Duy Ngã Độc Tôn

Chương 364




Thực lực của Vương Thắng từ một trăm ba mươi năm trước đã sớm thành công đột phá Địa Tôn, đạt đến cảnh giới Thiên Tôn!

Năng lực nhận biết của lão cũng cực kỳ mạnh mẽ, ngay từ lúc giọng Trầm Trọng vừa vang lên, lúc đầu Vương Thắng cũng hoảng sợ, thầm nói quả nhiên là lão tổ tông Trầm gia kia tới. Chủ động thiên vị Tần gia, sự tình thật đúng là có chút khó khăn, ít nhất là lão không có bao nhiêu dũng khí chống lại vị lão tổ tông kia.

Bất quá đợi đến khi ba Thái thượng trưởng lão của Thiên Cơ Môn bị dọa chạy mất, Vương Thắng liền cảm giác được sự tình có chút không đúng. Lúc đó lão tổ tông Vương gia trở về từ Thiên Cơ Môn liền lập tức bế quan, trước khi bế quan cũng nói cho gia chủ Vương gia là những người cảnh giới Phá Toái Hư Không tham dự chiến đấu bản thân đều trọng thương, ít nhất trong vòng trăm năm khó có thể khôi phục được.

Chuyện này Vương Thắng biết rõ, mà hiện giờ cách chuyện kia còn chưa qua một năm, Trầm Trọng liền có thể xuấ hiện ở chỗ này. Vương Thắng lập tức sinh ra hoài nghi: Dù là Trầm Trọng kia thực lực có mạnh đến thế nào đi nữa, có được linh dược tốt cỡ nào cũng không có khả năng khôi phục lại trong khoảng thời gia ngắn như thế, càng không thể đích thân chạy tới nơi này, đi quản chuyện tình nhà khác!

Bởi vậy, Vương Thắng lập tức kết luận: chuyện này nhất định do vị tân nhiệm môn chủ Thiên Cơ Môn trước mắt này, một đứa trẻ con chưa dứt sữa bày ra!

Cũng không thể nói ba vị Thái thượng trưởng lão bị dọa chạy kia lá gan quá nhỏ, thật sự là Trầm Trọng ở trong cảm nhận của bọn họ có một ảnh hưởng quá sâu rộng. Đối với Thiên Cơ Môn mà nói, Trầm Trọng tồn tại giống như một vị thần sống!

Căn bản không một ai dám ngỗ nghịch chống lại lão!

Cho nên, bọn người Tôn Trung Lý Thái căn bản không nghĩ tới sẽ có người giở trò trước mặt Trầm Nhạc, to gán lớn mật giả mạo tổ tông hắn!

Căn cứ vào suy đoán này, Vương Thắng mới có thể làm ra hành động thử vừa rồi, dù là Trầm Trọng thực sự ở nơi này cũng sẽ không bởi những lời vừa nói của lão mà làm ra bất cứ hành động này.

Dù sao, trên Huyền Đảo này, người làm việc không kiêng nể gì cả như Tần Lập, hơn nữa không theo lẽ thường tình, đã ít lại còn thiếu!

Trầm Nhạc đặt tay lên chuôi kiếm, gân xanh đầy trán. Đừng nhìn hắn bình thường một bộ dáng hi hi ha ha, nhưng làm Môn chủ một phái, bị người ta vũ nhục như vậy, nếu còn không thể phản kích, danh tiếng Thiên Cơ Môn chắc chắn sẽ gặp phải thiệt hại nghiêm trọng trước nay chưa từng có!

Cố nén lửa giận trong lòng, Trầm Nhạc lạnh lùng nói:

- Vậy sao? Lời của lão nói, là đại biểu cho toàn Vương gia?

- Ấy...

Vương Thắng đang đắc ý liền nghẹn lại, bởi vì...đích xác lão không dám nói có thể đại biểu cho toàn bộ Vương gia! Trước không nói nếu như lão dám nói mình có thể đại biểu Vương gia, gia chủ Vương gia sẽ nghĩ chuyện này thế nào, chỉ nói giữa Thiên Cơ Môn cùng Vương gia, thật không dễ nói ai mạnh ai yếu!

