Duy Ngã Độc Tôn

Chương 398




Ồ!

Tuy rằng theo thể tích của thần miếu này có thể phán đoán ra cửa vào thần miếu cùng sẽ không nhỏ lắm, nhưng hai cánh cửa trước mắt này, vẫn khiến cho người ta kìm lòng không được phát ra tiếng kêu kinh ngạc.

Tuy rằng so sánh với toàn thể thần miếu, cửa vào này nhỏ bé có chút đáng thương, nhưng nếu so với các võ giả đứng phía dưới, ở trước mặt nó con người giống như con kiến bình thường!

Mà nếu so con người với toàn hình thể thần miếu thì ngay cả con kiến cũng không bằng, nhiều lắm chỉ có thể tính là một hạt bụi!

Đứng ở trước cửa khổng lồ này ngẩng đầu nhìn lên, căn bản là không nhìn thấy đỉnh thần miếu. Quầng sáng màu lam sậm kia cũng không biết khi nào lặng lẽ biến mất.

Mọi người đứng ở trước cửa thần miếu ngước nhìn về phía trước hoàn toàn không thấy đỉnh, chỉ có thể thấy vách tường màu đen kia không ngừng tỏa ra phía ngoài khí tức phong cách cổ xưa thê lương. Quả thực giống như một cái lồng phủ chụp từ trên trời xuống!

May mà, cái lồng này không phải là thật sự, nếu không gần như không ai có thể tránh khỏi bị bao bọc trong đó.

Từ cánh cửa thần miếu lõm vào trong đi xuống, ước chừng có mấy trăm thước, mà mấy trăm thước này đều là các bậc thang rộng mấy thước, từng bậc một kéo dài từ dưới lên trên.

Giờ phút này, mọi người đều đứng ở bên ngoài bậc thang. Có một số người bay lên trên không trung, muốn tới gần cánh cửa chính vàng ánh đó để nhìn xem, lại bị một luồng lực lượng vô hình chặn lại ở bên ngoài.

Đa số người thì ngay cả bậc thang này đều hoàn toàn không thể bước lên được.

Tần Lập cùng đám người Tam trưởng lão đi tới, cũng không có gây chú ý nhiều lắm. Giờ phút này ánh mắt của mọi người đều bị những hoa văn kỳ dị trên cánh cửa màu vàng khổng lồ này hấp dẫn.

Tần Lập liếc mắt một cái liền nhìn ra bản đồ, đồng thời có thể thấy từ trong mắt lão già trong bốn người muốn loại trừ hắn cùng Thi Vũ, thoáng lộ ra vẻ khiếp sợ.

Lão già như si như mộng nhìn chằm chằm cánh cửa thần miếu màu vàng, trong mắt đều là vẻ kinh hãi và ngạc nhiên vui mừng. Nhiều năm qua, lão nghiên cứu tấm bản đồ Thái Cổ trong môn phái này, gần như hiểu biết đến tận xương tủy. Nhất là trận đồ không trọn vẹn ở mặt sau bản đồ, tất cả những hình thức hoa văn đó đều được lão ghi nhớ ở trong đầu.

Giờ phút này vừa nhìn thấy, không ngờ rất nhiều nét vẽ trên bản đồ cùng trên cửa hoàn toàn giống nhau!

Phát hiện này sao có thể không khiến lão kích động được. Tuy rằng chỉ có một tấm như vậy, nhưng không thể phủ nhận: trong tương lai bất kể là ai muốn mở ra cánh cửa tòa thần miếu này, thì đều không thể thiếu một phần lợi ích của bọn họ!

Tuy nhiên, tạm thời cần phải làm chính là nhất định phải bảo vệ bí mật này. Nghĩ vậy, lão già gầy yếu không kìm nổi trừng mắt nhìn người sư đệ bên cạnh một cái, thầm nghĩ:

- Nếu không phải hắn lắm mồm thì đâu có bị người khác biết việc này? Đáng tiếc đôi vợ chồng kia đã biến mất không thấy, nếu có thể gặp lại nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Bởi vì chỉ có người chết mới có thể chân chính giữ được bí mật!

