Duy Ngã Độc Tôn

Chương 346




Con cự thú kia, quả thật có được huyết mạch cc - Thư. Tuy rằng huyết mạch đã không còn thuần chủng nhưng cũng không phải là loại dễ chơi, ngày thường nó chính là vương giả duy nhất trên phương viên vạn dặm quanh đây!

Tên bang chúng ee đưa thiếu nữ áo trắng tới đây, đích xác không phải có lòng tốt gì, chỉ hi vọng họ đầu đến lưỡng bại câu thương với cự thú này, cho mình chiếm một ít tiện nghi.

Bản tình người vốn tham lam, loại hành vi này trên dưới ee đều không cảm thấy có chỗ nào quá đáng.

Cự thú này bị thiếu nữ áo trắng khiêu khích làm nhục hai lần ba lượt, kiêu ngạo ẩn sâu trong huyết mạch cc rốt cuộc bắt đầu thức tỉnh!

Vốn bầu trời âm trầm, những vầng mây đen như mực cuồn cuộn kéo tới, càng tụ càng nhiều!

Trời sinh dị tượng, nhất định có chuyện kì dị!

Theo cự thú không ngừng rít gào, sắc mặt thiếu nữ áo trắng dần dần trở nên có chút khó coi.

Sơn môn Nguyệt Diêu Tiên Cung, có cc Thư trấn thủ, mà tuyệt kỹ của Thư chính là loại ngẩng mặt rống giận này!

Tiếng rống này có lực sát thương cực mạnh, lấy thực lực Hàn Mai hiện tại, nàng căn bản không thể chống lại!

Mặc dù cự thú trước mắt này không phải là Thư huyết thống thuần khiết, nhưng nàng cũng không phải là sư tổ Nguyệt Diêu Tiên Cung đạt đến cảnh giới đáng sợ!

Càng làm cho nàng không nén giận nổi, là nam nhân đáng chết kia lại vô sỉ thừa dịp mình gặp nguy, nháy mắt nàng ngây người lại chém tới một kiếm!

Hiện tại thiếu nữ áo trắng Hàn Mai đã xác định: chiến kỹ nam nhân này tu luyện tuyệt không phải loại bình thường!

Hắn chỉ bằng vào cảnh giới Chí Tôn lại có thể phát ra kiếm ý liên tục, đồng thời mỗi kiếm đều ẩn chứa loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, người này tuyệt đối không phải người thường!

Đáng tiếc, nàng cũng không phải là thần thánh, tới hôm nay mới coi như nhìn ra chỗ đáng sợ chân chính của Tần Lập, nhưng giữa hai người vì đủ loại hiểu lầm qua lại mà hiện tại đã là tử địch.

Ngao hống!

Theo cự thú lại gầm lên một tiếng, thân hình Tần Lập lui nhanh về phía sau, thiếu nữ áo trắng Hàn Mai sắc mặt lập tức đại biến, oa một tiếng phun ra một ngụm máu, thần sắc suy yếu, trong mắt xẹt qua một tia kinh sợ.

Nhìn lại cự thú lúc này, hình dạng bên ngoài không thấy thay đổi, nhưng đôi mắt đã bắn ra thần thái khác hoàn toàn! Đồng thời, lửa đỏ vờn quanh thân thể nó đã từ màu đỏ ban đầu chuyển thành một màu lam yêu dị!

Bầu trời phương viên mấy trăm thước xung quanh bị ngọn lửa này nướng đến cực nóng, giống như đứng trên bề mặt núi lửa phun trào. Hơn nữa, ngọn lửa này cũng không biết nhận người, cũng sẽ không bởi Tần Lập tạm thời cùng phe với cự thú mà không làm tổn thương đến hắn.

Cho nên Tần Lập mới phải lập tức lùi lại, thân hình một mực lùi về đến chỗ an toàn. Đồng thời Tần Lập cũng lãnh hội được tiếng rống kinh khủng của cự thú.

Trong tiếng rống của cự thú này ẩn chứa một loại công kích tinh thần cường đại, dù là hiện giờ tinh thần lực của Tần Lập cũng vô cùng cường đại, căn bản không dám có chút xem nhẹ. Bởi vậy, cách làm sáng suốt nhất chính là cách con cự thú cuồng bạo này xa một chút.

Thiếu nữ áo trắng Hàn Mai hiển nhiên cũng dự kiến đến điểm này, chẳng qua động tác của nàng hơi chậm hơn Tần Lập một chút, hơn nữa cự thú cũng công kích thẳng về phía nàng!

Mắt thấy con cự thú dữ tợn này lại há to miệng, phát ra một tiếng rít gào, đồng thời phun ra một con rồng lửa màu lam bắn về phía thiếu nữ áo trắng!

