Duy Ngã Độc Tôn

Chương 352




Kì thật nguyên vốn nói về tâm lý, những người này cũng không có đặt nặng môn phái Cực Nhạc Thiên Cung ở trong lòng. Nhiều lắm thì, chẳng qua cũng chỉ là năm đó từ trong sư môn tách ra thành một chi phái nhỏ mà thôi. Thậm chí ngay cả vị trí chưởng quản của địa phương thần bí Cực Nhạc Thiên Cung này trong môn phái cũng không có người nào quan tâm tới.

Ở trong mắt những người chân chính có thực lực trong môn phái cùng gia tộc, chỗ thần bí này cũng không có gì đáng giá, chẳng qua chỉ là linh khí sung túc hơn một chút, các loại linh vật cùng thiên tài địa bảo cũng nhiều hơn một chút mà thôi.

Trên thực tế, ngay cả chính vị trí địa phương thần bí của bọn họ, cũng chưa có thể hoàn toàn thăm dò hết được, đâu có nhiều tâm tư như vậy đi thăm dò một chỗ thần bí khác nữa chứ?

Cũng chỉ có những thế lực gia tộc lớn như trên Huyền Đảo mới có lòng tham không đáy, mưu toan thống nhất thiên hạ, gom tứ hải về một mối mới mò tới.

Nhưng Cực Nhạc Thiên Cung dù không được những người này đặt ở trong lòng thế nào đi nữa, chung quy môn phái cũng có quan hệ dây mơ rễ má với bọn họ, như thế làm sao có thể trơ mắt nhìn môn nhân mình bị chết thảm chứ?

Vì thế, đám người này ở Cực Nhạc Thiên Cung gian khổ tìm kiếm, thông qua các dấu hiệu đặc biệt của đồng môn, thật đúng là làm cho bọn họ tìm ra một chút manh mối: không biết người trưởng lão nào bị Tần Lập giết chết, trước khi chết đã lưu lại một dấu hiệu thần bí. Dấu hiệu này cũng chỉ có người Cực Nhạc Thiên Cung mới có thể xem mà hiểu được.

Kì thật dấu hiệu này cũng là một cái tên mà thôi. Chỉ có điều cái tên này ở Thanh Long quốc lại rất nổi tiếng như vậy! Căn bản không cần tốn công đi thăm dò, chỉ cần hỏi một tiếng, theo từ trong miệng mọi người từ trên xuống dưới đều có thể nghe nói tới cái tên Tần Lập đầy sắc thái truyền kì đó!

Vì thế, đám đệ tử đại phái đến từ địa phương thần bí phương Tây - Thiên Trì quốc liền đi ra từ chỗ thần bí Cực Nhạc Thiên Cung, đi vào hoàng thành thành Thanh Long. Khi gặp mặt Hoàng đế Triệu Tinh Hải, trực tiếp đưa ra lệnh muốn cả nước truy nã Tần Lập.

Triệu Tinh Hải vừa nghe, tự nhiên là không nguyện ý. Không nói thân phận hắn ở ngôi vị hoàng đế, chỉ nói riêng một điều muội muội Triệu Thiên Thiên của hắn còn đang ở một chỗ với Tần Lập, e là sớm đã thành nữ nhân của Tần Lập rồi. Hắn cũng không muốn làm khó Tần Lập. Càng đừng nói, một thân bản lãnh quỷ thần khó lường của Tần Lập khiến cho Triệu Tinh Hải cũng không thể nào xem trọng kế hoạch báo thù của đám người này.

Cho nên Triệu Tinh Hải dùng lời nói uyển chuyển khuyên nhủ, nói Tần Lập nhiều năm trước cũng đã rời Thanh Long quốc đi đâu không biết rõ tung tích.

Những người này đương nhiên sẽ không tin, càng không chấp nhận kết quả này. Bọn họ ngàn dặm xa xôi tìm đến nơi này, cũng đã không giúp gì được cho Thanh Long quốc, sau đó hỏi đến tiền bối trong sư môn thì đã bị người ta tiêu diệt. Bọn họ nếu không thể làm ra chút chuyện lập uy, vậy chẳng phải là cũng bị thiên hạ xem thường sao?