Trong lòng Tần Lập đồng dạng cũng là khiếp sợ không thôi. Bản đồ trong tay hắn còn nhiều hơn, có tới bốn tấm!

Mà trận pháp không trọn vẹn ở mặt sau bốn tấm bản đồ này cũng được Tần Lập ghi nhớ trong đầu. Hiện tại, không ngờ có thể đối ứng với một nửa hoa văn trên cánh cửa thần miếu!

Điều này chẳng phải là nói rõ bản đồ Thái Cổ không trọn vẹn này, năm đó tổng cộng bị chia ra thành tám phần? Mà phần thứ năm ngay tại trong tay bốn người kia!

- Bất kể như thế nào, ta cũng nhất định phải lấy được vào tay!

Lúc này mọi người đã dùng hết biện pháp để tới gần cánh cửa thần miếu đều không làm được, càng đừng nói đi vào.

Đúng lúc này trong đám người, có một lão già lặng lẽ hướng tới bậc thang chậm rãi đi lên.

Những người khác lập tức bàn tán sôi nổi

- Phía trước không phải đều thử qua rồi sao? Trên bậc thang có một luồng lực lượng vô hình, căn bản là không thể đi lên, như thế nào còn có người đi thử?

- Hừ! Có lẽ người ta thực có tin tưởng với thực lực của chính mình đấy!

- Đúng rồi! Chúng ta cứ nhìn xem, dù sao vào không được mọi người cũng không thể nào vào được. Nếu có người có thể mở ra, chúng ta đều có thể đi theo vào!

Đang nói chuyện, khí thế trên người lão già kia bắt đầu chậm rãi bộc phát ra, mắt thường cũng có thể thấy được dao động trong không khí chung quanh, làm cho người ta có cảm giác như bầu không khí vặn vẹo.

Mọi người phía dưới không khỏi nhìn nhau hoảng sợ, đều không nghĩ tới ngay giữa đám người bọn họ, không ngờ lại ẩn tàng một võ giả thực lực mạnh mẽ như thế.

- Thực lực lão già này ít nhắt cũng đã đạt tới Chí Tôn trở lên đây?

- Ta thấy ít nhất cũng là Địa Tôn, thậm chí rất có thể đạt tới cảnh giới Thiên Tôn rồi!

- Đúng vậy, ngươi có thể cảm nhận được dao động trong không khí cùng khí thế của lão già này không? Thật đúng là kẻ mạnh!

- Nếu ta có thực lực thế này thì tốt rồi, thật là hâm mộ nha!

- Ha ha! Ngươi nằm mơ đi thôi! Chí Tôn dễ dàng đột phá như vậy sao?

- Hừ! Ngươi cũng không mạnh hơn so với ta đâu!

Theo tiếng bàn tán của mọi người, thân hình lão già này rất chậm rãi, nhưng kiên định, đi từng bước một lên bậc thang phía trên. Đi được đại khái chừng một phần ba bậc thang,

lão già bỗng nhiên ngừng lại tại đó, không nhúc nhích.

Toàn hiện trường im lặng như tờ, mọi người đều có vẻ căng thẳng nhìn lão già này, không biết đã xảy ra biến cố gì.

Lúc này, lão già kia đột nhiên chậm rãi qùy trên bậc thang, với cách quỳ đầu rạp sát đất, dáng vẻ cực kỳ thành kính, bái lạy tòa thần miếu vĩ đại thê lương này.

Ở phía dưới đột nhiên mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, dường như có một loại khí tức mênh mông áp vào mặt mà đến, làm cho người ta kìm lòng không được quỳ sụp xuống, trong đầu bỗng chốc trở nên thanh thản!