Đừng nhìn thực lực Trầm Nhạc kém lão rất nhiều, cộng thêm toàn bộ những võ giả mà Trầm Nhạc mang đến, Vương Thắng cũng không sợ. Nhưng khơi mào chiến tranh giữa hai thế lực lớn, Vương Thắng còn chưa có dũng khí này. Tuy nói nhìn qua nội bộ Thiên Cơ Môn đang sinh ra vết rách, thậm chí có khuynh hướng phát sinh nội chiến, nhưng nếu có ngoại địch xâm nhập, bọn họ khảng định sẽ lập tức tụ lại một chỗ!

Đây chính là nguyên nhân trọng yếu mà các thế lực siêu cấp có thể bảo tồn vạn năm!

Nội bộ có thể tranh, có thể cướp, thậm chí có thể phát sinh một ít đấu tranh không nhẹ không nặng. Nhưng một khi có ngoại địch xâm lấn, thì nhất định phải đoàn kết đối ngoại.

Đạo lý môi hở răng lạnh, hầu như mọi người đều hiểu!

Vương Thắng nói những lời vừa rồi, nếu như có thể lý giải là hành vi cá nhân của lão, nhưng vậy những lời của Trầm Nhạc thực sự có chút ác độc, lập tức bức Hỏa Long Vương Thắng đến góc tường.

Tuy nhiên Vương Thắng cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức cười lạnh nhìn Trầm Nhạc đánh trả:

- Tiểu tử! Ta không thể đại biểu toàn bộ Vương gia, lẽ nào ngươi lại có thể đại biểu toàn bộ Thiên Cơ Môn?

Nếu như nói Trầm Nhạc nói rất ác độc, Vương Thắng đồng dạng cũng không kém gì!

Thiên Cơ Môn vừa mới mâu thuẫn nội bộ, bị rất nhiều người nhìn vào mắt, đồng dạng ghi tạc trong lòng. Hơn nữa Trầm Nhạc còn trẻ tuổi như vậy, có thể phục hay không đích thật là một vấn đề. Cho dù có một lão tổ tông tọa trấn, nhưng quản lý một thế lực siêu cấp, muôn ngàn vấn đề, cũng không phải một võ giả mạnh mẽ là có khả năng chiếu cố hết được.

Trầm Nhạc bĩu môi cười, nói như đính đóng cột:

- Ta có thể! Bởi vì ta là Môn chủ một phái! Mà lão...lão tính là thứ gì? Lão vũ nhục ta, chẳng khác nào vũ nhục Thiên Cơ Môn! Lão thật coi Thiên Cơ Môn ta không dám khai chiến với Vương gia lão sao? Vương Thắng...lão có dám đặt cược một lần?

Sắc mặt Vương Thắng lúc này cũng biến đổi, lão làm thế nào cũng không nghĩ đến một người thanh niên thực lực kém mình một trời một vực lại dám hung hăng gây sự như thế. Những lời nói ra, làm cho lão thật có cảm giác đâm lao phải theo lao.

- Các ngươi...

Vương Thắng híp mắt, vươn tay chỉ vào bảy võ giả Chí Tôn sắc mặt âm trầm bên cạnh Trầm Nhạc:

- Các ngươi cũng nghĩ như vậy?

Đang đang đang!

Một trận tiếng động binh khí rời vỏ lập tức vang lên!

Bảy người này không ai nói gì, nhưng đều lạnh lùng nhìn Vương Thắng, dùng hành động của mình nói cho Vương Thắng: bọn họ đứng về phía Môn chủ trẻ tuổi của mình.

- Tốt! Tốt! Ha ha! Thiên Cơ Môn quả nhiên là đại phái siêu cấp, Vương Thắng ta coi như biết đến lần đầu! Trầm Nhạc Môn chủ! Lão phu ta sai rồi, không nên nói đùa như thế với ngài. Ha ha! Ngài đừng chấp nhặt với lão bất tử ta.

