Duy Ngã Độc Tôn

Chương 413




Cho nên võ giả nhân loại này cũng đúng như Tần Lập nói, biểu hiện hết sức bình thường, cũng không khiến cho Đại Vu sư kia cảm nhận được bất cứ dị thường nào.

Năm võ giả nhân loại dùng cả một buổi, mới lục soát hết các phòng ốc một lần, nhưng không tìm được bất cứ dấu vết có giá trị gì ở nơi này.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đại Vu sư vừa già lại xấu cau mày, bằng vào cảm giác cùng truy tìm theo mùi của hắn, hắn tin tưởng rằng hai tên võ giả nhân loại ngoại lai dám sát hại thần thú kia nhất định đang trốn ở một chỗ nào đó trong thôn này, nhưng lại tránh thoát năm người lục soát!

Đây cũng không phải Đại Vu sư quá tự tin vào bản thân, mà tinh thần lực của hắn vừa rồi vẫn bám theo năm người này, chỉ cần tâm tình bọn họ biểu hiện hơi chút dao động sẽ bị hắn nhận ra. Dù là năm nô lệ nhân loại này muốn giả vờ như không thấy, cũng sẽ không thoát khỏi mắt hắn!

Đây cũng là nguyên nhân căn bản Đại Vu sư dám để cho năm nhân loại này đi tìm kiếm đồng loại của họ! Đại Vu sư tự nhận mình hiểu biết về loài người rất sâu, dao động tâm tình của con người là phức tạp nhất trong tất cả các sinh vật, tâm tư của nhân loại cũng là khó suy đoán nhất.

Nhưng chính bởi thế, kẽ hở của nhân loai cũng ngày càng nhiều, bọn họ sẽ bởi vì tâm tình biến hóa mà sinh ra dao động tinh thần khác nhau: kinh ngạc, phẫn nộ, hưng phấn, bất ngờ...Các loại tâm tình, đều sẽ có phương thức thể hiện khác nhau.

Mấy năm nay Đại Vu sư đã nghiên cứu hết sức thấu đáo những điều này, cho nên hắn không tin đước có nhân loại nào giở trò nay dưới mí mắt của mình.

Năm võ giả nhân loại cúi đầu tời phục mệnh, trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Bởi vì bọn hộ không tìm được người, dựa theo tính cách của đám dã thú tàn bạo này, rất có thể sẽ rời vào trừng phạt nghiêm khắc.

Tên xấu xí gầy còm kia trực tiếp đi về phía năm võ giả nhân loại. Trên thực tế, tên còm nhom này thuần túy la dạng cáo mượn oai hùm, thực lực của nó thậm chí còn không mạnh bằng năm võ giả nhân loại kia. Nhưng ỷ vào là thủ hạ tâm phúc của Đại Vu sư, chẳng những mọi người đều rất sợ nó, ngay cả phần lớn những linh thú này cũng đều rất sợ hãi nó.

Cũng là vì cái tên gọi Bái này có chỉ số thông minh trác tuyệt, rất nhiều hành động của Đại Vu sư nhằm vào nhân loại đều là do tên này nghĩ ra được. Trình độ thông minh của nó, thậm chí làm nhiều người cảm thấy xấu hổ.

Bái trở thành phụ tá đắc lực của Đại Vu sư, là hạng nhân vật không thể thiếu bên người Đại Vu sư, đi tới đâu hắn cũng sẽ mang theo nó.

- Năm tên nhân loại xấu xí mà còn ti tiện kia, các ngươi không hoàn thành nhiện vụ Đại Vu sư sai khiến. Ta tuyên bố: năm tên các ngươi...buổi tối hôm nay, sẽ bị móc tim mà chết!

Tên Bái vừa gầu vừa xấu cười nanh ác tàn nhẫn nói.

- Được rồi! Đừng dọa bọn chúng nữa. lưu lại chúng ta còn hữu dụng!

Lúc này Đại Vu sư quay đầu lại, nhìn người áo xám gặp Tần Lập lúc trước, giọng trầm thấp hỏi:

- Điền Thử! Người lặp lại lần nữa, hai nhân loại kia có bộ dạng gì?

Người áo xám gọi Điền Thử này, khóe miệng có rút mấy cái, dường như rất không muốn nói ngôn ngữ nhân loại, cong lên quẹo xuống đáp:

- Hồi bẩm Đại Vu sư! Hai nhân loại kia là một nam một nữ, diện mạo xấu vô cùng, nam không già, nữ trẻ hơn nam một chút!

Đại Vu sư nhíu mày, thầm nghĩ trông cậy vào người này hình dung tướng mạo hai nhân loại kia, xem ra không có hi vọng quá lớn.

