Duy Ngã Độc Tôn

Chương 336




Lão Trương ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Nghe người ta nói hải đảo này rất rộng lớn, giống như một cái đai lưng, chiều rộng hơn một trăm dặm, dài tới bảy tám mươi dặm!

Tần Lập nghĩ đến hải đảo lớn như vậy, đối với toàn bộ đại dương mà nói thì không tính là gì, nhưng đích xác cũng coi như không nhỏ.

- Trên đảo bọn chúng có mấy bến cảng?

Tần Lập nghĩ: Hải Triều bang làm ăn ở nơi này ít nhất cũng mấy trăm năm thời gian. Nếu nói hai loại linh hoa kia ở nơi nào phát hiện tỷ lệ cao hơn một chút, như vậy hiển nhiên hẳn là ở chỗ Hải Triều Bang này. Tuy rằng bọn chúng vị tất có nắm giữ đan phương cao minh gì, nhưng đại đa số thiên tài địa bảo, chỉ cần là người hơi có chút hiểu biết đều sẽ nhận biết. Chỉ có điều là cách sử dụng nó sẽ khác nhau mà thôi.

Trong lòng lão Trương có hơi lo lắng, tuy nhiên vẫn thành thật trả lời:

- Bọn họ tổng cộng có ba cái bến cảng: có hai cái dùng để đối ngoại, còn lại một cái là dùng cho nội bộ Hải Triều bang, đều được canh phòng rất nghiêm ngặt!

- Ở đây có đảo nhỏ nào khác hay không?

Tần Lập suy nghĩ một lúc rồi hỏi.

- Có một đảo nhỏ cách chỗ Hải Triều bang kia khoảng ba trăm dặm. Chỉ có điều quanh đảo đó có rất nhiều đá ngầm, thuyền bè căn bản là không thể tới gần được. Cho nên, gần như không có ai đổ bộ lên đó.

- Tốt! Chúng ta trước tới chỗ đó đi!

Tần Lập phất tay một cái, một lát sau thuyền lớn đổi hướng đi.

Mặc dù trong lòng lão Trương có phần lo lắng, nhưng vẫn rất trung thực chấp hành theo lời của Tần Lập, bởi vì hiện tại hết thảy những gì lão có đều là do ân công ban cho. Nếu không có ân công, cho dù có thể cầu được an ổn một thời gian, nhưng sớm muộn gì cũng bị huỷ dưới tay đám súc sinh Hải Triều bang kia! Bởi vì người của Hải Triều bang đã chú ý tới con gái của lão Trương rất lâu rồi. Trước nay cũng không có dùng sức mạnh cưỡng ép, cũng là vì tên khốn kia học đòi văn vẻ, muốn lấy lòng con gái của lão Trương...chỉ có điều tên tiểu cường đạo này có thể kiên nhẫn, có thể duy trì được bao lâu chứ?

Cho nên, đối với lão Trương mà nói, chỉ cần có ân công ở đây cho dù chiếc thuyền lớn bị huỷ, lão cũng không sợ! Lão tin chắc rằng ân công giống như thần tiên này nhất định sẽ không dẫn bọn họ vào đường chết!

Không thể không nói, chẳng những lão Trương kinh nghiệm hàng hải cực kỳ phong phú, mà ngay cả bổn sự xem tướng người này cũng thực mạnh hơn so với người bình thường. Khi chiếc thuyền của họ đến gần đảo nhỏ đầy rẫy đá ngầm, mặt trời ban ngày đã ngả về phía Tây.

Sau đó tất cả thủy thủ trên thuyền bao gồm cả lão Trương liền chứng kiến một màn khiến suốt đời bọn họ khó quên, hơn nữa sau này mỗi khi uống rượu đều sẽ là một câu chuyện hấp dẫn, sẽ là chuyện tự hào lớn nhất suốt cuộc đời bọn họ!

