt mũi hếch lên trời, khinh thường nhìn lào già gầy gò này thản nhiên nói:

- Vật nhỏ, công tử nói, để cho ta dạy dỗ ngươi!

Lão già gầy gò không giận mà lại cườ, nhìn lão vượn Bạch Trung Sơn, miệng thốt:

- Ngươi đã nguyện ý tìm chết, ta đây liền...Còn chưa dứt lời, thân thể gầy gò đã biến mất!

Ngay sau đó, trước mặt lão vượn Bạch Trung Sơn đột nhiên phát ra một tiếng nổ giòn

tan!

Thanh âm cũng không lớn, nhìn qua cũng không có dao động lực lượng quá lớn, nhưng chỉ có người thực lực đạt tới một cảnh giới nhất định mới biết được, hai người này cũng không dùng toàn bộ thực lực. Một chiêu này, chi là thử mà thôi!

Quả nhiên ngay sau đó, lão vượn Bạch Trung Sơn đột nhiên thân thể viễn độn, thoát ra ngoài đoàn xe Tần gia, sau đó trên bầu trời truyền ra từng loạt tiếng nổ như sấm.

Hàn Mai không kìm nổi hơi biến sắc, trong ý nghĩ của nàng, bên cạnh Tần Lập tuyệt đối không thể xuất hiện võ giả quá cường đại. Nhưng sự thật lại khiến nàng cảm thấy khó chấp nhận, không ngờ có thể có người giao thủ cùng sư bá, hơn nữa ít nhất từ tình hình hiện tại mà xem, còn không phán ra thắng bại!

Tuy nhiên cũng chỉ là cường giả mạnh một chút mà thôi! Trong lòng Hàn Mai nghĩ thầm, sau đó từng bước đi ra phía trước, kiếm chỉ Tần Lập lạnh lùng nói:

- Tần Lập. Giao bản đồ ra, bằng không hôm nay các ngươi, ai cũng đều đừng nghĩ rời khỏi nơi này!

- Ngu ngốc!

Tần Lập vẻ mặt ngu ngốc nhìn Hàn Mai.

Loại ánh mắt này khiến Hàn Mai có loại cảm giác muốn nổi điên, đây nào phải là khinh thị, rõ ràng là không đếm xỉa!

Hàn Mai thở ra một hơi, lạnh băng nói:

- Tần Lập, miệng lưỡii lợi hại, có ý nghĩa sao? ở trên biển, để cho ngươi may mắn chạy thoát, nếu không phải có con linh thú kia hỗ trợ, ngươi cho là ngươi có thể bình yên thoát đi sao? Hôm nay ta có thể đáp ứng, chỉ cần nguơi giao bản đồ Thái cổ trong tay ra đây, ta có thể làm chủ tha cho ngươi một mạng!

- Người nơi Cực Tây các ngươi, đều cuồng ngạo và vô tri giốna như ngươi vậy sao?

Tần Lập khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Hồ trưởng lão mặc y phục màu đỏ:

- Tỷ tỷ, ta nói vậy đúng không?

Hồ trưởn lão nao nao. Đã không biết bao nhiêu năm không ai cùng bà ta nói như vậy. Hơn nữa bộ dạng Tần Lập anh tuấn tiêu sái, làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt, cho dù là muốn có phản cảm, đều không thể có. Bà ta không kìm nổi nũng nịu cười nói:

- Tiểu đệ đệ, nguời Cực Tây chúng ta, nhưng đều là rất khiêm tốn đó!

- Hồ trưởng lão! Chú ý lời nói cùng thân phận của ngươi!

Hàn Mai tức giận sôi lên, nếu không phải là muốn tấm bản đồ kia, nàng hiện tại thật sự muốn một kiếm đâm xuyên yết hầu tên khốn này, xem hắn làm thế nào ở đó nói hươu nói vượn.

- Thánh nữ điện hạ! Lời nói cùng thân phận của ta, còn không cần ngài nhắc nhở, ngài trước tiên tự quản mình cho tốt là được! Chờ khi nào ngài có thể lên bảo tọa cung chủ, trở thành chưởng môn của Nguyệt Diêu Tiên Cung thì lại nói!

Giọn điệu Hồ trưởng lão thản nhiên, không chút nào để ý uy hiếp của Hàn Mai.

Hàn Mai giọng căm giận nói:

- Được lắm. Ta không quản các ngươi, tự ta sẽ đi giành bản đồ Thái cổ, cùng các nguơi không quan hệ!

Nói xong, một luồng sáng như cầu vồng màu bạc chợt chém tới Tần Lập!

Trước đó, ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có. Có thể thấy, Hàn Mai đã hận Tần Lập tới cực điểm, hận không thể một kiếm chém chết!

Nhất là bảo kiếm trong tay Hàn Mai, dĩ nhiên là một linh khí, cỗ lực lượng ở trên truyền ra cực kỳ mạnh mẽ. Nếu không phải thực lực Tần Lập tăng lên, nếu vẫn còn là cảnh giới Thiên Tôn lúc trước, thật đúng là không phải đối thủ của nàng!

