Duy Ngã Độc Tôn

Chương 354




Nam nhân trung niên được xưng là Hồng cung phụng hết lần này tới lần khác tự an ủi trong lòng:

- Ta cũng không phải không quan tâm đến sống chết của đồng môn mà một mình chạy trốn. Ta chịu nhục nhã như vậy, hoàn toàn là vì bọn họ. Ta không phải là đối thủ của người thanh niên này, có xông lên cũng là đi chịu chết. Cho nên, ta ôm theo mối cừu hận của bọn họ, trở lại sư môn cầu viện trợ, để sư môn phái ra người mạnh hơn đến giết chết tên này! Đến lúc đó, ta sẽ đốt vàng mã dâng hương cầu siêu cho những người đã chết này! Nhất định...nhất định!

Ngay lúc Hồng cung phụng đã hoàn toàn dồn sức, chuẩn bị một cú đào thoát thì giọng nói lạnh như băng nhưng đầy chế giễu của Tần Lập lại vang lên sau lưng hắn.

- Như thế nào? Muốn chạy? Không chào hỏi ai lại đi sao? Nghe nói...ngươi vẫn là cung phụng hoàng gia, lén lén lút lút trốn đi như vậy, mặt mũi...có điểm không được dễ coi lắm nha! Vừa rồi, chính ngươi nói "Thời điểm ngươi giết cả nhà huynh đệ ta, giết thực thống khoái? Đám đồng môn của ngươi tuy rằng đều có phần, nhưng người ta hận nhất lại chỉ có một mình ngươi! Biết vì sao ta lưu lại cái mạng chó của ngươi tới giờ không? Ngươi quay đầu nhìn lại xem, huynh đệ của ta đang dùng cái ánh mắt gì nhìn ngươi kìa! Cứ như vậy mà bỏ qua không để ý tới, ngươi nhẫn tâm được sao?

Giọng nói của Tần Lập đều đều lạnh lùng, lại khiến cho mọi người ở đây đều có loại cảm giác không rét mà run. Người thanh niên này nhìn vẻ về ngoài ôn nhu như ngọc, lại hành động như bão táp lôi đình, trong lời nói nghe ra ôn hòa dễ nghe lại ẩn chứa vô tận sát khí.

Trong ánh mắt Triệu Tinh Hải nhìn về phía Tần Lập, giờ phút này chứa đầy vẻ vui mừng. Hắn có lý do để vui mừng: Cho tới nay. Hắn đểu tỏ thái độ kiên quyết không đối địch với Tần Lập! Cho dù thực lực của đám cao thủ Hồng cung phụng đều mạnh mẽ khiến cho người ta sợ hãi, hắn cũng không thay đổi thái độ của mình.

Cho dù là hạ lệnh tịch biên nhà của A Hổ, đó cũng là hắn bị ép phải làm. Tin rằng Lãnh Dao cũng thế, Tần Lập cũng thế, đều không có lý do trách tội lên đầu hắn.

Về phần cả nhà A Hổ bị giết, cũng là vị Hồng cung phụng cùng đám người trước mắt này gây ra, cùng Hoàng đế hắn cũng không có chút quan hệ nào.

Triệu Tinh Hải thầm nghĩ, ánh mắt lại chuyển về phía Bộ Đồng cả người run rẩy đứng ở một bên và nữ nhân điên khùng kia cũng đã sững người ở đó, trong mắt hắn rốt cuộc hiện lên một chút sát khí không thể ngăn chặn, hắn lạnh lùng ra lệnh:

- Người đâu! Bắt cặp nam nữ này ngay cho ta!

Oai nghiêm của Hoàng đế há có thể xâm phạm? Không nghĩ tới chính mình lại có ngày bị con dân của mình, mà còn là con dân có tước vị chỉ vào mũi mình mà mắng như vậy. Quả thực không thể dễ dàng tha thứ được!

Ngươi tưởng ngươi là Tần Lập sao? Cho dù là Tần Lập cũng không có nói quá lời với trẫm như thế!

Mấy tên thị vệ như lang như hổ lập tức xông tới bắt giữ Bộ Đồng cùng lão bà điên của hắn đang thất thần đứng đó.