Bởi vậy, những người này uy hiếp Triệu Tinh Hải: Tần Lập không ở đây vậy những người có liên quan đến hắn, dù sao cũng có người ở đây chứ! Bắt hết người có liên quan đến hắn, chúng ta thật không tin là hắn không tới!

Cánh tay chung quy là không lớn bằng bắp đùi, Triệu Tinh Hải bị những người này ép buộc phải hạ lệnh bắt cả nhà A Hổ. Vốn hắn không tính động gì tới người nhà A Hổ, hắn biết mối quan hệ giữa A Hổ cùng Tần Lập, không có việc gì thì ai nguyện ý làm ác nhân chứ!

Nhưng không nghĩ tới, bởi vì có người mật báo làm cho chuyện Tần Lập diệt sát Cực Nhạc Thiên Cung có bằng chứng xác thực nhất! Bởi vậy nhóm người này giận tím mặt tím gan. Người trung niên vừa mới đối chiêu với Tần Lập kia, không ngờ chính là người ra tay tàn sát cả nhà A Hổ!

Không ai ngờ được cái loại người tới từ địa phương thần bí cao cao tại thượng này lại làm ra chuyện giết hại người thường. Ngày đó thành Hoàng Sa máu chảy thành sông! Cả nhà A Hổ từ trên xuống dưới hơn trăm người, ngay cả chó mèo cũng không thoát!

Người mật báo chuyện này chính là Bộ Đồng!

Bộ Kinh Phong con hắn một lần ra đi không trở lại, hơn nữa thân phận của Bộ Đồng tương đối cao, nên hắn biết lai lịch cùng việc làm gần đây của nhóm người này, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Bộ Đồng nghe nói cả môn phái Cực Nhạc Thiên Cung bị tiêu diệt, trong cơn phẫn nộ hắn chạy tới mật báo, khảng định tột danh của Tần Lập.

A Hổ ở trong vòng kết giới Tần Lập bày ra, máu hòa cùng nước mắt tuôn rơi, dùng tốc độ nhanh nhất kể lại một lần mọi chuyện đã xảy ra với Tần Lập. Hai mắt Tần Lập bắn ra sát khí nồng đậm lạnh như băng, không thể không nói từ khi đi vào thế giới này, đến hiện tại thì đây chính là lần đầu tiên mà Tần Lập bị kích động nổi lên sát khí lớn như vậy!

Trước đây những lúc hắn giết người, tuy rằng lúc ấy cũng đều là quá giận, không thể kiềm chế nhưng cũng không giống như hiện tại, linh hồn hắn cũng đều đau buốt đến cùng cực!

- Là ta...hại cả nhà huynh rồi!

Tần Lập trầm mặc một hồi lâu, chậm rãi nói:

- Đại ca! Thực xin lỗi! Mối thù này ta nhất định sẽ báo cho huynh!

A Hổ nắm tay Tần Lập, mắt hổ rưng rưng, bi thương nói:

- Chuyện này không trách công tử! Huynh đệ! Người trong giang hồ chính là ngày ngày lăn lộn dưới làn đao mũi kiếm, A Hổ ta mấy năm nay cũng là cừu gia vô số, chẳng qua bọn họ không có năng lực báo thù mà thôi! Hận là hận những người này, không ngờ lại lấy người nhà của ta để trút giận, thử hỏi mẫu thân ta già cả hơn tám mươi tuổi, suốt đời hiền lành mẫu mực, chưa từng làm một chuyện ác nào cũng bị bọn chúng mổ bụng phanh gan, tàn sát tại chỗ; hài tử của ta mới có vài tuổi đầu đâu có năng lực trêu chọc ai? Vậy mà cũng bị đám hung thủ này chém một đao vào đầu! Ta căm thù bọn chúng!

A Hổ nói xong, thống khổ quá độ mà ngất đi.

Lúc này, xa giá của Triệu Tinh Hải đã đi tới khu vực phụ cận, Tần Lập cũng theo lời kể của A Hổ mà biết đại khái. Cho nên, đối với Triệu Tinh Hải, Tần Lập cũng không quan tâm đến hắn. Lúc này sát khí đầy người của Tần Lập đã phủ trùm lên người trung niên đối diện cùng đám nam nữ già trẻ tập trung phía sau hắn.