Tuy nhiên, hiện tại Hàn Mai nằm mơ cũng không thể ngờ được, người nàng hận nhất trong đời này lại ở trong một thời gian ngắn có biến hóa long trời lở đất!

Thực lực hắn đã tăng lên tới trình độ nàng khôna thể hiểu nổi.

Ám Huyết kiếm trong tay Tần Lập được rút ra trong nháy mắt, sau đó dùng một loại tốc độ nhanh đến khó tin nhằm về phía Hàn Mai, một kiếm bổ về phía bảo kiếm linh khí màu bạc trong tay nàng ta!

Tốc độ Tần Lập hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Hàn Mai. Nàng thậm chí ngay cả cơ hội phân ứng cũng không có, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng nổ vang!

Hàn Mai lặp tức cảm giác được, một cỗ lực lượng mênh mông mãnh liệt như sóng lớn đánh về phía mình, hung hăng đánh bay thân thể nàng ta đi, ở trên không trung, không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lui ra chừng vài trăm thước mới ổn định thân hình. Lại nhìn trường kiếm trong tay, trong mắt lộ ra kinh hãi không dám tin.

Bảo kiếm màu bạc trong tay nàng vừa mới thành linh khí không ngờ chỉ còn lại chuôi kiếm.

Không ngờ bị một kiếm của Tần Lập, bổ thành nát vụn!

- Ngươi kém quá xa!

Giọng nói thản nhiên của Tần Lập tràn ngập khinh thường, giống như một cái búa tạ hung hăng đánh lên trái tim cao ngạo mẫn cảm của nàng ta.

Kinh sợ đan xen, Hàn Mai giận dữ công tâm, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, mấy trưởng lão khác của Nguyệt Diêu Tiên Cung thấy tình thế không tốt đều lăng không nhảy ra vây quanh Tần Lập.

Hồ trưởng lão bộ dạng thiếu phụ vẻ mặt kinh hãi nhìn Tần Lập, hoảng sợ nói:

- Tiểu gia hỏa, thân thủ thật cao!

Tần Lập cười nhàn nhạt, nói:

- Chẳng lẽ tỷ tỷ cũng muốn là địch với ta phải không? Hồ trưởng lão lúc này thu vẻ hoảng sợ, nũng nịu cười nói:

- Tỷ tỷ như thế nào lại cùng ngươi là địch đây? Chỉ là tỷ tỷ không thể trơ mắt nhìn đồng môn của mình bị người khi dễ, phải không?

Mạc trưởng lão mặc y phục màu vàng nhìn Tần Lập trầm giọng hỏi:

- Tiểu tử ngươi chẳng lẽ thực lực đã đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không?

Đám người Mạc trưởng lão vừa rồi đều cơ hồ nhìn không rõ ràng động tác của Tần Lập, từ dao động lực lượng trên người hắn cũng không thể phán đoán ra thực lực chân chính của hắn.

Nhưng Hàn Mai là võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không thì lại chinh xác một trăm phần trăm! Tần Lập có thể một kiếm chém rụng bảo kiếm linh khí trong tay Hàn Mai, sau đó đánh bay ra ngoài liền đủ chứng minh thực lực của hắn không kém Hàn Mai. Nếu bỏ qua thành kiến thực lực võ giả phương đông rất yếu trong lòng bọn họ, thực lực Tần Lập này thậm chí mạnh hơn Hàn Mai không biết bao nhiêu lần!

Hàn Mai ngơ ngác đứng trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đầu óc trống rỗng gần như mất năng lực suy nghĩ. Có loại cảm giác như trời đất quay cuồng, dường như đang nằm mơ.

Tần Lập nhìn lão bà hoàng y, thản nhiên nói:

- Ta thật sự không có bản đồ Thái cổ gì, các vị đều là đại nhân vật đến từ nơi Cực Tây, cần gì phải chấp nhặt với ta chứ?

Lúc này, từ xa truyền đến vài tiếng nổ ầm ầm, sau đó chỉ thấy lão vượn Bạch Trung Sơn khí phách hiên ngang quay về như điện xạ, trong chốc lát một cỗ khí tức cường đại bộc phát ra.

Đám người Mạc trưởng lão cả kinh gần như không nói nên lời, đều trợn mắt há mồm nhìn lão già áo trắng mặt mũi vênh váo ưỡn ngực bên cạnh Tần Lập.

Tần Lập bị bao vây ở giữa, trên mặt không đổi sắc cười hỏi:

- Lão già kia đâu?

Bạch Trung Sơn bĩu môi, nói:

- Lão già kia không phải đối thủ của ta, bị một đòn của ta bắn vào trong ngọn núi bên kỉa rồi!

- Ngươi nói như rắm ấy! Ngươi chẳng qua là lực lớn một chút, nếu nói về kỹ xảo, một trăm ngươi hợp lại một chỗ cũng không phải đối thủ của ta!