Thiếu nữ áo trắng bị tiếng rống giận này chấn đến phun ra một ngụm máu nữa, đôi mắt cực kỳ oán độc nhìn Tần Lập cùng cự thú này, thân hình chợt lóe, lấy ra trong người một viên đan dược nhanh chóng ăn vào, trong lòng rõ ràng: ngày hôm nay bất luận là giết cự thú này hay giết tên vô sỉ chết tiệt kia đều là chuyện không có khả năng! May là mấy người tiểu sư muội hẳn là đã hái xong Lãnh Ngọc Hoa rồi, có hoa kia thì môn phái có thể luyện chế rất nhiều Lãnh Ngọc Đan, lúc này coi như hoàn thành được nhiệm vụ! Về phần hai sư đệ đã chết, ôi, cứ coi như trả giá cho lịch lãm!

Trong lòng Hàn Mai chuyển động nhanh như chớp, suy nghĩ cẩn thận những điều này liền không chút do dự, thân thể biến thành một dải vầu vồng trắng bay vút về phía hòn đảo nhỏ kia.

Đan dược vừa dùng vào miệng liền tan chính là Lãnh Ngọc Đan có hiệu quả trấn áp thương thế thần kỳ! Đáng tiếc Lãnh Ngọc Đan trong sư môn bọn họ cũng đã không còn nhiều lắm, lần này đi ra chính là tới Đông Hải này thu thập một ít Lãnh Ngọc Hoa trở về. Bởi vì loại hoa này ngoại trừ sinh sống trên một ít đảo nhỏ, các nơi khác không cách nào sinh trưởng, cũng không thể nuôi trồng!

Nguyệt Diêu Tiên Cung cách mỗi trăm năm đều sẽ phái người đi ra tìm loại linh hoa này, không tưởng được trên đảo nhỏ có linh hoa lại gặp phải một cự thú kinh khủng như vậy.

Thiếu nữ áo trắng vừa đề phòng cự thú cùng nam nhân vô sỉ kia chết tiệt kia đuổi theo, trong lòng vừa âm thầm thề lần này trở về sư môn cần phải khổ luyện, sớm muộn gì cũng có ngày phải tìm lại người thanh niên kia, trả thù tất cả sỉ nhục ngày hôm nay!

Làm cho nàng thở dài một hơi, là cự thú cùng tên vô sỉ kia cũng không đuổi theo mà lại dừng ở nơi đó không biết làm gì.Nguồn truyện: Truyện FULL

Mặc kệ, tuy rằng cự thú kia vô cùng mạnh mẽ nhưng trí tuệ lại không cao, dường như ngay cả nói cũng không được, tốt nhất là trở mặt đánh với tên vô sỉ kia.

Tốt nhất là lưỡng bại câu thương!

Ở trong lòng Hàn Mai vừa nghĩ, trước mắt đã nhìn thấy hòn đảo nhỏ kia, chờ nàng bay gần một chút, liền thấy đám sư đệ sư muội đang phi hành trên khu rừng rậm tại hòn đảo nhưng giống như đang tìm kiếm gì đó. Một ngọn lửa giận vô danh bốc lên trong lòng, Hàn Mai lớn tiếng quát lớn:

- Các ngươi không giúp tiểu sư muội thu thập linh hoa, bay loạn làm gì? Cự thú kia bị ta dẫn rời đi, lập tức sẽ trở về. Các ngươi...các ngươi thật tức chết ta!

Càng làm cho Hàn Mai phẫn nộ là tiểu sư muội của nàng lại ở giữa đoàn người đang bay loạn như ruồi không đầu kia. Nhưng không đợi nàng chất vấn lại nghe thấy một trận khóc than:

- Hu hu...

Thiếu nữ váy vàng vẻ mặt ủy khuất, mi mắt ngậm sương nhìn nàng, giống như tìm được người đáng tin cậy:

- Đại sư tỷ! Cái tên vô sỉ kia, hắn, hắn lấy...

- Muội nói mau! Hắn lấy cái gì?

Hàn Mai thấy bộ dạng tiểu sư muội như vậy, trong lòng xuất hiện một trận vô lực, đồng thời cũng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt. Dường như tên vô sỉ kia vừa rồi bay ra từ hòn đảo này!

- Hắn lấy tất cả linh hoa, đều lấy hết rồi! Hắn không nói lý mà...Hu hu!

- Cái gì?

Hàn Mai cảm giác được thương thế bị Lãnh Ngọc Đan trấn áp xuống mơ hồ có khuynh hướng nghiêm trọng, một trận khí huyết bốc lên trong ngực, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

- Tất cả? Làm...làm sao có thể chứ?

Cưỡng chế kinh ngạc cùng phẫn nộ trong lòng. Hàn Mai dừng giữa không trung, lớn tiếng quát hỏi.

- Còn...còn có một gốc!

Thiếu nữ váy vàng đáng thương lấy từ trong nhẫn trữ vậy ra một gốc Lãnh Ngọc Hoa, gốc hoa giống như một món hàng mỹ nghệ, lộng lẫy yêu kiều tản ra sinh cơ vô tận!