Lãnh Dao chợt nghĩ tới Bộ Vân Yên, thấy Tần Lập vẫn thờ ơ đứng ở đó, miệng mấp máy muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, yên lặng nhìn Bộ Đồng mặt xám như tro tàn bị bắt mang đi.

Hồng cung phụng lộ ra vẻ cười sầu thảm, nghiêng đầu nhìn Triệu Tinh Hải khôi phục một thân phong độ của hoàng giả, giọng nói của hắn chỉ trong phút chốc ngắn ngủn mà đã trở nên thập phần khàn khàn:

- Tiểu Hoàng đế! Ngươi tốt! Tốt lắm! Phi thường tốt! Thật là ta đã xem thường trí tuệ cùng sự quyết đoán của đế vương nhân gian! Không ngờ ta ngay cả một...

Hồng cung phụng nói đến đây, ngón tay đột nhiên búng về phía Triệu Tinh Hải, loại tốc độ này Triệu Tinh Hải cùng đám hộ vệ của hắn hoàn toàn không có biện pháp gì để phản ứng lại. Trong ánh mắt Triệu Tinh Hải rốt cục hiện lên vẻ kinh hoàng.

Tần Lập đã sớm đề phòng Hồng cung phụng, cười lạnh một tiếng. Ngón tay búng ra giữa không trung phát ra một tiếng nổ "ẦM" đinh tai nhức óc, nhìn lại Hồng cung phụng, hắn thừa cơ hội này thân mình mạnh mẽ phóng vào giữa đám quan binh trên mặt đất.

Hắn biết, tại trước mặt người trẻ tuổi này muốn phi hành trên không trung mà chạy trốn khảng định là tự tìm đường chết, không bằng vọt vào giữa đám người thường này, có lẽ còn có vài phần hi vọng sống sót.

Hắn đánh cuộc với tính mạng, chính là tin rằng Tần Lập sẽ không đại khai sát giới đám người thường đó!

Ý tưởng tự nhiên là hay, thế nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc: tại đây còn có người có cảnh giới cao hơn rất nhiều so với hắn...cao hơn nhiều lắm...nhiều lắm!

Xà Nữ vẫn không có ra tay, sớm đã ớ chỗ này vò đầu bứt tóc chờ đợi, nàng cảm giác được Tần Lập đang rất phẫn nộ, cho nên mới không dám xông lên hỗ trợ. Nhưng hiện tại tên này muốn chạy trốn, ta đây hiển lộ một chút thực lực giam cầm hắn tại đó, dù sao cũng không tính là vi phạm cấm lệnh nha!

Sau khi đã nghĩ kĩ, Xà Nữ nhìn Hồng cung phụng ở phía trước chuyển mình làm ra động tác chạy trốn, nàng liền thẻ cái lưỡi thơm tho, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Tần Lập.

Tần Lập mỉm cười nhìn nàng lộ ra vẻ tán dương, Xà Nữ như là nhận được phần thưởng, trong lòng nàng thập phần ngọt ngào.

Kì thật cho dù Xà Nữ không ra tay, Hồng cung phụng cũng không có bất kì cơ hội nào có thể trốn vào giữa đám người được. Tần Lập quay đầu, nhìn vẻ mặt dữ tợn đầy nước mắt của A Hổ, nhẹ giọng nói:

- Đại ca! Tên này...giao cho huynh!

- Hảo huynh đệ! Ngươi không cần cảm thấy áy náy bất cứ chuyện gì! Người chết cũng không thể sống lại, đây là số mạng của họ! Hôm nay, người nhà của ta ở dưới cửu tuyền cũng có thể yên lòng nhắm mắt rồi!

A Hổ nói xong, từ đôi mắt hổ chảy ra hai hàng huyết lệ, ngay cả đám binh sĩ lãnh khốc vẫn đang canh giữ ở bốn phương tám hướng nhìn cảnh đó đều không kìm nổi vẻ xúc động.

