- Thật sao?
Ánh mắt Đại trưởng lão đột nhiên sáng hơn cả mặt trời giữa trưa. Lão như nghĩ đến một ngày bộ tộc Hắc Kim Thần Báo ở bên trong cấm địa Huyền Đảo trở thành chủng tộc mạnh nhất.
Không chút nghĩ ngợi, Đại trưởng lão gật mạnh đầu:
- Thành giao! (Giao dịch hoàn thành)
Bên trong cấm địa Huyền Đảo, tộc quần linh thú lớn cũng không chỉ có bộ tộc Hắc Kim Thần Báo. Còn có tộc Dực Hổ, Bạch Hùng...thực lực không kém so với tộc Hắc Kim Thần Báo. Sâm Lâm đã bị Tiểu Hắc giết chết kia, phụ thân của hắn năm xưa bởi vì chiến đấu với tộc Dực Hổ mà chết. Linh thú tuy rằng đều tự có truyền thừa, thậm chí có thể tự thành chiến kỹ và công pháp, nhưng ở phương diện luyện đan, luyện khí...lại không thể bằng được nhân loại có tố chất thân thể thua kém.
Cho nên, đại đa số tộc quần linh thú, trông coi các nơi sinh trưởng linh hoa linh thảo chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy, ăn linh hoa linh thảo này. Mặc dù năm tháng dài lâu, cũng mò mẫm ra một bộ phương pháp của mình. Nhưng bất kể thế nào, tác dụng của linh hoa linh thảo này cũng không thể sánh với đan dược tràn đầy tinh hoa.
Bởi vì cừu hận tự nhiên giữa nhân loại và linh thú khiến cho căn bản không có người giao dịch loại này với linh thú. Cho dù có người muốn làm yếu đi lòng đề phòng của linh thú với nhân loại, cũng sẽ khiến cho đám người mạo hiểm gan to hơn trời kia vô duyên cớ nạp mạng.
Cấm địa Huyền Đảo, cũng không phải chỉ là nói chơi.
Mà chủng tộc Hắc Kim Thần Báo lại bởi vì có trao đổi với nhân loại Tần Lập này, càng bởi vì linh thú siêu cường Xà Xà ở cạnh Tần Lập, cho nên hợp tác giữa bọn họ khiến Đại trưởng lão đáp ứng không có bất kỳ băn khoăn gì.Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Tần Lập tự nhiên cũng rất cao hứng. Những thứ hắn mang theo bên người đều là thiên tài địa bảo mà Lãnh Dao căn cứ bản đan phương thượng cổ tuyển chọn ra. Mấy thứ này, đối với nhân loại mà nói, muốn tìm được khó khăn rất lớn. Nhưng mà đối với linh thú chủ nhân của khu rừng rậm to lớn này, lại đơn giản rất nhiều.
Cho nên, đây là một hợp tác hai bên cùng có lợi!
Từ biệt bộ tộc Hắc Kim Thần Báo, Tần Lập mang theo Xà Xà, Tiểu Hắc cùng Thái Hồng rời khỏi cấm địa Huyền Đảo.
Tới loại cảnh giới như bọn họ, Xà Xà lại có khí tràng vô cùng khổng lồ, ra vào cấm địa trong mắt người Huyền Đảo như đi ở đất bằng.
Nửa tháng sau, bọn họ rời khỏi cấm địa Huyền Đảo. Tiểu Hắc cùng Thái Hồng đi về phía Tần gia thành Phong Sa. Tần Lập thì lại mang theo Xà Xà muốn về nhà, bước lên đường trở về đỉnh Huyền Vũ.
Trong Hoàng Kim Cung trên đỉnh Huyền Vũ.
Ba năm thời gian lặng lẽ trôi qua. Thượng Quan Thi Vũ yên tĩnh ngồi trên một bồ đoàn, mái tóc dài xõa thẳng thắt lưng, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra khí chất cao quý.
