Duy Ngã Độc Tôn

Chương 333




Đôi bàn tay của tên trung niên mặt trắng mấy năm nay sớm đã đầy máu tanh, căn bản là không ngại mùi máu trên người dày đặc thêm một chút. Hắn vung tay lên, hơn trăm người sau lưng hắn cầm cường nỏ, hơn một trăm cây tên phát ra tiếng vun vút bắn đi!

Giống như một đám ong mật bay qua bay lại trên đầu. Âm thanh ong ong này khiến không gian hỗn loạn, khiến cho người thấy muốn nhũn cả người ra!

- Ai, Cao quản sự thật sự là chuyện bé xé ra to. Đối phó với mấy người thanh niên lại gọi hết mọi người chúng ta ra đây!

- Tiểu Hắc, Cao quản sự muốn làm phó bang chủ muốn điên lên rồi, nghe nói ba người này ở trong tửu lâu của chúng ta khiến cho đại đương gia mất hết mặt mũi!

- Lại có việc này? Không trách được tại sao Cao quản sự lại có biểu hiện như thế!

Biểu tình của những người đằng sau đều thoải mái, tốp năm tốp ba tán gẫu với nhau. Như bọn họ thấy, một trăm võ sĩ tinh nhuệ của Hải Triều bang đã đủ để giết chết ba người thanh niên kia rồi, cũng không biết lúc trong tửu lâu đại đương gia sao lại không ra tay giết chết ba người này.

Có lẽ là không muốn hiển lô thực lực kinh thế hãi tục!

Ầm ầm ầm ầm ầm ầm!

Một trận âm thanh ầm ầm vang lên khiến mọi người chú ý, sau đó, những người này đều ngây ra như phỗng. Một trăm cây cường nó bắn tới trước mặt ba người thanh niên kia, không ngờ như gặp phải một lá chắn vô hình!

Căn bản là không thể xuyên thấu!

Lại càng không nói đến việc đả thương ba người thanh niên kia, quả thực là chuyện cười lớn nhất mà!

Sắc mặt trung niên mặt trắng không kìm được trở nên xanh mét. Hắn cắn răng một cái, lớn tiếng hét lên:

- Tất cả mọi người, bắn cho ta!

Tiếng rống giận của hắn chấn động không khí, truyền đi thật xa.

Vù vù!

Một ngàn cây trọng nỗ cùng bắn, loại uy thế này đủ để khiến cảnh giới Chí Tôn cũng biến sắc! Cho dù là Tần Lập cũng không dám đón đỡ!

Cái gọi là vạn tiễn cùng phát, trên thực tế, tại chiến trường thực sự hai quân đối chọi, đều là một ngàn cung tiễn thủ cùng bắn, uy thế đã kinh thiên động địa, làm sao được vạn tiễn cùng phát. Trước đừng nói có nhiều cung thủ như vậy hay không, cho dù có thì loại hao tổn này các quốc gia bình thường hoàn toàn không thể chịu đựng nổi!

Cho nên nói, chiến tranh là đốt tiền.

Mà qua trăm năm tích lũy của Hải Triều bang sớm đã phú địch khả quốc, cho nên mới có thể trang bị cho một ngàn người loại trọng nỗ trong quân đội này, so với một chi quân đội tinh nhuệ cũng không khác mấy.

Trung niên mặt trắng cười lạnh lẽo, đại đương gia cũng không dám đón đỡ như thế, lũ nhãi con các ngươi không biết trời cao đất dày, chết đi!

Lúc này, Xà nữ cuối cùng cũng ra tay, đối mặt với khiêu khích của những kẻ yếu lặp đi lặp lại này, không cần Tần Lập nói gì thì nàng cũng đã nổi giận rồi!

Quan trọng nhất, vì những kẻ yếu này lại phát ra chiến lực cường đại khiến nàng cảm thấy kinh hãi!

Phải biết rằng, người như vậy đừng nói là một ngàn, dù là một vạn, mười vạn thì nàng cũng không để vào mắt. Nhưng một ngàn người này lại có thể phát ra sát khí như thực chất!

Nếu nàng không đột phá đến cảnh giới Phá Toái Hư Không, chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi!

Nghĩ vậy, Xà nữ cười lạnh một tiếng, nâng bàn tay trắng nõn lên, vươn đên đỉnh đầu tóm một cái vào hư không, một tảng không gian lớn chừng trăm mét trong nháy mắt đã xảy ra sự vặn vẹo kì dị!