- Đúng là Tần Công tước? Ôi! Ngươi hà tất phải khổ vậy chứ!

Triệu Tinh Hải người còn chưa ló mặt mà tiếng nói đã truyền tới. Vừa dứt tiếng, hắn chậm rãi bước xuống xe, ánh mắt phức tạp nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt.

Nói xong, lại nhìn về phía nam nhân trung niên khóe miệng đầy máu tươi kia, do dự một chút, vẫn là nói:

- Hồng cung phụng...ngươi! Chuyện này có thể...châm chước một chút hay không? Có lẽ...trong chuyện này còn có hiểu lầm gì không?

- Hiểu lầm cái rắm! Cẩu Hoàng đế! Lão nương biết ngôi vị hoàng đế này của ngươi là như thế nào mà có! Không phải là tên tiểu tạp chủng Tần Lập này giết ca ca của ngươi, mới cho ngươi lên làm Hoàng đế sao? Tiểu tạp chủng này giết nhi tử của ta, nhi tử duy nhất của ta...châm chước? Châm chước con mẹ ngươi!

Một nữ nhân giống như người điên từ trong đám người lao tới, chỉ vào Triệu Tinh Hải mắng chửi ầm lên.Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Mọi người ở đây đều chiếu ánh mắt lên người nữ nhân điên cuồng này. Ở phía sau nàng ta, Bộ Đồng vọt ra với vẻ mặt kinh hoàng, giơ tay tát cho lão bà của mình một cái, sau đó xấu hổ hướng về phía mọi người nói:

- Người đàn bà này điên rồi! Bệ hạ ngàn vạn lần đừng chấp nhặt cùng nàng!

Tần Lập nhíu nhíu chân mày, ánh mắt cũng dừng lại trên người cha ruột của Bộ Vân Yên này, tâm tình có chút phức tạp. Vừa rồi A Hổ nói với hắn, cũng không có đề cập tới tên Bộ Đồng này, bởi vì A Hổ cũng không biết là do Bộ Đồng mật báo mới khiến cho cả nhà hắn bị tàn sát.

Nhưng hiện tại nữ nhân này tự mình nhảy ra, dám chỉ vào mặt Triệu Tinh Hải chửi ầm lên, sau đó đám cung phụng thực lực mạnh mẽ kia không ngờ lộ ra một bộ dáng nhìn quen không trách. Bất luận là ai chỉ cần hơi có chút năng lực suy nghĩ, chỉ sợ đều đã biết là chuyện gì xảy ra rồi.

Triệu Tinh Hải chiếu ánh mắt lên người Bộ Đồng, giọng điệu trở nền cực kỳ lạnh lẽo:

- Bộ Phó viện trưởng! Ngươi thật to gan!

- Ha ha! Bộ Đồng! Ngươi không cần sợ, có ta bảo vệ ngươi, xem trên đời này có ai dám động tới ngươi!

Người trung niên được Triệu Tinh Hải gọi là Hồng cung phụng nhìn thấy cảnh này, không khỏi làm mặt lạnh cười nói.

- Hồng sư đệ! Người này chính là Tần Lập? Hắn đánh người bị thương?

Tiếng nói lanh lãnh phát ra, một thiếu nữ nhìn qua chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi chậm rãi đi tới, lời nói ra lại khiến cho người ta kinh ngạc.

Một thiếu nữ tuổi còn trẻ, không ngờ lại kêu một người trung niên hơn bốn mươi tuổi là sư đệ, hơn nữa, xem ra Hồng cung phụng còn lộ ra vẻ mặt đương nhiên là thế.

Hồng cung phụng gật gật đầu, có chút hổ thẹn nói:

- Đệ bất tài! Người này đích thực có chút bản lãnh!