Chẳng qua lúc này, ở trong gió lại có chút hiu quạnh, nhẹ nhàng chập chờn. Nhưng nó giống như hung hăng tát trên mặt Hàn Mai một bạt tai, nàng như thấy dáng cười của tên vô sỉ kia!

- Vô sỉ! Tức chết ta!

Hàn Mai ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm giận dữ, một ngụm máu rốt cuộc không ngăn được phun ra.

- Đại sư tỷ! Tỷ làm sao vậy?

- Đại sư tỷ! Không có chuyện gì chứ?

- A! Đại sư tỷ bị thương!

- Đại sư tỷ...

Đám người này lập tức xúm lại, quan tâm hỏi.

Hàn Mai suy yếu nhấc tay, uể oải nói:

- Nhanh lên đi, rời khỏi nơi này trước, cẩn thận cự thú kia quay lại.

- Thế nhưng Lãnh Ngọc Hoa...

Có người vừa mở miệng, đã bị Hàn Mai cắt đứt:

- Giữ được mạng trước rồi nói. Đi!

Một tiếng rống lớn giống như nhắc nhở mọi người. Trên mặt đoàn người này biểu tình cực kỳ đặc sắc, ánh mắt đều rất phức tạp. Một phen kinh lịch này để lại cho đám đệ tử đích truyền của chưởng môn Nguyệt Diêu Tiên Cung trước giờ luôn cao cao tại thượng một khóa học thực tế sinh động! Dùng bài học khắc sâu nói cho bọn họ đạo lý: nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Đồng thời, một nam tử trẻ tuổi vóc người cao lớn, diện mạo anh tuấn, đã chôn xuống ấn tượng không thể xóa nhòa trong cảm nhận của những người này!

Oán hận cũng được, phẫn nộ cũng được, dù sao những người này vô cùng kiêu ngạo, cao cao tại thượng bị người thanh niên này đánh cho bỏ chạy trở về!

Biến dị kinh khủng trên người cự thú này cũng khiến Tần Lập nhanh chóng rút lui. Cũng không phải tất cả linh thú đều giống như Xà Xà, Kim Điêu cùng Tiểu Hồ Ly, bản thân đã có linh trí xấp xỉ loài người.

Bọn họ đều là bởi vì hóa thành hình người mới khiến họ dần dần tiếp cận phương thức suy nghĩ của loài người. Mà từ Thái Cổ tới nay vẫn có nhiều thần thú thực lực kinh khủng đến cùng cực, căn bản không hóa thành hình người!

Cũng không phải nói chúng nó trí tuệ thấp, ngược lại trí tuệ của chúng căn bản không kém cạnh gì loài người. Không biến thành hình người là bởi vì chúng có được huyết thống vô cùng cao cấp, để cho chúng có loại kiêu ngạo gần như biến thái!

Chúng nó khinh thường hóa thành hình người!

Cự thú trước mắt này, tuy rằng Tần Lập không nhận ra nhưng cũng có thể cảm nhận được trên người nó nhất định có huyết mạch thần bí, bằng không thì không có khả năng ở thời khắc mấu chốt phát sinh biến dị như vậy.

Nhưng lúc Tần Lập muốn rời đi, cự thú như biến sắc mặt, ngọn lửa màu lam trên người nháy mắt biến mất, cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ cũng biến mất không thấy.

Không ngờ, lại trở về bộ dạng trước đó!

Tần Lập nhìn mà trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: cái tên này lại chỉ có thể duy trì trạng thái vô địch trong thời gian nháy mắt như thế, nếu thiếu nữ áo trắng kia rời đi chậm một chút, sợ rằng còn có thể kéo đám sư đệ sư muội kia tới vây sát cự thú với mình rồi.

Nghĩ đến đó, nhìn thiếu nữ áo trắng đã biến mất bóng dáng, trong lòng Tần Lập ngược lại cảm thấy có chút may mắn.

Nếu cự thú này khôi phục nguyên trạng, Tần Lập tự tin có thể dễ dàng rời đi trước mắt nó, vì vậy cười nói:

- Cự thú huynh! Cảm ơn đã giúp ta vượt qua một kiếp, sau này chúng ta còn gặp lại.

Nói rồi, Tần Lập xoay người muốn chạy. Trong lòng nghĩ cự thú kinh khủng như thế, dù là bộ dạng hiện tại cũng không phải mình có khả năng đối phó, cho nên hẹn về sau đi.

Cũng không ngờ tới, con cự thú này bỗng nhiên miệng nói tiếng người, giọng nói cực kỳ trầm thấp, giống như một lão nhân già nua.

- Người thanh niên, chờ một chút!

Khóe miệng Tần Lập kịch liệt co quắp một chút, quay người lại lộ ra một dáng cười như mình vô hại:

- Cái này, này...cự thú huynh! Hóa ra huynh cũng biết nói tiếng người à?