Duy Ngã Độc Tôn

Chương 299




Hoàng Kim Cung theo Hô Diên Bác mai một, sớm đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, chỉ là có một số biến hóa mọi người còn không biết mà thôi. Ví dụ như Hoàng Kim Cung bảo hộ kẻ thắng lợi giải thi đấu Chí Tôn, cũng đã theo Hô Diên Bác mai một mà tan thành mây khói!

Nếu Hô Diên Bác thêm vào cỗ lực lượng còn sót lại trên người kẻ thắng lợi ở giải thi đấu Chí Tôn kia, z sao có thể bị thương trong tay lão khất cái được?

Nếu nói giải thi đấu Chí Tôn thời gian trước kia, Hoàng Kim Cung còn thuộc về thời Hô Diên Bác, như vậy từ khoảnh khắc mai một đó, Hoàng Kim Cung đã tiến vào thời đại z! Điểm ấy không thể nghi ngờ!

Z than nhẹ một tiếng, hắn cũng không sợ ba con vượn trắng này không nguyện theo chân bọn họ phát sinh xung đột, nhưng lời nói của Bạch Trung Tuyết thật sự có hơi làm thương tổn người, hắn khẽ lắc đầu, chuyển ánh mắt về hướng Kim Điêu nhẹ giọng nói:

- Kim Điêu! Chúng ta đi thôi.

- Không được phép!

Thân hình Bạch Trung Tuyết chợt lóe, hiện ra trước mặt z. Bởi vì cũng không có hóa thành hình người, cho nên nhìn qua biểu tình thập phần dữ tợn, thanh âm lạnh như băng nói:

- Không nói rõ ràng, vì lí do gì để bọn nhân loại đê tiện này đi vào Hoàng Kim Cung, ngươi đừng nghĩ rời đi!

- Tiểu muội! Ngươi không cần như vậy, nay hắn là chủ nhân Hoàng Kim Cung...

Bạch Trung Hỏa thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ, sau đó nhìn lão vượn Bạch Trung Sơn bên cạnh nói:

- Đại ca! Chủ nhân đã hoàn toàn mai một! Hoàng Kim Cung từ trước tới nay cũng không thuộc về chúng ta, huynh cần gì phải làm vậy?

- Thứ ăn cơm nhà lại lo chuyện bao đồng! Ngươi câm miệng cho ta!

Lão vượn tính tình cực kì hung tợn, hướng về phía Bạch Trung Hỏa há miệng nhe răng rít gào nói.

Z biểu tình thập phần bình tĩnh, không để ý đến Bạch Trung Tuyết hùng hổ dọa người mà quay đầu về hương lão Bạch Trung Sơn hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ta muốn làm cái gì? Tiểu tử! Ta hiện đang muốn hỏi là ngươi muốn làm cái gì?

Trong hai mắt Bạch Trung Sơn thoáng hiện vẻ hung ác, dường như tùy thời đều có khuynh hướng công kích z.

- Ta là người sư phụ lựa chọn làm người thừa kế, các ngươi có thể không thừa nhận thân phận của ta, có thể không nhìn ta. Cái này, ta không cần, nhưng Hoàng Kim Cung hiện tại là thuộc về ta!

Z ngẩng đầu lên, không úy kị chút nào nhìn thẳng vào ánh mắt hung ác của Bạch Trung Sơn:

- Các ngươi chạy tới nơi này, hỏi ta muốn làm cái gì, không thấy là vô lý, là cố tình gây sự sao?

- Ngươi dựa vào cái gì mà nói Hoàng Kim Cung này thuộc về ngươi?

Bạch Trung Tuyết thấy z trước sau cũng không liếc nhìn nàng một cái, thẹn quá hóa giận, phẫn nộ rít gào.

- Dựa vào cái gì hả? Ha ha! Chỉ dựa vào ta tại trong Hoàng Kim Cung này ra vào tự nhiên, tùy ý khống chế, mà ngươi lại không làm được!

Z híp cặp mắt lạnh như băng trên mặt hiện rõ vẻ phẫn nộ.