Rõ ràng ở nơi này, vì sao ta lại không cảm giác được? Đại Vu sư càng cảm thấy trong lòng bất an, thầm nghĩ lẽ nào thật sự có nhân loại bên ngoài xâm lấn, bọn chúng muốn làm gì? Giải cứu nhân loại ở đây?

Nghĩ vậy, trong lòng Đại Vu sư hừ lạnh một tiếng, hai con mắt một lớn một nhỏ đảo loạn vòng vo, rơi vào người năm võ giả cả nhân loại sau đó quay sang Bái vừa xấu vừa lùn nói:

- Ngươi vừa nói...muốn xử tử năm tên cả nhân loại này phải không?

- Hồi bẩm Đại Vu sư, năm tên này không hoàn thành nhiệm vụ quang vinh của Đại Vu sư giao cho bọn chúng, theo lý nên bị xử tử, phải móc tim chúng ra. Loại tim của bọn chúng ăn rất là ngon!

Bái nói, còn vươn lưỡi ra liếm liếm, bộ dạng hồi tưởng mùi vị.

Ngoại trừ võ giả chịu đòn trước đó, trên mặt bón người khác đều lộ ra thần sặc phẫn nộ và tuyệt vọng, nghiến răng nghiến lợi như muốn phát tác.

- Đừng nhúc nhích!

Võ giả lúc trước bị Bái đánh, giọng trầm thấp hét lên một tiếng:

- Các ngươi muốn liên lụy mọi người sao?

- Còn muốn nhịn, một ngày nào đó cũng rơi đầu thôi? Còn tiếp tục như vậy, ai cũng không sống đươc, trước sau cũng thế, không bằng thống khoái một chút! Cả ngày đào tim móc tim, móc con mẹ ngươi! Thứ rác rưởi như ngươi, có gan đánh với ta một trận, xem lão tử không làm gì được ngươi sao?

Một võ giả nhân loại không nhịn được nữa, đứng ra chỉ vào Bái vừa gầy vừa xấu mắng to.

Võ giả này bộc phát ra một thân khí thế cực kì cường hãn lập tức dọa Bái gầy còm chạy trốn phía sau Đại Vu sư, giọng bén nhọn phẫn nộ:

- Phản rồi! Các ngươi phản rồi. Đại Vu sư, ngài xem xem, đám quỷ xấu ti tiện này, bọn chúng muốn tạo phản kìa!

Đại Vu sư hắc hắc cười lạnh mấy tiếng, sau đó nói:

- Hắn muốn chết, vậy thành toàn cho hắn, ngươi đi đánh với hắn đi!

- Ta...Ta...

Thân thể Bái rụt lui ra sau, nhỏ giọng nói:

- Đại Vu sư...Ngài biết mà, trí lực thì ta siêu quần, võ lực của ta...võ lực của ta lại không siêu quần nổi!

- Bảo ngươi đánh thì ngươi cứ đánh! Sợ cái gì, không phải có ta đây sao?

Đại Vu sư lắc lắc bìm tóc, khinh thường nói.

Bái gầy còm đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới điều gì, trên mặt nhe răng cười, quay sang võ giả kia cười lạnh nói:

- Tốt! Tốt! Ngươi cho là ta thật sự sợ ngươi sao? Hừ, ngươi muốn thống khoái một chút, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện! Thứ ti tiện, nhân loại các ngươi đều đáng chết! Ta phải nghĩ làm sao dày vò người đến chết đây?

Bái nói, chậm rãi đi về phía võ giả nhân loại này. Đột nhiên, thân thể lóe lên một mảnh tàn ảnh, co tay thành chộp, nhắm thẳng hướng trái tim võ giả nhân loại này.

- Ta vẫn luôn thích ăn trái tim nhân loại, đó là thứ ngon nhất tren đời này. Hắc hắc!

Võ giả nhân loại này giận tím mặt, bàn tay trần tung ra lực lượng mạnh mẽ đánh về phía Bái gầy còm. Đáng tiếc, chính là kình lực đủ để phá vỡ cả một ngọn núi này giống như đánh vào bị bông, hoàn toàn tan mất trong không khí!

Người này cũng bất chấp, quay sang Đại Vu sư mắng:

- Tên súc sinh hung tàn nhà ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ thảm hại hơn lão tử!

Võ giả nhân loại này nói xong, phất tay đánh về phía Thiên Linh Cái của mình!