Tần Lập cùng Xà Xà, hai người bay lơ lửng trên không trung, dưới thần thức cường đại thì tất cả đá ngầm không thể nào che giấu! Có thể vòng tránh thì vòng tránh, không thể vòng qua thì trước đó cho thuyền tránh ở xa xa, sau đó dùng lực lượng cường đại đánh thành đá vụn nằm rải dưới đáy biển!

Mặc sóng dữ, mặc đá ngầm lớn nhỏ, toàn bộ nơi đây hầu như dưới công kích ngang tàng bạo ngược của hai người, bị kích thành mảnh vụn!

Lão Trương trợn mắt há mồm nhìn nhưng vẫn không quên nhanh chóng dùng bút vẽ ra con đường thủy có một không hai này!

Đây là một kinh nghiệm vô cùng phong phú của kẻ dày dặn kinh nghiệm đi biển, là ưu điểm lớn nhất. "Trên đảo nhỏ này có tài nguyên phong phú không đây? ", lão Trương thầm nghĩ trong lòng.

Không thể không nói, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị: nhiều năm sau này hậu nhân của gia tộc Trương gia đã trở thành một đại phú hào ở Hải Thành. Mỗi khi nhắc tới chuyện này, luôn là vẻ mặt tự hào cảm thán không thôi.

Bởi vì tổ tiên của họ chỉ đơn thuần là một lão ngư dân, lại ngoan cường chỉ trong thời gian gần năm mươi năm, dựa vào trí tuệ và đầu óc đã khai sáng ra một cục diện quá tốt!

Trong cuộc sống sau này, tiểu đảo tài nguyên vô cùng phong phú này quả thực đã thành hoa viên sau lưng của Trương gia Hải Thành!

Đương nhiên, nhắc tới tổ tiên bọn họ thì không thể không nhắc tới ba người khác, đó là Tần Lập, Xà nữ cùng Lãnh Dao! Nếu không có họ thì sẽ không có vinh hoa đời sau của Hải Thành, càng không có đại phú đại quý của nhà lão Trương!

Chính bởi vì đoạn tình hương khói này mới khiến cho Trương gia về sau được phú quý, không có gặp phải bất cứ sự chèn ép nào! Cho dù là hoàng tộc Yến quốc đều phải cấp vài phần mặt mũi cho Trương gia.

Hết thảy điều này có được nhờ vào một đoạn nhân quả lão ngư dân họ Trương năm đó quen biết cùng Tần Lập.

Bốn phía tiểu đảo này gần như toàn bộ đều là vách núi đá cao tới cả trăm thước, cũng chính vì có địa hình như thế mới khiến cho chỗ tiếp cận đảo nhỏ thực sự trở thành bến cảng nước sâu thiên nhiên!

Lão Trương gần như không cần lên xem đã biết tại địa phương này các loại hải sản nhất định phong phú khiến tâm hồn lão rơi vào run rẩy.

Thuyền lớn vòng quanh đảo nhỏ gần nửa vòng, sau đó tìm được một chỗ tương đối bí ẩn, vừa khéo nơi này độ dốc của vách đá cũng không dựng đứng lắm, người thường cũng có thể leo lên được.

Tần Lập dùng thần thức quét qua, xác định nơi này không có tồn tại bất cứ đá ngầm linh tinh gì, liền bảo lão Trương thả neo, sau đó cười nói:

- Lão là ngư dân kinh nghiệm phong phú, có thể ở đây thử nhìn xem có thể tìm được thứ gì đáng giá hay không? Ta để Lãnh Dao cô nương ở lại đây. Nếu các ngươi muốn đi lên đảo nhất định phải cẩn thận một chút, không nên đi quá xa! Hạ một chiếc thuyền nhỏ xuống, ta cùng Tiểu Tuyết đi Hải Triều bang bên kia xem thử!

- Này...ân công! Có câu nói ta không biết...

- Lão nói đi!