Bạch Trung Tuyết bị z nói một câu này làm cho á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, bọn họ đích xác không vào được Hoàng Kim Cung. Hơn nữa, bọn họ cũng đều biết trong sân phía sau Hoàng Kim Cung gieo trồng vô số kể các loại linh hoa linh thảo, rất nhiều thứ hiện tại gần như đã tuyệt tích trên Thiên Nguyên Đại Lục!

Đây cũng là nguyên nhân vì sao ba con vượn này tức giận như vậy. Bọn chúng thật ra không nghĩ tới độc chiếm Hoàng Kim Cung, đạt tới cảnh giới như bọn chúng này, cũng không cần thiết ăn những thứ linh vật đó. Nhưng điều khiến cho trong lòng bọn chúng cực độ bất bình chính là: một đám nhân loại thực lực yếu kém như thế, lại có thể công khai tiến vào trong đó, hơn nữa xem ý tứ dường như còn có ý định an cư lạc nghiệp nữa chứ!

Điều này khiến Bạch Trung Sơn ghen ghét dữ dội, giận không thể ngăn chặn, không khỏi vội chạy tới hưng binh vấn tội. Tuy nhiên z nói ra lời này, cũng khiến nó không biết nói cái gì cho phải. Đúng vậy, tên nhân loại này mới là người thừa kế do chủ nhân tuyển chọn. Cho dù hắn hiện tại còn rất yếu, nhưng Hoàng Kim Cung này vẫn thuộc về hắn! Hôm nay nếu không có hắn xuất hiện tại nơi này, Hoàng Kim Cung căn bản không phải thời điểm hiển lộ ra!

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao trải qua vô số năm, Hoàng Kim Cung đứng sừng sững trên đỉnh Huyền Vũ Phong này, nhưng chưa từng bị phát hiện! Là một kẻ tài năng thời đại thái cổ, Hô Diên Bác như thế nào ngay cả chút bản lĩnh đó cũng không có?

Hơn nữa để cho Bạch Trung Sơn cảm thấy khó hiểu chính là: hắc y xà nữ không thấy, nhất điểu nhị ưng cũng không thấy, hiện tại nhất điểu nhị ưng xuất hiện bên người thanh niên, hiển nhiên bọn họ đã lựa chọn đi theo thanh niên này. Chuyện đó đối với người tình tình cao ngạo như Bạch Trung Sơn mà nói, hiển nhiên không phải là một tin tức tốt.

- Các ngươi, còn có điều gì muốn nói không?

Z không có cười nhạo, cũng không có phẫn nộ mà ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch Trung Sơn.

- Cho đám nhân loại ti tiện này cút ra khỏi Hoàng Kim Cung!

Bạch Trung Tuyết lại lần nữa phát ra tiếng rít gào phẫn nộ nói.

- Tiểu muội!

Bạch Trung Hỏa cũng có vẻ nổi giận, cố tình gây sự một lần có thể tha thứ, nhưng một kẻ ngang bướng cố tình gây sự, thì lại không thể tha thứ.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Ngươi thì tính là gì chứ? Chẳng lẽ, ngươi thực nghĩ rằng ngươi chính là thiên hạ vô địch ư?

Hai mắt z bắn ra hai tia sáng sắc bén, nhìn Bạch Trung Tuyết, đầy vẻ tự nhiên nói:

- Không sai! Ta thừa nhận, đơn đả độc đấu, ta hiện tại còn không phải đối thủ của ngươi, nhìn lại xem vẻ đắc ý của ngươi kìa, ngươi có cái gì hay mà đắc ý chứ? Nếu ta tu luyện mười vạn năm, không thể vượt qua lôi kiếp đều xem như là rác rưởi! Ngươi không biết xấu hổ còn làm ra bộ dáng kiêu ngạo. Ta khuyên ngươi nên sớm tìm một cái góc nào đó thành thành thật thật tu luyện đi!

- A! Tiểu tử! Ngươi muốn chết!