Nhìn vị đại hán mình đầy thương tích đang đi từng bước một tới phía mình, trong lòng Hồng cung phụng dâng lên một nỗi sợ hãi thật lớn, tay chân hắn hoàn toàn không cách nào nhúc nhích được!

Loại cảm giác này, so với quỷ đè trên giường còn khủng bố hơn vô số lần! Bởi vì quỷ đè cũng chỉ là dọa người, chẳng qua cũng chỉ là bóng đè, nhưng cảnh trước mắt này lại là chân thật...là chờ đợi tử vong từng phút từng giây!

- Tần Lập!

Giọng khàn khàn trong cổ họng Hồng cung phụng lại phát ra âm thanh chói tai:

- Ngươi và ta đều xem như là thế ngoại cao nhân, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể nhục! Ngươi mau mau cho ta một cái chết thống khoái!

- Bốp!

A Hổ giơ tay lên, bàn tay thật lớn tát một cái trên gương mặt đã thay đổi hình dạng bởi vì sợ hãi cùng phẫn nộ của Hồng cung phụng kia, phát ra một tiếng giòn tan.

Nửa bên mặt của Hồng cung phụng lập tức nhanh chóng phù lên, răng trong miệng hắn cũng bị một cái tát tràn ngập cừu hận của A Hổ này đánh nát hết một nửa!

- Giờ phút này ngươi còn muốn chết thống khoái? Thời điểm ngươi hành hạ đến chết người nhà già trẻ của ta, hành hạ đến chết thê nhi của ta, không phải ngươi nói rất thống khoái sao? Không phải nói giết người thích lắm hay sao? Không phải nói...giết người phải giết từng chút từng chút một, từ từ rút ra nỗi sợ hãi mới đã ghiền sao?

Bốp bốp bốp bốp! A Hổ vừa đánh vừa gào thét, mỗi chữ ứng một cái tát quật trên mặt Hồng cung phụng!

- Hiện tại ngươi lại muốn sĩ diện? Không thể nhục? Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi nhận hết sỉ nhục mà chết, sau đó khi ngươi còn thừa lại một hơi thoi thóp, ném ngươi xuống hầm nhà vệ sinh, cho giòi bọ chui vào miệng mũi ngươi đến chết...

A Hổ nói xong, xé rách tung quần áo của Hồng cung phụng, lộ ra thân thể da thịt trắng nõn như trẻ con, nhưng nhìn qua cực kì tráng kiện. Chỉ xé vài cái, A Hổ đã lộ sạch quần áo trên người Hồng cung phụng, hiện trước mắt thân người trần truồng như nhộng, trên mặt sưng phù giống như đầu heo đang đứng như trời trồng ở đó, trong mắt bộc phát ra đủ loại ánh mắt sợ hãi, phẫn nộ, cừu hận.

Xà Nữ cùng Lãnh Dao không khỏi "xì" một tiếng đồng thời quay đầu đi.

A Hổ thò tay nắm lấy hạ thể Hồng cung phụng, trên gương mặt dữ tợn mà vặn vẹo, cười lạnh một tiếng dùng sức...trong giây lát...Hồng cung phụng phát ra một tiếng thét thảm thiết dường như không phải của con người.

Thanh âm này xuyên tận trời cao, chỉ sợ hơn phân nửa thành Thanh Long này mọi người đều nghe tiếng. Thanh âm cực kì bi thảm, người nghe được sợ tới mức toàn bộ đều lùi vào trong nhà, không dám bước ra ngoài dù chỉ nửa bước.

A Hổ một tay bóp nát hạ thể Hồng cung phụng, lại từng tấc từng tấc bóp nát từng khúc xương cốt của kẻ thù. Tiếng gãy nghe "răng rắc răng rắc" khiến đám binh sĩ thiết huyết ở bốn phương tám hướng kia cùng Hoàng đế Triệu Tinh Hải rốt cuộc không kìm nổi mà sắc mặt tất cả đều trở nên cực kỳ khó coi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Triệu Tinh Hải càng chịu không thấy xoay người qua một bên nôn thốc nôn tháo.