Giống như là đột nhiên mở khiếu ra vậy, tinh túy của chiến kỹ trước kia không thể hiểu rõ, đột nhiên toàn bộ đều có thể hiểu được; vấn đề trước không nghĩ ra, lập tức đều có thể nghĩ thông suốt!

Tần Lập, Thượng Quan Thi Vũ cùng với đám người Tam trưởng lão Tưởng Hằng tuy rằng cách nhau hơi xa một chút, nhưng loại cảm giác này cũng đồng thời rơi vào trong đầu bọn họ, ngay cả Thượng Quan Thi Vũ đều không kìm nổi, chậm rãi quỳ xuống.

Mọi người, đều như si như mộng qùy lạy ở trước cửa thần miếu, mấy trăm người chỉ có một mình Tần Lập đứng ở nơi đó. Hơn nữa, cũng chỉ có Tần Lập, trong nháy mắt đó trong tinh thần thức hải trong đầu Tần Lập đột nhiên sinh ra một luồng lực lượng vô cùng cường đại bài xích lực lượng thần bí từ thần miếu phát ra này!

Cho nên, trong đầu Tần Lập tuy rằng cũng có linh quang chợt lóe, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt cực kỳ ngắn ngủi như vậy, liền phục hồi tinh thần lại, hắn liền trông thấy một màn khiến cho người ta thấy mà chấn động này.

Thậm chí Tần Lập cũng không biết đây là tốt hay là xấu!

Cũng may một màn này cũng không kéo dài lâu lắm, thời gian đại khái chừng tàn nửa nén nhang, mọi người đều khôi phục trấn tĩnh lại. Hơn nữa, trên mặt mọi người đều tràn đầy vẻ vui mừng, hiển nhiên ngay tại thời gian ngắn ngủn vừa rồi, những người này đều nhận được rất nhiều lĩnh ngộ mới!

Mọi người cũng không chú ý tới sự khác thường của Tần Lập. Tam trưởng lão đứng lên, không kìm nổi tán thưởng nói:

- Không hổ là thần miếu đệ nhất đoạt thiên địa tạo hóa! Khí tức phát ra cũng có thể làm cho người ta có điều lĩnh ngộ. Ha ha! Một cái bình cảnh quấy nhiễu ta nhiều năm, không ngờ cứ như vậy liền giải khai! Thật sự là đáng mừng! Tần lão đệ! Vừa rồi ngươi có thu hoạch gì không?

Tần Lập cười nói:

- Thật là hổ thẹn, vừa rồi...ta cũng chẳng thu hoạch được gì.

Tam trưởng lão Tưởng Hằng có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Tần Lập, lại nhìn mọi người đang hưng phấn bên kia, trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, tuy nhiên cũng không có hỏi thêm điều gì.

Lúc này, có người đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, mọi người đều đứng lên, thế nhưng lão già thực lực rất mạnh trên bậc thang kia vẫn còn quỳ rạp ở đó không nhúc nhích.Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Dần dần, mọi người đều ngừng bàn tán, đều nhìn lên phía lão già vẫn như trước quỳ rạp trên bậc thang nơi đó.

Tần Lập khẽ cău mày, Tiên Thiên Tử Khí hướng lên trên tra xét, ở bên gờ bậc thang liền gặp một chút lực cản, tuy nhiên cũng không tính là mạnh lắm. Thần thức của hắn giống như thủy ngân thấm qua mặt đất, hướng tới thăm dò lão già kia.

Khi thần thức của Tần Lập thăm dò tới trên người lão già, toàn bộ dấu hiệu sinh mệnh đều không còn, hắn sửng sốt, khóe miệng co giật vài cái nhưng thần thức cũng không dừng lại, tiếp tục hướng tới cánh cửa thần miếu dò xét.

Tới cửa rồi, cánh cửa màu vàng đỉnh thiên lập địa đứng sừng sững ở nơi đó gây cho Tần Lập một loại cảm giác áp bách khổng lồ. Thần thức muốn xuyên qua cánh cửa này tiến vào bên trong, căn bản là không có khả năng!