Ngay khi tay hắn còn cách đầu một bàn tay, thân thể lại đột nhiên không động đậy một cách kì dị, giống như bị cố định tại chỗ. Hắn mắng ầm lên:

- Lão súc sinh, ngươi tuyệt đối sẽ không chết tử tế! Đừng tưởng rằng tất cả nhân loại đều yếu ớt như chúng ta, hôm nay không phải đã có người ngoài vào được sao? Còn giết một con súc sinh, ha ha ha ha, lão tử thật vui vẻ. Tuy rằng không phải lão tử giết, nhưng lão tử cũng thấy đủ rồi! Ngươi kia lão súc sinh ngươi cũng không tìm ra, nhất định có thể lột da ngươi xuống, nghiền ngươi thành tro! Ha ha ha ha, tới đây đi! Giết ta đi, vừa lúc lão tử cũng muốn xem tim của ta rốt cuộc có màu gì! Lão tử ở dưới chờ đám súc sinh tàn bạo các ngươi!

- Câm miệng!

Bái từ từ đi tới hung hăng tát một cái lên mặt võ giả nhân loại đánh cả hàm răng của hắn rơi xuống, mặt cũng nhanh chóng sưng vù lên. Nhưng hai mắt hắn vẫn chằm chằm trừng Đại Vu sư.

Không biết vì sao, Đại Vu sư lại có một cảm giác lông tóc dựng đứng. Trước kia, hắn chưa từng cảm thấy qua! Đây không phải một dấu hiệu tốt, ngày hôm nay bởi vì có người ngoài xâm lấn, làm chúng nó tổn thất một đồng loại thực lực rất mạnh, làm cho đoàn người này thấy được hi vọng, trong dòng máu chưa bao giờ an phận, một lần nữa trở nên nóng bỏng.

Nhất định phải nhanh chóng tìm ra hai tên nhân loại đáng chết kia! Trước tiên sử dụng tên này, hi vọng có thể dụ ra hai tên nhân loại đáng chết kia.

Chỉ cần bọn chúng không nhịn nổi đi ra, Đại Vu sư liền có đủ lòng tin giết chết hai nhân loại kia!

Đại Vu sư đột nhiên quát nói:

- Giết chết hắn! Ăn tim của hắn! Nhân loại đáng chết!

- Giết!

- Giết!

Mấy con linh thú hóa hình vô cùng xấu xí bên cạnh Đại Vu sư, cũng bắt đầu điên cuồng rít gào rống lên, nóng giận gào thét.

Trong gian phòng bên kia, Thượng Quan Thi Vũ gấp gáp nhìn Tần Lập, răng ngọc nghiến chặtm truyền âm cho Tần Lập nói:

- Đàn súc sinh này! Muộc nhất định phải giết sạch chúng!

Tần Lập cũng vô cùng phẫn nộ, trong lòng lại rất rõ ràng. Chờ khi đoàn người này lùi về, chậm rãi giết chóc mới là biện pháp tốt nhất. Nhưng trơ mắt nhìn một võ giả nhân loại bị linh thú móc tim, đồng thời ăn sống, loại cảm giác này thật quá khó tiếp thu!

Chỉ số thông minh của Bái quả nhiên cao tuyệt, nó thoáng cái đã nhìn ra dụng ý của Đại Vu sư, nhe răng cười. Xoạt một tiếng, tùy tiện xé nát áo của võ giả nhân loại này, lộ ra thân thể cường tráng bên trong.

Bái cười hắc hắc:

- Cũng không tệ lắm, ta rất ít ăn được tim của võ giả có thực lực như ngươi. Chẳng qua mấy ngày trời, ta sẽ dược ăn rất nhiều! Các ngươi không nên chọc giận Đại Vu sư, các ngươi co rằng hai tên xấu xí tời từ bên ngoài kia là có thể giải cứu được tất cả các ngươi sao? Đó là không có thể nào, ngươi nhìn xem. Tim của ngươi sẽ bị ta móc ra, nhưng đồng loại của các ngươi...những nhân loại xấu xí kia căn bản không dám xuất hiện ở nơi này! Ha ha ha!

- Đừng nằm mơ, muốn dùng lão từ làm mồi? Muốn ăn cứ ăn! Thống khoái một chút đừng có lề mà lề mề, súc sinh ngươi!

Bị nhìn thấy, Bái cũng không tức giận, nhe răng nói:

- Được!

Nói rồi, hung hăng chộp tời ngực võ giả nhân loiaj này. Võ giả nhân loại này cũng thật cường hãn, nhìn chằm chằm vào Bái, mắt cũng không chớp một cái.

Phanh!

Thân thể Bái bị đánh hung hăng bay ra ngoài, chính là bởi một võ giả bên cạnh đánh lén đắc thủ. Vừa định tiến lên hoàn toàn giết Bái, lại bị Đại Vu sư phản ứng lại, nổi giận đánh một quyền thành thịt nát bay đầy trời!

Bái lại bị mọt quyền của võ giả này đánh bay, miệng phun máu tươi, ngực lõm vào một khối lớn! Miệng còn mơ hồ kêu gào:

- Đại Vu sư! Giữ lại mấy tên nhân loại xấu xi ti tiện này cho ta, ta muốn móc hết tim bọn chúng ra!