Đồng thời, không gian không nhìn thấy quanh thân thể nàng đang vặn vẹo không ngừng. Nếu lúc này nếu có người dám đến gần nàng, nháy mắt sẽ bị loại không gian vặn vẹo này gây thương tích. Người thực lực yếu, thậm chí rất có khả năng bị không gian này cắn nát.
Hai mắt Thi Vũ khép hờ, thật lâu sau chậm rãi mở ra. Đôi con ngươi sáng ngời, hiện lên một vẻ tưởng niệm nhàn nhạt. Theo sau, nàng đứng lên, đi ra cửa, nhìn thấy Tần Tuyết và ba cô gái Tần gia dòng thứ từ tám, chín tuổi biến thành mười một, mười hai tuổi đang khắc khổ tu luyện ở bên ngoài.
Thấy Thượng Quan Thi Vũ đi ra, mấy cô bé kia hưng phấn chạy tới, kêu lên:
- Tỷ tỷ xuất quan rồi!
Thi Vũ hướng về phía mấy cô bé cười tươi, sau đó hướng về phía Tần Tuyệt khẽ gật đầu, kêu lên:
- Tỷ Tỷ.
- Thế nào rồi? Đột phá chưa? Lần này muội bế quan thật lâu, khoảng chừng một năm đó!
Trên mặt thanh lệ thoát tục của Tần Tuyết mang theo nụ cười thản nhiên, dịu dàng hỏi.
- Đột phá rồi, rốt cục đột phá!
Nghĩ lại các loại gian nan lúc đột phá, Thượng Quan Thi Vũ cảm khái rất nhiều, trong đầu càng nhớ đến Tần Lập. Cũng không biết thời gian hơn ba năm nay, hắn rốt cục thế nào, có biến hóa gì không?
Tần Tuyết cũng hiểu được Thi Vũ tưởng nhớ nhất là cái gì, nói:
- Tần Lập từ đó vẫn chưa tới, có lẽ có chuyện ràng buộc. Tuy nhiên ta nghĩ rằng, hắn rất nhanh sẽ đến.
Lúc này, một cô bé Tần gia dòng thứ, bỗng nhiên chỉ ra ngoài nói:
- Bạch Viên bá bá lại tới tìm muội chơi rồi!
Tần Tuyết cùng Thượng Quan Thi Vũ theo ánh mắt cô bé nhìn ra, quả nhiên. Bên ngoài Hoàng Kim Cung, ba con Bạch Viên kia dùng một cái túi vải lớn chứa đầy trái cây quý báu đặc sản trên đỉnh Huyền Vũ, đứng ở bên ngoài đưa mắt trông mong nhìn mấy cô bé ở bên trong này.
Nói cũng buồn cười, Bạch Trung Sơn vốn thống hận nhân loại nhất, trong một chuyện hai năm trước, cùng ba cô bé này kết thành anh em kết nghĩa.
Cấm chế Hoàng Kim Cung, Thượng Quan Thi Vũ ít nhiều có thể nắm trong tay một chút, ít nhất có thể tùy ý ra vào.
Ở lâu trong này, hơn nữa có ba con Bạch Viên sinh sống ở gần nên cũng không sợ nguy hiểm gì, cho nên ba cô bé ngẫu nhiên sẽ ra ngoài dạo chơi.
Lần đó, ba cô bé thực lực đã đạt tới cảnh giới Phá Thiên, không cẩn thận gặp một con linh thú Bạch Lang trên đỉnh Huyền Vũ này. Bạch Lang này thực lực cũng không quá mạnh mẽ, chỉ có cảnh giới Hợp Thiên, nhưng đối phó với ba cô bé không chút kinh nghiệm chiến đấu tự nhiên là dễ dàng.