Hết sức kỳ dị, thái độ của Vương Thắng lại mềm xuống. Hắn xin lỗi như thế, đích xác ngoài dự liệu của mọi người.

- Trời ạ! Lão già này thật sự là Hỏa Long Vương Thắng sao? Cái Vương Thắng tính tình nóng nảy kia sao? Ta có nhìn lầm hay không?

- Môn chủ trẻ tuổi của Thiên Cơ Môn này thật đúng là kiên cường mà! Dám bức một người Vương gia danh tiếng thành như vậy, thật trâu!

- Vương Thắng lại chịu thua sao...

- Ôi! Không đánh nhau rồi!

- Đúng vậy! Thật tiếc nuối mà!

Mọi người đều đang bàn tán, đều cảm thấy có chút khó mà tin nổi. Dù sao, nhiều năm trước, cái tên Hỏa Long Vương Thắng đã vang vọng Huyền Đảo! Cũng từng là một đời gia chủ Vương gia bàn tay sắt, hiện tại bị một hậu bối ép phải xin lỗi tại chỗ, cũng làm không ít người thổn thức: Năm tháng không buông tha người mà!

Trên mặt Tần Lập không có bất cứ dao động gì, nhưng trong lòng lại mọc lên một cỗ dự cảm không tốt. Hỏa Long Vương Thắng này, nhìn thế nào cũng không giống loại người dễ dàng thỏa hiệp, nhưng lại khăng khăng cố ý, thỏa hiệp ngoài dự đoán của mọi người!

Đây có ý nghĩa gì?

Những lão già có thể sống đến tuổi như Vương Thắng đều là hạng người già hóa thành tinh. Một màn này, cũng không thể nói là Trầm Nhạc thắng, hay là Thiên Cơ Môn áp đảo Vương gia.

Chỉ có thể nói Vương Thắng nhịn nhục nhất thời, còn có mưu tính lớn hơn!

Bọn họ tề tụ ở thành Phong Sa, có khả năng mưu tính duy nhất, tự nhiên chính là Tần gia!

Nghĩ vậy, Tần Lập đột nhiên trừng mắt về phía Phong Tử Kỳ, lành lạnh nói:

- Bảo ngươi phế đi hai tay, có phải không muốn xuống tay hay không? Có cần ta tới giúp ngươi?

Những người âm thần quan sát nơi này, tinh thần lập tức chấn động, thầm nói: Trò hay rốt cuộc bắt đầu diễn rồi! Tần Lập này...quả nhiên là một đương sự không an phận mà! Vương Thắng nổi danh Vương gia, đại tài danh tiếng lừng lẫy Huyền Đảo một thời, có thể thỏa hiệp cùng Thiên Cơ Môn, chẳng lẽ còn có thể thỏa hiệp với Tần gia nho nhỏ của ngươi sao?

Quả nhiên, giọng Vương Thắng cũng đồng thời vang lên:

- Tần công tử! Ngươi đây là không muốn cho lão phu phần mặt mũi này?

- Ngươi tính là cái thứ gì?

Tần Lập nói, giống như một tảng đá lớn ném vào hồ nước bình lặng, lập tức nhấc lên ngàn cơn sóng lớn! Mà còn chưa xong, Tần Lập cũng không thèm liếc tới Vương Thắng, cười lạnh nói:

- Lớn tuổi rồi, tốt nhất trốn đi tìm hiểu thiên đạo, tìm hiểu cảnh giới võ đạo chí cao không tốt sao? Không nên chen vào loại chuyện này. Khi dễ ta? Vương Thắng ngươi có mặt mũi sao? Nếu mà thua...cái mặt già của ngươi cũng sẽ mất hết! Ta hảo tâm khuyên lão một câu, nghe hay không thì tùy ở lão. Tuy nhiên lúc thật sự mất hết mặt già, ngươi cũng đừng có trách ta!