Ngàn cây tên dường như bị đọng lại trên bầu trời, không ngờ lại đứng yên cực kì quỷ dị, sau đó như bị gấp khúc, gần nhứ tất cả tên giống như bị mì luộc trong nước sôi vậy!

Tất cả những việc này nói ra thì dài, nhưng trên thực tế lại chỉ trong chớp mắt. Sau đó toàn bộ không gian tràn ngập một luồng khí tức khiến cho người ta sợ hãi. Mọi người bao gồm cả turng niên mặt trắng đều không thể ngăn cản khí tức mênh mông như biển này, không kìm được đều quỳ xuống!

Bàn tay trắng nõn của Xà nữ trong mắt mọi người giờ như bàn tay của tử thần, nhẹ nhàng nắm chặt lại. Lúc này, những mũi tên bị một sức mạnh lớn đến mức không thể địch nổi lôi kéo, tụ lại!

Sau đó, một quả cầu sắt màu đen hình thành. Khóe miệng Xà nữ nhếch lên, giống như một đứa nhỏ bướng bĩnh vừa mới phá đống gỗ mà bạn vừa mới vất vả dọn xong, lộ ra nụ cười tươi như của ác ma. Bàn tay kia hung hăng vung về phía đối diện.

- Ầm" một tiếng!

Quả cầu lớn mấy ngàn cân nện vào người là một cảnh thế nào?

Tiếng thét kinh thiên động địa và những tiếng hô gào thảm thiết bộc phát ra trong nháy mắt!

Giữa sự sợ hãi kia, quả cầu sắt làm từ những mũi tên dưới sự khống chế của Xà nữ dường như có linh tính, giống như một Tinh linh vui đùa.

Mà hành động, giống như tử thần đang đi thu hoạch sinh mạng!

Những tiếng ầm vang không ngừng truyền đi, đất rung núi chuyển!

Lúc này Lãnh Dao cũng đã rút trường kiếm ra, vọt vào giữa đám người, triển khai giết chóc tanh máu!

Những kẻ này, tất cả đều đáng chết!

Tinh thần lực của Lãnh Dao dao động trong tinh thần nhóm người nay, không chút thiện ý!

Huống chi, trên đời này thế nào là thiện, thế nào là ác? Nếu hôm nay Tần Lập và Xà nữ không có thực lực mạnh mẽ đến mức không tưởng, vậy người chết thảm bây giờ là họ, sẽ bị bắn thành con nhím!

Đối với kẻ muốn giết mình, còn cần phải có lòng đồng tình sao chứ?

Đáp án là không cần!

Hơn một ngàn người chỉ trong thời gian một nén nhang ngắn ngủi không ngờ đã bị hai nữ nhân giết sạch không còn một mống!

Một nhà mấy người lão ngư dân đã sớm bị dọa đến nhũn chân rồi. Vợ của lão ngư dân thậm chí đã sợ đến mức ngất đi, đứa con trai của lão ngư dân đã lạnh run, trốn ra sau.

Trái lại, người con gái kia tuy rằng thân thể không kìm được run nhẹ, bị không khí tràn ngập mùi máu tươi kích thích có cảm giác buồn nôn, nhưng đôi mắt vô cùng sáng, nhìn hai nữ tử xinh đẹp người đầy sát khí, thần sắc ngập tràn ngưỡng mộ.

Màn giết chóc kinh thiên bên này đã sớm khiến cho Hải Thành kinh động, không biết bao nhiêu người tới, lại chỉ dám đứng ở rất xa, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cảnh trước mắt.

Nhìn Hải Triều bang không ai địch nổi giờ phút này lại bị người ta xem như gà mà giết, mà bọn chúng cũng không còn một con đường sống nào!

Hiển nhiên, tất cả mọi người Hải Triều bang không thể nào bị giết hết được, nhưng ít ra, tinh nhuệ ở Hải Thành qua một trận chiến gần như toàn quân bị diệt. Dân chúng vây xem ngay từ đầu đã sợ đến mức nhũn cả hai chân, đồng thời cũng không dám phát ra tiếng nào, rất sợ quấy nhiễu hai nữ tử xinh đẹp mà như sát thần kia sẽ chỉ thanh kiếm về phía họ.

Nhưng oán hận nhiều năm chất chứa đối với Hải Triều bang rốt cục đã có người không chịu nổi, phát ra tiếng kêu tốt. Tiếng kêu này giữa mấy nghìn người vây xem đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó cũng cảm thấy bầu không khí khẩn trương, không nhịn được lui về sau, sợ bị hai nữ tử khủng bố kia chú ý tới.