Cừu hận bản năng của linh thú với nhân loại khiến cho Bạch Lang phát động công kích điên cuồng với ba cô bé. Ngay khi ba cô bé gặp nguy hiểm nhất, Bạch Trung Sơn xuất hiện, đuổi chạy con Bạch Lang kia, sau đó phát hiện ba cô bé nhân loại này, ngây thơ hồn nhiên, hơn nữa rất chân thành thật tình cảm ơn hắn. Hận ý của Bạch Trung Sơn đối với nhân loại, bị mấy cô bé khóc lóc mà nhạt dần, rất nhạt.
Sau đó, ba cô bé Tần gia dòng thứ mỗi một lần đi ra ngoài, Bạch Trung Sơn đều yên lặng ở chung quanh trông chừng. Hắn tuy rằng là vương giả trên đỉnh Huyền Vũ này, nhưng không thể bảo đảm tất cả linh thú đều không tấn công nhân loại.
Như vậy, thường xuyên qua lại, ngay cả Bạch Trung Tuyết và Bạch Trung Hỏa cũng đều tham gia. Mỗi lần tìm được một ít dị quả quý hiếm đều đưa tới cho ba cô bé này. Dần dần, đề phòng lẫn nhau hoàn toàn biến mất, cũng trở thành bằng hữu.
Mà ba cô bé Tần gia dòng thứ này, bản thân thiên tư trác tuyệt, lại có ba con Bạch Viên không ngừng đưa tặng dị quả quý hiếm, đến hiệt tại không ngờ có hai người đột phá đến cảnh giới Hợp Thiên, còn có một người cũng đạt tới cảnh giới Phá Thiên đỉnh.
Điều này trong nhận biết của võ giả Huyền Đảo quả thật là chuyện không có khả năng! Vận mệnh của bọn họ cũng bởi vậy mà xảy ra biến hóa rất lớn. Cuộc đời này, cũng đều đặc sắc hơn không biết bao nhiêu lần.
Ba con Bạch Viên tuy rằng rất ít phản ứng Tần Tuyết và Thượng Quan Thi Vũ nhưng tâm tính bọn họ đã xảy ra thay đổi rất lớn.
Thượng Quan Thi Vũ nhìn thấy, cười nhàn nhạt, nói:
- Các ngươi đi ra chơi đi.
Ba cô bé hoan hô một tiếng, liền bay vút ra bên ngoài.
Đúng lúc này, Thượng Quan Thi Vũ cùng lão vượn Bạch Trung Sơn ở bên ngoài gần như khẽ "A" một tiếng, sau đó ánh mắt đồng thời nhìn về phương hướng nhân loại phía dưới đỉnh Huyền Vũ.
Trong mắt Thượng Quan Thi Vũ hiện lên một chút kinh ngạc vui mừng, nói:
- Có thể là hắn tới!
Mà lão vượn Bạch Trung Sơn, trong mắt đầu tiên là hiện lên vẻ phức tạp, rồi thấy mấy cô bé chạy vội tới thì lại lộ ra vẻ tươi cười hiền lành, đem túi dị quả quý hiếm đưa cho ba cô bé.
- Cảm ơn Bạch Viên bá bá!
Giọng nói ngọt ngào của ba cô bé khiến cho vẻ tươi cười trên mặt Bạch Trung Sơn càng đậm, nói:
- Ăn đi, ăn đi!
Lúc này một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ (khí thế khổng lồ như bao trùm thiên hạ) từ dưới đỉnh Huyền Vũ bắt đầu chậm rãi lan tràn về phía trước, như thủy triều kéo dài không dứt.
Uy thế này, chính là Xà Xà hưng phấn không thôi, không thể khống chết kích động trong lòng, kìm lòng không thể mà phát ra.
Mà trên cả đỉnh Huyền Vũ lớn vô cùng, vô số linh thú lớn nhỏ trong khoảnh khắc này, đều ngưng việc đang làm.
Một con Bạch Lang, miệng dính đầy máu tươi, móng vuốt ấn một con dã thú dạng trâu, hai mắt tràn ngập nghi hoặc ngẩng đầu. Xuyên qua khe hở trong rừng rậm, ngẩng mặt nhìn bầu trời, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây lại là đại nhân vật nào tới? Ta gần đây cũng không đi trêu chọc những nhân loại đó mà!