Thiếu nữ một thân váy dài màu xanh, váy dài quét đất chậm rãi đi tới. Thiếu nữ này dung mạo xinh đẹp, nhưng đôi mặt lại dường như có loại lực lượng câu hồn đoạt phách người ta. Ngay cả Hồng cung phụng vào thời điểm nói chuyện cùng nàng đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của nàng, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền sẽ bị nàng câu mất hồn phách!

Sắc mặt thiếu nữ này có hơi tái nhợt, giống như người có bệnh nhưng phối hợp với hai tròng mắt của nàng càng tăng thêm vài phần thần bí!

Có mấy người từ rất xa vây xem không cẩn thận nhìn vào hai mắt của nàng, không ngờ trở nên như mất hết hồn vía, lững thững đi tới bên này, hai mắt mơ màng, hạ thân lại giương cao lên...trong miệng còn sùi bọt mép, hoàn toàn chính là một bộ dáng không muốn sống.

- Rác rưởi!

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, ba bốn người kia bị văng ra xa, lập tức đầu người rơi xuống, máu tươi bắn tung tóe!

Aaaaaa!

Lập tức trong đám người vây xem phát ra một tràng tiếng kinh hô hoảng sợ. Đối mặt với loại nữ nhân giống như ác ma này, ai còn có gan dám ở lại chỗ này xem náo nhiệt? Không cẩn thận thì ngay cả tính mạng mình cũng phải giao cho người ta!

Triệu Tinh Hải nhìn thấy thế, khắp người cũng phát lạnh, lớn tiếng nói:

- Cho đám dân chúng rời đi!

Quân đội trấn giữ bên kia liền tránh ra chừa một lối đi. Đám dân chúng này còn có không ít người trong tay còn cầm trứng thối, rau cải rữa nát, vừa rồi còn tiếc nuối không có cơ hội ném mấy thứ này vào mặt A Hổ, hiện tại điên cuồng chạy trối chết hận cha mẹ sao chỉ sinh cho mình có hai cái chân.

Đây cũng là nguyên nhân Tần Lập không hề ngăn cản cô gái đó ra tay giết người. Cái gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng hận, đám dân chúng này chưa đáng phải chết, nhưng vẫn không dậy nổi đồng tình của hắn!

- Hì hì hì! Tiểu ca ca đẹp trai có ý tứ! Ngươi thế nào, không dám nhìn ta à? Ngươi thấy sao...hình dạng ta có đẹp hay không?

Hai mắt cô gái không kiêng nể gì nhìn chằm chằm trên người Tần Lập, cười quyến rũ nói.

- Tiện nhân! Thật đúng là tiện nhân dâm loàn, không khác gì đám Cực Nhạc Thiên Cung kia! Quả thật rất đê tiện!

Lãnh Dao rất hiếm khi dùng ngôn ngữ biểu lộ ra sự phẫn nộ của mình, mà lúc này nhìn bộ dáng của thiếu nữ, rốt cuộc không kìm nổi lạnh lùng nói.

Sắc mặt cô gái lập tức trở nên thập phần khó coi. Nàng không nghĩ tới mấy người trước mắt này dường như không sợ Thiên Ma Câu Hồn Đại Pháp của nàng! Nàng ta không biết rằng, Lãnh Dao cũng thế, Tần Lập cũng thế hay là Xà Xà cũng cậy, ai nấy đều có lực lượng tinh thần hơn nàng quá xa thì làm sao có thể bị bí pháp của nàng mê hoặc được?

Tần Lập hai mắt dừng ở nửa bộ ngực cao ngất lộ ra ngoài của thiếu nữ áo xanh, bĩu môi:

- Ngươi đẹp ư? Ngươi là mù hay là choáng váng? Ngươi có tư cách gì nói mình đẹp? Ta từng gặp qua nữ nhân không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như ngươi! Mở đôi mắt chó của ngươi nhìn kỹ lại ngươi xem! Nhìn lại xem bộ ngực chai cứng của ngươi kia, đưa tay sờ thử cái mông khô quắt của ngươi kia, nhìn lại cái mặt như bánh bao chiều của ngươi kia xem...ngươi như thế nào không biết xấu hổ, nói chính ngươi đẹp? Nếu ta là ngươi. Ta đã sớm tìm cây thắt cổ chết bà nó cho rồi!