Duy Ngã Độc Tôn

Chương 324




Ở trong phòng, Ma Võ Xương mắt như muốn nứt ra, mới vừa định xông ra ngoài thì đột nhiên bị hai luồng khí thế khổng lồ áp bách không thể nhúc nhích tí nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tam đệ của mình giống như một bãi bùn nhão từ trên không trung rơi xuống đất, không rõ sống chết!

Biến cố bất ngờ này làm cho cả Thôi gia lập tức sôi trào. Vô số võ giả từ các nơi lăng không bay lên hướng tới bên này.

Tần Lập cùng Xà nữ, mỗi người bắt một người, lăng không nhảy lên thân thể của Kim Điêu. Đôi cánh lớn vô cùng kia của Kim Điêu dùng sức vỗ một cái, lập tức biến mất trong bóng đêm mờ mịt!

Đợi cho đám võ giả Thôi gia chạy tới nơi này, nơi này đã biến thành một đống đổ nát!

- Địch tập! Có địch tập!

Có người lập tức cao giọng rống giận.

Tần Lập cùng Xà nữ ở trên cái lưng rộng lớn của Kim Điêu, nhìn nhau cười hết sức vui vẻ.

Độ cao phi hành của Kim Điêu cực cao, hơn nữa lại đang trên không trung bầu trời đêm, căn bản không có bất kì người nào có thể phát hiện ra hành tung của bọn họ.

Có một điều thú vị là ngay khi bọn Tần Lập chân trước rời khỏi, sau đó một đội ngũ hơn ngàn người nương theo bóng đêm lần mò tới Thôi thành.

Đội ngũ như vậy cũng có tới bảy, tám đội!

Mà đội ngũ quy mô nhỏ chỉ có mấy chục, mấy trăm người thì nhiều vô số kể!

Vô số gia tộc lớn nhỏ sau khi phát hiện loạn tượng trong Thôi thành, không ngờ đều không hẹn mà cùng triển khai tấn công Thôi thành! Một hồi đại chiến sinh tử cứ thế mở màn!

Không biết đám gia tộc cùng môn phái điều động hết tinh nhuệ muốn chiếm tiện nghi lớn nhất, đến cuối cùng phát hiện kho báu quan trọng nhất của Thôi gia là trống không, sau đó còn bị độc chết vô số hảo thủ thì trên mặt lại có biểu tình thế nào nhỉ?

Mà người khởi xướng - Tần Lập, đối với hết thảy thì không có bất kì tâm lý áy náy nào!

Bọn họ bay đến hừng đông ngày hôm sau thì gần đến thành Phong Sa, ba linh thú phi hành cũng đã mệt mỏi mới tìm một chỗ hạ xuống.

Lão khất cái kia bị ba linh thú phi hành ở không trung công kích một đợt, mà thương thế lúc trước vốn chưa lành. Lúc này đã cận kề cái chết, chỉ còn một hơi.

Mà Ma Võ Xương thì bị Tần Lập dứt khoát huỷ đan điền, huỷ diệt đan nguyên của lão, lại đánh nát hết hàm răng khiến cho lão gia hỏa này ngay cả năng lực tự sát đều mất hết.

Tinh thần liên tục khẩn trương cao độ, bất kể là Tần Lập hay Xà nữ, hay là ba con linh thú phi hành nhìn qua đều hết sức mỏi mệt, tuy nhiên tinh thần vẫn còn tạm ổn. Đây là trận đánh ác liệt nhất đầu tiên mà đám linh thú sau khi đi theo Tần Lập tham gia, xem như một kết quả tốt đẹp.

Mà đôi mắt đục ngầu của Ma Võ Xương toát lên hận ý điên cuồng, tinh thần uể oải, sắc mắt xám tro ngồi bệt dưới đất, giọng nói vô cùng khàn đục:

- Tần Lập! Sư môn chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngươi đừng nghĩ tới chuyện từ ta đạt được bất kì tin tức hữu dụng nào. Hoặc là cho lão tử một cái thống khoái, hoặc là bị ngươi tra tấn. Gia gia nếu kêu một tiếng liền là con cháu của ngươi!

- Lão già! Ngươi muốn làm con cháu của ta, ta còn chê ngươi già đó!

Tần Lập hừ một tiếng, sau đó nói:

- Không hợp tác phải không?

Nói xong, hắn đi tới bên cạnh Ma Võ Xương.

Võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không như Ma Võ Xương làm sao từng kiến thức loại tình cảnh này, từ lúc chào đời đến nay là lần đầu tiên bị bắt. Cho nên thấy Tần Lập đi tới, trong mắt lão không ngờ lộ ra một vẻ sợ hãi, lập tức nội tâm tràn ngập hổ thẹn, giận dữ hét:

- Đến đi, giết ta đi!

- Mơ đi cưng!

Theo giọng nói lạnh lẽo của của Tần Lập vang lên, tinh thần lực của hắn trực tiếp bắn về tinh thần thức hải của Ma Võ Xương. Ma Võ Xương đã suy yếu hết mức, hàng rào tinh thần yếu ớt không chịu nổi, bị Tần Lập dễ dàng phá vỡ, phát ra mọt tiếng tru bi thảm đến cực điểm.