A Hổ lại cười, tiếng cười lại giống như là tiếng khóc:

- Cha mẹ, lão bà, tiểu Hổ...các ngươi đều nhìn thấy phải không? Nghe được phải không? Ta báo thù cho các ngươi! Hung thủ sát hại các ngươi ở đây...tất cả đều ở đây, một tên cũng không thoát!

Tên cừu địch lớn nhất, người các ngươi hận nhất, muốn giết chết nhất...ta tự tay bóp nát từng đốt xương của hắn! Thủ pháp của ta tốt lắm, ta có thể cam đoan, làm cho hắn không chết mà vẫn còn tỉnh táo! Ta để cho hắn tận hưởng mùi vị thống khổ nhất trong cuộc sống, sau đó ném hắn còn sống xuống hố phân! Hu hu...các ngươi đều nhìn thấy chứ? Nghe được chứ? Nhìn thấy chưa!

A Hổ ngửa mặt lên trời gào lên, bóp nát một đốt xương của Hồng cung phụng. Hồng cung phụng rốt cuộc chịu không được loại tra tấn này, hai mắt trợn ngược, phát ra một tiếng thét thê lương rồi hôn mê bất tỉnh.

A Hổ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tần Lập, Tần Lập hiểu ý nhẹ bước đi tới, đưa vào trong cơ thể Hồng cung phụng một tia Tiên Thiên Tử Khí.

Hồng cung phụng từ từ tỉnh lại, vừa thấy Tần Lập thì làm sao mà không biết đã xảy ra chuyện gì! Cái loại đau nhức toàn thân này đã khiến hắn ngay cả chút tâm tư oán hận Tần Lập cũng không nảy sinh ra được, chỉ có thể nằm rên rỉ trên mặt đất.

Tần Lập hờ hững nhìn hắn. Mặc dù Tần Lập cũng không thích loại phương thức hành hạ tra tấn một người đến chết đi sống lại này lắm. Nhưng mối cừu hận như thế, tin rằng đổi lại là hắn có thể còn tàn ác hơn so với A Hổ!

Cho nên, đối với chuyện này, hắn chỉ biết ủng hộ huynh đệ của mình. Về phần thiện ác ư? Như thế nào là thiện ác?

- Lão gia cung phụng uy phong lẫm lẫm! Loại mùi vị này có dễ chịu không?

Lúc này A Hổ đã phát tiết được phần nào cừu hận cùng bi phẫn ngập đầy trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt vặn vẹo vì thống khổ của Hồng cung phụng kia, cười thảm nói.

- Hắc hắc...hắc...hắc...mùi vị...mùi vị thực...không tồi...không tồi! Theo ta giết...con ngươi...giết...lão bà ngươi...thời điểm...đó sảng...sảng khoái như nhau!

Trong mắt Hồng cung phụng giờ phút này chỉ còn lại vẻ điên cuồng:

- Đúng rồi! Làn da...lão bà...của ngươi...thật trắng...ha ha, ha ha ha! Ta một kiếm đâm vào...phía dưới của nàng...cảm giác...thực...thực...A...

Không chờ hắn nói xong, A Hổ nện một quyền vào miệng Hồng cung phụng, làm một chữ cuối cùng hắn phải nuốt vào bụng. Một quyền này đập vỡ nát miệng của Hồng cung phụng.

Nắm tay A Hổ cũng bởi vì dùng sức quá độ mà bị rách mấy chỗ, máu tươi đầm đìa. Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, cười lạnh nói:

- Muốn chọc giận ta? Ngươi tưởng sẽ thành công ư? Tuy nhiên, ngươi lại vẫn còn sống! Miệng của ngươi vỡ nát, một hồi...ngươi sẽ uống thoải mái hơn nha!

Trong ánh mắt Hồng cung phụng lúc này tràn ngập vẻ oán độc, nhưng không còn có khí lực nói ra dù chỉ một chữ. Vừa rồi hắn muốn chọc tức khiến cho A Hổ giết hắn thì đã dùng hết toàn bộ tinh lực rồi.

A Hổ nói xong, một tay xách Hồng cung phụng cả người đã mềm nhũn, hướng về phía một binh sĩ lành lạnh nói:

- Dẫn ta đi tìm nhà vệ sinh!