Nhưng mà, không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn. Theo một tiếng tốt này của hắn, ngay sau đó liền có tiếng khóc nức nở, lại có tiếng trầm trồ khen ngợi xen lẫn run rẩy.

Sau đó, mọi người phát ra tiếng la hét như thủy triều, gào đến khản cả giọng, như bị bệnh tâm thần.

Gần như mọi người đều không nhịn được mà chảy cả nước mắt, đến cuối cùng tiếng hô liên kết thành một vùng, kinh động cả Hải Thành!

Mọi người cuối cùng đến cả cổ họng mình có cảm giác gì đã không còn rõ nữa, tất cả đều đạt tới một trạng thái phấn khởi tột cùng!

- Giết sạch đám súc sinh kia đi!

- Giết sạch chúng!

- Giết!

- Giết!

Xà nữ kinh ngạc dừng tay, bởi vì nàng phát hiện những thường dân đang đứng bên kia hình thành một luồng sát khí, khác với võ giả nhưng có thể sinh ra chấn động vào lòng nàng!

- Quả thực là thần kì! Vì sao nhân loại lại thần kì như vậy? Ngay cả những người thường này khi họ đoàn kết lại, cũng có thể ngưng tụ thành một cỗ khí thế kinh người như thế?

Một phần nhỏ người còn sống sót nghe âm thanh này, trong mắt đều hiện ra thần sắc vô cùng sợ hãi!

Lúc này, trong những người vây xem có người la lớn:

- Ngay bên cạnh chúng ta còn có dư nghiệt của Hải Triều bang đây, giết chúng!

- Đừng chạy, ba năm trước ngươi làm nhục con gái ta, dù ngươi có hóa ra tro ta cũng nhận ra ngươi!

- Mọi người giúp ta chặn thằng khốn mặt đen kia lại, hắn vốn là hàng xóm nhà ta, lại ỷ vào việc gia nhập Hải Triều bang mà đoạt nhà ta, còn giết con ta!

- Không được chạy!

- Giết!

Rốt cục cũng có người bạo gan, vọt tới trước mặt đệ tử Hải Triều bang trước mắt Xà nữ, căn bản không để ý tới cảnh tượng máu chảy thành sông trên đất, điên cuồng đánh tới người sống sót này!

Tần Lập cùng Xà nữ, Lãnh Dao bảo vệ nhà lão ngư dân, sau đó nhìn qua cảnh tượng điên cuồng này, trong lòng không khỏi cảm khái: Lực lượng quần chúng, quả nhiên là mạnh nhất!

Cho dù người thường một chút vũ lực cũng không có, khi có ngàn ngàn vạn vạn người tụ cùng một chỗ, cũng có thể sinh ra khí thế khiến người khác không thể khinh thường!

Cũng khiến cho tâm linh người ta rung động!

Bởi vì, đủ loại cảm xúc phẫn nộ, không cam lòng, khuất phục một khi điên cuồng lên, ngưng kết thành một chỗ, tên là "Lực lượng chính nghĩa"!

Lực lượng này, thiên hạ vô địch!

Mà những người dân Hải Thành đang hoàn toàn bạo phát cảm xúc của mình, nguyện vọng của họ, thật ra không phải một cái công bằng gì đó, chỉ là muốn một môi trường không bị uy hiếp mà thôi.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Chỉ như thế mà thôi.

Đừng nói Tần Lập, chỉ sợ ngay cả Trần Hải Triều cũng không ngờ đến, chỉ vì một quyết định sai lầm của một quản sự cao cấp lại chôn vùi toàn bộ lực lượng tại Hải Thành!

Lão ngư dân vừa rồi còn sợ hãi, lúc này tuy còn run rẩy, nhưng thần sắc kiên định đứng bên con gái, đi tới bên cạnh Tần Lập và hai nữ tử, lệ rơi đầy mặt.

Lão ngư dân nói:

- Ân công, ngài là đại ân công của cả Hải Thành chúng ta, ngài muốn rời bến, ta mang ngài đi! Lão Trương ta là người có kinh nghiệm nhất trong Hải Thành này. Có ta dẫn các người đi, dù tới đâu ta cũng đưa các ngươi đi được!

Cô con gái kiêu ngạo nhìn phụ thân vẻ mặt tang thương của mình, nói:

- Đúng vậy, cha ta được mọi người xưng là Hải Đăng sống!