Tần Lập mạnh mẽ đọc hết kí ức của Ma Võ Xương, sau đó tìm tòi hồi lâu ở trong tinh thần thức hải của lão, không tìm được người khổng lồ giống như trong tinh thần thức hải của mình. Hắn hừ lạnh một tiếng, dùng tinh thần lực chấn động tinh thần thức hải của Ma Võ Xương thành một mảnh hỗn loạn. Cho dù lão ta có thể sống sót, về sau cũng chỉ có thể là ngu ngốc, thần tiên cũng không khôi phục được!

Sau khi đọc xong tất cả trí nhớ của Ma Võ Xương, Tần Lập ngồi ở một chỗ cẩn thận tiêu hóa, trên mặt lộ ra vẻ âm trầm bất định.

Đám người Xà nữ, Kim Điêu thông qua việc này cũng đã nhìn ra vị tiểu chủ nhân này không phải hạng dễ chọc, cho nên ở xung quanh bảo vệ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Tần Lập đầu tiên biết được đủ loại hành động mà bốn huynh đệ Ma Võ Xương đã làm trong trăm năm gần đây trên Huyền Đảo, không thể tưởng tượng được lão già phong độ nho nhã lão Tứ bị mình cùng Xà nữ oanh sát không ngờ là súc sinh mặt người dạ thú, chuyên môn thải bổ nữ nhân. Nhà khác không nói, chỉ nói nữ nhân Thôi gia đều bị hắn hãm hại vô số! Hơn nữa không ngờ Tần Lập biết được một tin tức kinh người, ngay cả Trầm Long Mai - muội muội môn chủ Thiên Cơ Môn cũng bị lão già nho nhã này hãm hại.

Khó trách Trầm Long Hưng lại hận người Thôi gia sâu như vậy, hiển nhiên cho dù không biết toàn bộ mọi chuyện cũng biết rất nhiều thứ.

Lão già này thải bổ nữ nhân cũng không giống Cực Nhạc Thiên Cung, trực tiếp giêt chết; lão lại thông qua một thủ đoạn tinh thần khống chế kì dị khiến nữ nhân này sau khi bị hắn chà đạp sẽ trở nên lẳng lơ dâm loạn, hơn nữa hết thảy...hoàn toàn đều ở trạng thái thanh tỉnh!

Điều này đối với nữ nhân giữ mình trong sạch mà nói, quả thực chính là đả kích trị mạng!

Trên tinh thần, chết cũng đều không tình nguyện bị làm nhục, càng không muốn biến thành tính tình lẳng lơ dâm loạn. Nhưng người, lại giống như đói bụng phải ăn cơm, có một loại nhu cầu là bản năng!

Nói vậy, Trầm Long Mai năm xưa chính là vì vậy nên không chịu nổi mới tự sát để giữ trong sạch. Mà Trầm Long Hưng rõ ràng là biết được điều này, đẩy hết cừu hận lên người Thôi Bất Quần!

Mà lão Nhị có cảnh giới Phá Toái Hư Không, lão già mặt khắc khổ kia không ngờ lại "ăn thịt người" hơn nữa, ăn là phải ăn trẻ con chưa đầy trăm ngày!

Hơn một trăm năm nay, trẻ con bị hắn ăn đếm không hết. Nếu nói dã thú ăn thịt người là thiên tính, nhưng người này ăn thịt người...quả thật là không bằng cầm thú!

Là lão Tam là khất cái, thái độ hỉ nộ vô thường, lòng dạ độc ác, nếu ai đắc tội lão, lão tất nhiên sẽ tìm cơ hội tra tấn đối phương đến chết. Hơn nữa, trời sinh thích biến mình thành vô cùng dơ bẩn, tự xưng là khất cái!

Chỉ có lão đại Ma Võ Xương nhìn qua còn được gọi là võ giả bình thường, không có ham mê đặc thù gì. Mà trên thực tế, trong bốn người này âm hiểm nhất đúng là lão đại Ma Võ Xương!

Chuyện Thôi gia chiếm được tấm bản đồ kia, Ma Võ Xương kì thật đã sớm biết. Bởi vì bốn người họ rời khỏi nơi Cực Tây đúng là vì bản đồ thái cổ này!

Nhưng lão vẫn chịu đựng không kinh động Thôi gia, ngược lại còn lợi dụng đan dược mang ta từ môn phái nơi Cực Tây, giúp Thôi gia bồi dưỡng võ giả!

Điều này, đối với Ma Võ Xương mà nói giống như người thường ở thế tục nuôi heo, cũng là một đạo lý như nhau. Lão muốn nuôi Thôi gia, để cho bọn họ đi làm việc cho mình.Nguồn truyện: Truyện FULL

Đợi khi nào Thôi gia tìm tất cả các mảnh bản đồ, lão lại ra tay lấy bản đồ này đi là xong.

Đám bốn người Ma Võ Xương, xuất thân từ một môn phái thần bí ở nơi Cực Tây - Lãnh Thu Cung. Lãnh Thu Cung này đúng là từng do một người có con ngươi màu tím sáng lập!