Bạch Trung Tuyết bỗng nhiên phát cuồng bạo lên, một thân khí thế Thiên Tôn gần như hoàn toàn bộc phát ra, cuồn cuộn mãnh liệt ép tới hướng z. Kim Điêu cùng Linh Ưng, Mặc Ưng tuy rằng không phải đối thủ của Bạch Trung Tuyết, nhưng dù sao cũng không thể để nàng ta đả thương z như vậy. Cả ba không khỏi đều tự bộc phát ra khí thế ẩn ẩn bảo vệ z.

Z không sợ nhất, vừa khéo chính là loại khí thế này! Hắn không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả. Tiếng cười kia không phải cuồng ngạo, mà là mang theo một khí thế bá đạo chấn nhiếp thiên hạ. Hắn chỉ tay vào Bạch Trung Sơn, đột nhiên đổi sắc quát lớn:

- Còn không mang muội muội chó má không biết chuyện của ngươi đi! Thực chọc giận ta, cẩn thận coi chừng ta mang Hoàng Kim Cung công kích giết chết các ngươi! Cảnh giới Phá Toái Hư Không thì rất giỏi sao? Tự bản thân ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn được mấy lần công kích của Hoàng Kim Cung?

Lão vượn Bạch Trung Sơn nghe z nói lời này, mặt đột nhiên biến sắc, trong mắt không kìm lòng nổi hiện lên một vẻ sợ hãi thật sâu. Hiển nhiên, lão vượn già này đã chứng kiến qua uy lực công kích của Hoàng Kim Cung phát ra.

Bạch Trung Tuyết xem ra vẫn như trước chẳng hề để ý, nhe răng nhanh, vừa mới định phóng tới công kích z, lại nghe "Bốp" một tiếng, bị Bạch Trung Sơn hung hăng tát một cái lên mặt!

Bạch Trung Tuyết bị đánh phát ngốc, trợn mắt há hốc mồm nhìn ca ca mình, thậm chí quên lấy tay ôm mặt:

- Đại ca! Sao huynh lại đánh ta?

- Đồ không biết sống chết chúng ta đi!

Bạch Trung Sơn nói giọng vô cùng âm trầm, rốt cuộc cũng không thèm liếc mắt nhìn z một cái, thân hình hóa thành một luồng bạch quang bay vào trong rừng rậm.

Bạch Trung Tuyết mặc dù còn không hiểu rõ đại ca vì cái gì đột nhiên tát mình một cái, nhưng vẫn ủy khuất theo sát phía sau bay vào trong rừng.

Còn lại Bạch Trung Hỏa có vẻ xấu hổ hướng về phía z cười, nói: T

- Ta sẽ tận lực khuyên bọn họ! Kì thật bọn họ cũng không có ác ý, chỉ có điều cách biểu đạt...có điểm không đúng.

Nói xong, hắn ôm quyền cúi chào z, rồi cũng theo sau bay vào rừng.

Lúc này, Kim Điêu cùng Linh Ưng, Mạc Ưng mới thở ra một hơi. Cái loại khẩn trương vừa nãy, thật đúng là không phải giả tạo, bởi vì song phương đều giương cung bạt kiếm, tình hình hết sức căng thẳng có thể xảy ra chiến đấu bất kì lúc nào. Bất kì người nào có động tác vô ý lúc đó, thậm chí một tiếng ho khan đều có thể khiến cho đối phương phản ứng kịch liệt! May mà bọn họ biết khó mà lui!

Lúc này Kim Điêu trầm giọng nói:

- Công tử! Kì thật ba con vượn trắng này cũng không phải là hư hỏng, chỉ là bọn hắn có lối suy nghĩ hơi khác với chúng ta. Trên thực tế, những năm gần đây chủ yếu chính là bọn họ chỉ huy một đám linh thú bảo vệ Hoàng Kim Cung, ngăn chặn những kẻ muốn dòm ngó Hoàng Kim Cung. Vì thế họ có cảm tình rất đặc thù với Hoàng Kim Cung, công tử không nên trách tội bọn họ là tốt rồi.