Một giọng nói hổn hển tức giận vang lên, lão già gầy gò mặt xám mày tro lăng không bay trở về, trên người đầy bùn đất đầy mặt phẫn nộ.

Bạch Trung Sơn nhếch miệng cười:

- Dù sao ngươi đánh không lại ta!

Lào già gầy gò nhìn Tần Lập, lại nhìn chuôi kiếm trong tay Hàn Mai đang ngây ngốc đứng kia, khẽ lắc đầu nói:

- Tiểu tử, không thể tưởng tượng được ngươi thật sự có bản lĩnh. Lão nhân ta kỹ không bằng người, hôm nay đến đây là dừng!

Nói xong, hướng về phía Hàn Mai hô:

- Tiểu Mai nhi, đi thôi! Lúc trước tài liệu thiếu, về sư môn sư bá lại luyện chế một thanh linh khí nữa cho ngươi là được.

Lúc này Hàn Mai ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn lão nhân gầy gò, như là chịu ủy khuất thật lớn. Sau đó trong mắt bắn ra hào quang vô cùng oán độc, nhìn thoáng qua Tần Lập xoay người bước đi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Lào già gầy gò hướng về phía Tần Lập nhe răng cười, nói:

- Tiểu tử, ngươi nên ẩn nấp cho kỹ. Lần sau gặp mặt sẽ không dễ dàng cho ngươi chạy mất như vậy!

Nói xong, trừng mắt với Bạch Trung Sơn:

- Ngươi chờ đó!

Bạch Trung Sơn vẻ mặt khinh thường:

- Thua rồi nói vài câu gỡ thể diện, ai chẳng nói được.

Lão già gầy gò vừa định trừng mắt lại mạnh mẽ ép xuống. Lão quỷ đầu bạc này đích xác lực lớn vô cùng, nguyên lực trong cơ thể cũng quá hùng hồn, khiến lão thậm chí có loại cám giác tú tài sập phải binh lính, thầm nghĩ phương đông này khi nào thì cũng có loại võ giả cường đại mức này?

Kỳ thật trong lòng lão già gầy gò rất rõ ràng, lào già đầu bạc cùng mình chiến đấu này cảnh giới không yếu hơn lão, trong lòng đối với thực lực tổng thể của phương đông lập tức cao hơn một tầng. Thầm nghĩ, ý tưởng quá khứ không coi phương đông ra gì, xem ra là sai rồi!

Nghĩ rồi, lão già gầy gò vung tay lên, ở nơi lối vào Huyền Đảo đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng lớn, một đám người Nguyệt Diêu Tiên Cung từ lỗ hổng này đi ra ngoài!

Hàn Mai vô cùng oán độc nhìn thoáng qua Tần Lập, giờ phút này nàng đã tin tưởng, trong tay Tần Lập nhất định có bản đồ Thái cổ!

Hồ trưởng lão bộ dạng thiếu phụ kiều mỵ kia trước khi đi còn đá lông nheo Tần Lập sau đó mới lắc mông rời đi.

Đợi sau khi đám nguời kia biến mất, lỗ hổng nơi cánh cửa năng lượng ra vào Huyền Đảo mới chậm rãi đóng lại.

Vô số người Tần gia chứng kiến cảnh tượng này không khỏi cảm thán, thầm nghĩ đi cùng Tần Lập thật sự là một lựa chọn chính xác. Võ giả đối phương cường đại như thế, đều chịu thiệt trong tay Tần Lập.

Xà Xà sau khi đám người kia đi rồi, bước tới cạnh Tần Lập hỏi:

- Vì sao muốn buông tha cho bọn họ?

- Ngươi cho là có thể giữ chân bọn họ lại đây sao? Tần Lập khẽ lắc đầu, nói:

- Hơn nữa, phía sau chúng ta còn có nhiều tộc nhân như vậy, không phải là ai cũng có thể chống đỡ được lửa giận của một lão quái Đan Nguyên Anh Hóa!

Tần Lập nói xong, đồng dạng vung tay lên. Cửa năng lượng lối vào Huyền Đảo lại một lần nữa bị xé ra một lỗ hổng lớn hơn. Tần Lập hướng về phía đám người Tần Tỏa trợn mắt há hốc mồm, nói:

- Đi thôi!

Bức bình phong cách trở nơi thần bí cùng thế tục không biết bao nhiêu năm, ở trước mặt cường giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa không ngờ lại yếu ớt không chịu nổi như vậy!

Tần Tỏa mắt nhìn thấy tất cả, rốt cục hoàn toàn hiểu được vì sao Tần Lập cường đại như thế, bọn Bạch Trung Sơn cường đại như vậy lại vẫn kiên trì muốn chuyển dời khỏi Huyền Đảo.

Nguyên lai, ở trước mặt cường giả chân chính, chỉ cần tìm thấy nơi vào, bất kỳ nơi thần bí nào, đối với bọn họ mà nói cũng coi như chắng có ai!