- Hải dương này không thể so với lục địa, phía dưới nước sâu không thấy đáy! Hải Triều bang hoành hành đã nhiều năm, tất cả bang chúng đều rất rảnh bơi lội. Ân công...tùy tiện tới đó như vậy, sợ là có chút không ổn! Không bằng đợi đến lúc trời tối, lão Trương ta lái thuyền đưa các ngươi đi. Dù sao, nói đến kinh nghiệm hàng hải, ta không thua đám Hải Triều bang hỗn loạn đó!

Trên mặt Tần Lập lộ ra vẻ tươi cười:

- Lão Trương! Hảo ý của lão ta xin nhận được rồi. Không sao đâu! Lão đã quên thuyền lớn của chúng ta là vào bằng cách nào sao? Dãy đá ngầm này như thế nào bị ta phát hiện? Ha ha...

Con gái của lão Trương đứng ở phía sau phụ thân mình cười, nói:

- Cha! Bản lãnh của ân công người không thể tưởng tượng được đâu, họ sẽ không sao!

- Con nha đầu chết tiệt này! Mới học được một chút da lông, liền dám tùy tiện chen lời nói?

lão Trương quay đầu lại trừng mắt nhìn con gái một cái.

Con gái lão Trương thè lưỡi, lộ ra một bộ dáng bướng bỉnh. Thiếu nữ vốn là nên hoạt bát lanh lợi như vậy!

Lão Trương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, thầm than:

- Con gái đã lớn rồi, chỉ sợ lần này trở về sẽ có rất nhiều người tới cầu hôn đây! Nhất định phải tìm một người đàng hoàng gả cho con gái mới được.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng lão lại không biết rằng con gái của lão sau khi biết rõ cao nhân chính là cái dạng gì, trái tim kia đã sớm bay lên đến cao cao rồi. Nàng ta một lòng tu luyện, đến sau này cũng trở thành tồn tại như một thần thủ hộ của Trương gia Hải Thành.

Đây là nói chuyện về sau.

Hiện tại Tần Lập sau khi dặn dò Lãnh Dao vài câu liền mang theo Xà nữ cùng nhau lên một chiếc thuyền nhỏ rộng khoảng ba bốn thước, dài bảy tám thước, bập bềnh trên mặt biển, nếu là người có tố chất tâm lý kém, thình lình lên thuyền này, tại đây bốn phương tám hướn đều là đại dương mênh mông vô tận, thật sự sẽ có cảm giác mình thật nhỏ bé không biết làm sao.

Xà Xà tuy rằng đã khắc phục được nỗi sợ hãi đối với biển cả, nhưng thình lình bước xuống sàn thuyền này, nàng vẫn là cảm giác có chút không thích ứng, ngồi ở đầu thuyền uốn qua uốn lại như một con rắn. Không...nàng chính là một con rắn.

Tuy rằng không có chút kinh nghiệm lái thuyền, nhưng chút việc nhỏ đó hiển nhiên không làm khó được Tần Lập. Hắn vận chuyển Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể, hơi chút đẩy sóng biển tức thì chiếc thuyền nhỏ giống như một mũi tên lướt trên mặt biển!

Các thủy thủ và đám người lão Trương đứng trên thuyền lớn nhìn xem đều cảm thán không thôi:

- Ân công đúng là không gì không làm được!

- Oái! Ngươi chậm chậm một chút được không? Nếu không...chúng ta bay đi đi! Dù sao tổng cộng chỉ có hai trăm dặm mà thôi.

Xà nữ sắc mặt có chút tái nhợt cầm lấy gờ thuyền, nhìn xuống nước biển xanh lam sâu nhìn không thấy đáy, mà thuyền nhỏ dường như có thể bị lật úp bất cứ lúc nào. Xà nữ lại một lần nữa cảm thấy mình có chút kích động.

Dù sao, ở trên chiếc thuyền lớn cao cao vững chắc kia cùng bập bềnh trên chiếc thuyền nhỏ này quả thật có cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Tần Lập cười nói:

- Bay? Ngươi tưởng ngươi là chim à! Với thực lực của ngươi, cho dù đứng ở đầu thuyền này đón gió, dù có xóc nảy thế nào đi nữa, cũng sẽ không có chút nguy hiểm gì! Ngươi nếu muốn vượt qua sợ hãi của chính mình thì phải đối mặt đi!