Nếu không phải Tần Lập bằng tốc độ rất nhanh thu hồi thần thức trở về, chỉ sợ bản thân đều phải bị thương!

- Điền trưởng lão! Điền trưởng lão! Ngài làm sao vậy?

Lúc này, người cùng môn phái của lão già khẩn trương la lên.

- Điền trưởng lão! Ngài trở về đi!

- Điền trưởng lão làm sao vậy? Có phải lão...

- Không có khả năng! Điền trường lão một thân thực lực đã đạt tới cảnh giới Thiên Tôn, như thế nào có thể xảy ra bất trắc được?

Người trong môn phái lão già bên này, tất cả đều trở nên vô cùng khẩn trương.

Tần Lập than nhẹ một tiếng, cũng không nói gì: một là không muốn dẫn tới chú ý của mọi người; hai là cho dù hắn nói ra người ta cũng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn có thể cho rằng hắn nguyền rủa người ta thì khổ.

Tam trưởng lão Tưởng Hằng đứng bên cạnh Tần Lập lại nhìn ra vài phần manh mối, truyền âm hỏi Tần Lập:

- Tần lão đệ! Lão già kia...có phải xảy ra bắt trắc gì rồi hay không?

Tần Lập thấy Tam trưởng lão có thể nhìn ra mình biết chuyện này, cũng không cảm thấy nghi hoặc lắm, gật gật đầu, có chút tiếc nuối nói:

- Xem ra tòa thần miếu này không yên ổn như biểu hiện ở bên ngoài như vậy đâu! Dường như nó ẩn chứa một lực lượng cực kỳ khủng bố. Lực lượng này căn bản không phải chúng ta có khả năng chịu đựng!

Tam trưởng lão gật gật đầu, ngầm chấp nhận nói:

- Đúng vậy, so với thần miếu này, lực lượng của chúng ta quả thực quá nhỏ bé. Trước đây...Ôi! Lúc trước quả thật có phần quá mức tự cao tự đại! Trên đời này, tồn tại mạnh hơn chúng ta nhiều không kể xiết!

Tam trưởng lão nói xong, nhẹ giọng nói với Tần Lập:

- Lão đệ! Nơi này ta không định tiếp tục ở lâu. Ta chuẩn bị dẫn người quay về sư môn. Tiểu sư muội này của ta là con gái của chưởng môn, nếu xảy ra điều sai lầm, ta thật không chịu nổi phần trách nhiệm này. Cho nên còn phải đa tạ Tần lão đệ đã cứu tiểu sư muội ta. Chúng ta chia tay lần này, không chừng về sau còn có cơ hội có thể gặp lại!

Tần Lập ôm quyền hướng về phía Tam trưởng lão Tưởng Hằng, mỉm cười nói:

- Sau này gặp lại!

Tam trưởng lão xoay người lại, tập trung đám đồng môn, sau đó trước hết rời đi. Thời điểm rời đi, rõ ràng Lục Khởi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Lập cũng rõ ràng là vẻ đau lòng thương tiếc. Nàng định nói gì đó với Tần Lập nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra. Đi theo đám đồng môn, mỗi bước rời đi ba lần ngoảnh đầu lại.

Tần Lập thầm than nhẹ một tiếng trong lòng:

- Đầy chỉ là giấc mộng hoài xuân của cô gái mà thôi! Có lẽ, rất nhiều năm sau, khi Lục Khởi đã làm mẹ, khi hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ bất ngờ này, hẳn sẽ là một giấc mộng đẹp của thời thiếu nữ của nàng.

Tần Lập nghĩ đến đây, nắm bàn tay mềm mại của Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta cũng đi thôi, ở lại chỗ này cũng không có thu hoạch được gì. Hơn nữa, tòa thần miếu này xuất hiện, Đông Phương...sẽ không yên bình nữa rồi!

...***