Hai con linh thú dạng gấu đang chiến đấu cũng vô tình ngừng công kích lẫn nhau, có chút run rẩy phủ phục trên mặt đất. Cỗ khí thế kinh thiên kia khiến sâu trong linh hồn bọn chúng sinh ra một cỗ sợ hãi không thể ngăn chặn.
Trong rất nhiều huyệt động trên đỉnh Huyền Vũ, các loại mãng xà lớn nhỏ chiếm cứ, màu đen, màu vàng, màu đỏ, màu trắng...màu gì cũng có đều biểu hiện ra hưng phấn rất lớn trong giây phút này.
Bởi vì chúng nó đều cảm giác được, thủ lĩnh của chúng, đại tỷ của chúng...đã trở lại!
Tần Lập đi bên cạnh Xà Xà, tâm tình cũng đồng dạng có vài phần kích động. Sắp được nhìn thấy người trong lòng đêm ngày mong nhớ, cái loại cảm giác này khiến Tần Lập không kìm nổi, cảm xúc mênh mông.
Lão vượn Bạch Trung Sơn giống như chịu up hiếp thật lớn, nhe răng nanh sắc bén trắng nón hướng về phía bầu trời gào lớn.
Ba cô bé đáng yêu bị dọa, hoảng sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Bạch Trung Sơn vội vàng thu lại hành động thị uy của mình, nhưng trong lòng lại cảm thấy vừa tức giận lại vừa kinh ngạc.
Tức giận chính là không ngờ có người kiêu ngạo như thế bay lên đỉnh Huyền Vũ, quả thật chính là không coi nó ra gì.
Kinh ngạc chính là, nó rất nhanh phán đoán ra người tới là ai.
Dù sao, là hàng xóm nhiều năm như vậy, cho dù rất ít giao tiếp với đối phương nhưng hiểu biết về đối phương cũng không thiếu chút nào.
Bạch Trung Sơn cảm giác được, khí tức này thuộc về con rắn kia, nhưng con rắc kia rõ ràng là cảnh giới Thiên Tôn đỉnh, từ lúc nào không ngờ đạt tới cảnh giới Phá Toái Hư Không rồi?
Lúc này mới được bao nhiêu năm thời gian?
Đối với loại linh thú sống hàng ngàn, vạn năm bọn chúng mà nói, thời gian ba, năm năm này quả thực có thể coi như không cần tính đến.
Chẳng lẽ...hết thảy mọi chuyện, cùng nhân loại kia có liên quan sao?
Trong lòng Bạch Trung Sơn kinh nghi bất định nghĩ ngợi, lúc này Tần Lập cùng Xà Xà đã sắp bay đến đỉnh ngọn núi này.
Trong Hoàng Kim Cung, một bóng người giống như tia chớp bay ra, bay nhanh tới hướng Tần Lập.
Từ rất xa, Tần Lập giang hai tay, gắt gao ôm Thượng Quan Thi Vũ từ xa bay vội tới vào lòng ngực.
Xà Xà nhìn lướt qua, môi khe khẽ mím, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác chua xót. Tuy nhiên, khi thấy ba bóng trắng ở trên mặt đất, khóe miệng nàng lại nổi lên nụ cười đùa ngịch, hướng tới ba người kia, phi tới.
Mà lúc này, Tần Lập lại ôm Thượng Quan Thi Vũ hướng tới một khu rừng rậm dưới chân, chậm rãi hạ xuống.
- Ta rất nhớ chàng, phu quân.
Thi Vũ nằm trong lòng Tần Lập, ngẩng đầu, trên mặt mang theo vẻ thẹn thùng. Ánh mắt mê ly, lời nói dịu dàng nhẹ nhàng khiến cho tâm thần Tần Lập khe khẽ chấn động.