Nói xong, Tiên Thiên Tử Khí vô cùng mênh mông trong cơ thể Tần Lập xao động hẳn lên, tốc độ của chiếc thuyền trở nên nhanh hơn!

Xà nữ thoáng do dự một chút, cũng biết lời nói của Tần Lập là đúng, nàng cắn răng một cái, đứng lên, ổn định thân hình. Nhắm mắt lại đứng ở đầu thuyền, cái loại cảm giác bay bay mơ hồ này khiến cho trong lòng nàng trong nháy mắt dường như là rất nhanh bị co rút lại. Sau đó theo bản năng nàng liền muốn ngồi sụp xuống, tuy nhiên cái loại huyết thống và tôn nghiêm của linh thú cao cấp ngăn chặn ý định của nàng lại!

Ở trong lòng Xà nữ không tiếc lời nguyền rủa Tần Lập không biết thương hoa tiếc ngọc, cơn sợ hãi vì thế lập tức giảm đi rất nhiều. Sau đó, nàng chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt tuy rằng còn rất nhợt nhạt, hai chân vẫn còn run run như nhũn ra, nhưng nàng cũng đã có thể đối mặt rồi.

Bỗng nhiên chiếc thuyền nhỏ xóc nảy mạnh một chút, Xà nữ cả kinh kêu lên một tiếng, vội vàng ổn định thân thể, hai chân nàng giống như thằn lằn bám chắc như mọc rễ cố định ở trên sàn thuyền. Không còn nổi giận vì mấy chuyện xấu Tần Lập làm nữa, bởi vì nàng đột nhiên cảm giác được chính mình dường như chẳng cần phải sợ!

- Thế nào? Lại vượt qua một cái tâm ma! Là một linh thú phải không ngừng nỗ lực tiến tới! Nên như vậy, bất kể trên trời dưới đất, hay là sông lớn ao hồ biển rộng, đều điềm nhiêu rong ruổi mới chính là cao thủ chân chính.

Tần Lập thản nhiên cười nói. Trên thực tế còn có câu hắn không có nói cho Xà nữ nghe.

Tuy rằng hắn ở trên thuyền lớn không có sợ hãi chút nào, nhưng ở trên chiếc thuyền nhỏ lắc lư này, thời điểm khởi đầu thực ra hắn cũng rất căng thẳng!

Con người khi đối mặt với sự vật không biết hoặc là không thể kháng cự, đều sẽ biểu hiện ra tâm tình căng thẳng của mình, chuyện này cũng thật bình thường. Tuy nhiên, trong quá trình đó Tần Lập đã không ngừng tăng tốc, trước Xà Xà một bước, hắn đã loại bỏ tâm tình căng thẳng này!

Chiếc thuyền nhỏ hiện tại lướt với tốc độ khó tin, trong lòng Xà nữ cũng không kìm nổi có chút kinh ngạc, không thể tưởng tượng được tốc độ của thuyền nhỏ này cũng không chậm hơn bao nhiêu so với phi hành, nhưng yêu cầu về thể lực thì không bằng một phần trăm của phi hành!

Tuy nhiên, nàng cũng không có nói ra miệng, bởi vì nếu như nàng vừa nói ra, khảng định Tần Lập sẽ càng thêm đắc ý. Xà nữ hiện tại đã biểu hiện có lối suy nghĩ, đã dần dần bắt đầu đồng hóa như một nhân loại bình thường.

Để hắn lại có cơ hội cười nhạo mình ư? Nằm mơ đi!

Chiếc thuyền lướt nhanh tới hòn đảo sào huyệt của Hải Triều bang. Màn đêm buông xuống, trăng sáng sao thưa, tầm nhìn trên mặt biển thật rõ. Hai người nhìn tới xa xa đã thấy bóng bòn đảo hẹp dài, có mấy chỗ đèn đuốc sáng trưng!