Z mỉm cười, phất tay một cái, Hoàng Kim Cung bị một màn sương mù màu trắng bao phủ lại toàn bộ, sau đó nói:

- Ta còn không tới mức chấp nhặt với bọn họ, bởi vì theo bối phận mà nói, bao gồm các ngươi đều là sư huynh sư tỉ của ta đấy! Ha ha!

- Không dám!

Kim Điêu từ lúc vô ý nói z gặp phải lão khất cái kia. Sau trận chiến đó, thái độ của hắn đối với z trở nên kính cẩn rất nhiều. Dù sao, võ giả chỉ ở cảnh giới Dung Thiên mà có thể phát ra kiếm ý, trên đời này cũng không có mấy người!

Z ngồi trên lưng Kim Điêu bay cao trên mây, nhìn phía dưới là biển mây cuồn cuộn tới vô tận. Linh Ưng cùng Mạc Ưng bay một trái một phải hộ vệ.

Z không có quay đầu lại, con đường hắn đi còn xa ở phía trước! Từ giờ khắc này tình cảm nam nữ tạm thời cáo biệt trong cuộc sống của z!

...****

Thôi thành trên Huyền Đảo là một tòa thành thị không lớn, nhưng tuyệt đối có thể xưng là kiên cố! Tường thành cao tới hơn hai trăm thước, dày chừng trăm thước!

Bên trong tường thành có vô số đường ngầm dưới đất như mê cung, người không quen thuộc thậm chí ngay cả tòa thành này cũng không thể tiến vào.

Tường thành Thôi thành toàn bộ chọn cùng thiết thạch cứng rắn nhất trên Huyền Đảo xây thành. Thiết thạch cứng rắn như thép, mỗi khối vuông vức một thước trông thật trầm trọng kiên cố!

Chọn dùng loại tài liệu này xây tường thành, cho dù là cường giả cảnh giới Chí Tôn muốn kích phá, trong lúc nhất thời cũng không dễ làm được. Bởi vậy, muốn công kích tòa thành này, gần như toàn bộ Huyền Đảo không ai có đủ năng lực làm được.

Hiện nay, hầu hết dòng chính Thôi gia, gần như toàn bộ ở trong Thôi thành. Đoạn thời gian gần đây Thôi gia hành động liên tục, ngay cả rất nhiều con cháu dòng chính thân phận không cao đều không rõ ràng lắm rốt cục đã xảy ra chuyện gì!

Nhìn bề ngoài Thôi thành nhìn qua chỉ có thể chứa mấy mươi vạn người. Nhưng trên thực tế, dưới mặt đất còn có một tòa thành hoành tráng ngầm dưới lòng đất! Ít nhất có thể chứa năm mươi vạn người!

Thành ngầm dưới lòng đất dự trữ lương thực có thể cung cấp đủ cho mười vạn người ăn một trăm năm. Hơn nữa các loại hệ thống sinh hoạt đầy đủ các thứ! Nhưng mà, trừ gia chủ đương nhiệm của Thôi gia, không có bất kì người nào biết Thôi thành còn một chỗ như vậy!

Thành ngầm dưới lòng đất này được xây từ thời thượng cổ. Thời điểm đó Thôi thành nơi này còn là một mảnh đất hoang vu.

Hồi đó sau khi những người thợ xây dựng xong công trình này, toàn bộ đều bị gia chủ họ Thôi năm đó giết hết bằng thuốc độc. Tất cả những người biết chuyện này đều bị diệt khẩu. Sau đó, bí mật này đời đời được truyền lại cho chính đương nhiệm gia chủ cho tới nay. Thế mà hôm nay, dưới lòng đất bên trong thành ngầm này, lại đột nhiên có tiếng động!

Thôi Bất Bình là gia chủ hiện nay của Thôi gia, hắn xuất hiện ở dưới này, bên người hắn còn đi theo ba bốn lão già nhìn không ra tuổi tác. Một người trong đó, rõ ràng là lão điên z đã gặp qua trước đây...