Bên trong Lãnh Thu Cung, từ trên xuống dưới đều là hậu duệ của người có con ngươi màu tím. Cho nên ở nơi Cực Tây, Lãnh Thu Cung này cũng đồng dạng là cực kì bí ẩn, người bình thường căn bản không tìm thấy nơi sơn môn bọn họ ở nơi nào!

Bí mật Lãnh Thu Cung, Thôi thành biết không nhiều, có thể thấy được địa vị của lão ở Lãnh Thu Cung đích xác không cao. Chỉ biết được làm thế nào để trở lại sơn môn.

Như vậy, đối với Tần Lập mà nói cũng là đủ rồi!

Bốn người này không có một người tốt, giết cũng không chút thương xót. Bởi vậy cũng có thể thấy được, Lãnh Thu Cung kia cũng không phải là môn phái đứng đắn gì!

Vực Ngoại Thiên Ma, con ngươi màu tím. Chẳng lẽ thật sự là thiên tính tà ác?

Tần Lập nghĩ ngợi, chậm rãi lắc đầu. Trong vũ trụ này ẩn chứa huyền bí vô tận, muốn lý giải cho dù là loại đại năng đạt tới cảnh giới Địa Tiên như Hô Diên Bác đều làm không được, càng đừng nói là mình hiện tại.

Một kiếm một người, giết toàn bộ hai người này, tùy ý đào một cái hố chôn xuống. Một đám người Tần Lập trở lại Tần gia!

Sau khi trở lại Tần gia, toàn thể Tần gia một phen vui mừng, cái gọi là biết càng ít sống càng đơn giản, cũng càng hạnh phúc thật đúng là đạo lý này. Đám con cháu Tần gia này không biết có Hoàng Kim cung, cũng không biết chuyện nơi Cực Tây, đối với bọn họ mà nói, tương lai chính là Tần gia có được tiếng nói càng có trọng lượng. Nếu là Tần Lập có thể trở thành đệ nhất cao thủ trên Huyền Đảo, chính là bản thân bọn họ đều có thể vào lúc gặp con cháu nhà khác, hãnh diện không cần phải xem sắc mặt bất kì người nào, hạnh phúc của bọn họ chỉ đơn giản như vậy.

Tần Lập để Tần Lĩnh Sơn đem Tần Tỏa và một đám con cháu trung tâm Tần gia, các vị trưởng lão triệu tập lại, sau đó đem tám phần mười số bảo vật trong nhẫn này bày ra trước mặt mọi người!

Tất cả những người nhìn thấy trên mặt đều kinh ngạc, đứng ngây người cả kinh không biết nói gì cho tốt.

Tần gia cũng không phải quá nghèo, nhưng đối mặt với bảo vật mà Tần Lập mang về, Tần gia quả thật đáng thương như là ăn mày xin cơm vậy!

- Tiểu Lập! Đây...đây là cái gì?

Tần Lĩnh Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Lập hỏi.

- Đúng vậy, Lập thiếu gia. Ngài đây là từ nơi nào chiếm được? Trời ạ! Tâm pháp nguyên lực Thứ Thần cấp! Ặc, đây dĩ nhiên là chiến kỹ "Lãnh Diễm Chưởng Pháp" trong truyền thuyết của Thôi gia.

- Đây là một thanh thần binh...

- Huynh đệ, ngươi, ngươi...

Tần Tỏa cố gắng khống chế không để nước miếng chảy ra, khóe miệng co giật dữ dội, quả thật là bị bảo vật đầy phòng làm cho hoa cả mắt.

Theo từng tiếng kinh hô của mọi người, các loại thiên tài địa bảo, các loại chiến kỹ tâm pháp thời thượng cổ rất có danh tiếng, các loại vũ khí khôi giáp chưa từng thấy, từng thứ bị mọi người gọi tên ra.

Mọi người đều bị hành động này của Tần Lập làm cho sợ ngây người.

Bởi vì ngay lúc trước, còn có một số người âm thầm nói sau lưng rằng Tần Lập sớm muộn sẽ rời Tần gia tự lập môn hộ. Hiện tại thấy Tần Lập lấy ra vô số bảo vật này, cả đám đều ngây ngốc tại chỗ, nội tâm tràn ngập áy náy với Tần Lập.

So với Tần Lập, bọn họ cảm thấy được tâm lý mình quá âm u, không ngờ lại suy nghĩ như vậy với một con cháu làm ra cống hiến như thế cho gia tộc!

Phải biết rằng, với tài phú nhiều như vậy muốn thành lập một cái gia tộc không phải vấn đề dễ dàng sao? Mà không đến trăm năm, có thể trở thành một thế lực cao cấp!

Đây là tình cảm cao quý cỡ nào a?

Nhìn mọi người trợn mắt há mồm, Tần Lập lạnh nhạt cười, nói:

- Tần Tỏa. Hiện tại huynh có tin tưởng trong vài chục năm khiến cho thế lực tổng thể Tần gia tăng lên tới thế lực cao cấp không?