Tần Lập nói nhưng lời này, tràn ngập trào phúng, hơn nữa mùi vị uy hiếp quá nồng đậm. Dù ngay cả Lãnh Dao cùng các con cháu Tần gia trong lòng đều hô to sảng khoái, đồng thời cũng không nhịn được lau mồ hôi lạnh vì Tần Lập, rất sợ Vương Thắng này đột nhiên bộc phát tấn công Tần Lập.

Chỉ có bản thân Tần Lập, giống như không có chuyện gì, đứng ở đó, ánh mắt như đao bắn về phía Phong Tử Kỳ quát to:

- Còn chưa động thủ!

- Ta xem ai dám làm thương tổn hắn!

Vương Thắng cũng nhét lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên chợt lóe, che trước mặt Phong Tử Kỳ, lạnh lùng nói:

- Phong gia phụ thuộc vào Vương gia ta, động tới Phong gia chính là động đến Vương gia ta!

Đôi mắt Vương Thắng bắn ra hai đạo quang mang tràn ngập lửa giận, nhìn Tần Lập cười lạnh nói:

- Ta rất muốn nhìn xem, có phải là tất cả thanh niên trên Huyền Đảo này đều có dũng khí không sợ chết?

Tần Lập khẽ than một tiếng, trên mặt hiện ra biểu tình bất đắc dĩ, ngay khi đó tất cả mọi người đều nghĩ Tần Lập sẽ bị thế lực Vương gia bức ép phải lựa chọn thỏa hiệp.

Tần Lập ngẩng đầu, nhìn Vương Thắng rồi thở dài nói:

- Xem ra Vương gia ngươi cũng thật sự quyết định chen tay vào chuyện này rồi, hiện tại muốn xé rách da mặt sao? Lúc đầu ở trên hội đấu giá, Vương gia cùng Tần gia ta, giữa hai bên cũng coi như tương đối hòa hợp...

- Khí thế Tần Lập yếu đi. Ôi! Lần này bị Vương gia chiếm đoạt trước rồi!

Một võ giả Tiêu gia nhìn thấy một màn này, quay sang người bên cạnh thở dài.Nguồn truyện: Truyện FULL

- Tần gia...xong rồi!

Lâm Hằng vẻ mặt tiếc hận lắc đầu nhìn người bên cạnh thở dài, không biết là hắn tiếc hận bị Vương gia đoạt trước hay là tiếc hận tình hữu nghị giữa hắn cùng Tần Lập.

Cùng lúc đó, hầu như tất cả những người quan tâm đến nơi này đều nói với người bên cạnh những lời như vậy. Bởi vì trong lời Tần Lập nói, đã mơ hồ có chút lấy lòng Vương gia, kết quả như vậy tự nhiên không cần nói cũng biết.

- Ha ha ha! Chính xác, lúc trước Tần gia cùng Tần gia giao dịch vẫn còn rất không tệ! Tiểu tử, kẻ thức thời là tuấn kiệt, ngươi nói không sai, chẳng qua có thật sự xé rách da mặt hay không, vậy còn phải nhìn vào quyết định của ngươi!

Trong lòng Vương Thắng cũng thở phào một cái, vẻ mặt ngạo nghễ nhìn Tần Lập. Trong lòng nghĩ: Tiểu tử này đúng là không ngốc, biết bảo tồn thực lực, xem ra thành tựu ngày sau của hắn cũng sẽ không quá thấp! Bất quá chờ Vương gia ta hoàn toàn chiếm đoạt Tần gia, dù là ngươi có phát triển thế nào, cũng chỉ là võ giả tán tu mà thôi, một con cá nhỏ, làm sao gây ra sóng lớn chứ?

Cho nên, Vương Thắng trong lòng hưng phấn thậm chí không thấy Tần Lập đánh mắt ra hiệu cho hắc y nữ tử bên cạnh. Tuy nhiên, làm một võ giả cảnh giới Thiên Tôn, bất cứ một tia sát khí nhỏ nào trong không khí, cũng không thoát khỏi cảm giác của lão.

Sắc mặt Vương Thắng chợt đại biến, quát to một tiếng:

- Muốn chết!