Duy Ngã Độc Tôn

Chương 272




Thượng Quan Thi Vũ chớp chớp đôi mắt mỹ lệ, dừng ở trên người Tần Lập, một hồi lâu sau mới cụt hứng ngồi xuống, lầm bầm nói:

- Không cho theo thì không theo, có gì hay lắm chứ?

Tần Lập cười hắc hắc, ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Thi Vũ, kéo bàn tay nhỏ bé tinh xảo của nàng, tách năm ngón tay tinh xảo nhẵn nhụi đan vào tay mình, sau đó nói:

- Thế nào? Lại tức giận?

- Không có!

Thượng Quan Thi Vũ quay đầu sang một bên, đột nhiên yếu ớt nói:

- Phu quân! Huynh nói chúng ta thật sự có thể toàn thân ra khỏi nơi này không?

Tần Lập ngẩn ra, lập tức kéo lấy thân thể mềm mại của Thượng Quan Thi Vũ, gác cằm lên vai nàng, nhẹ nhàng cọ cọ, trơn mịn như ngọc.

Thượng Quan Thi Vũ sắc mặt ửng đỏ, khẽ dựa vào trong lòng Tần Lập:

- Muội rất sợ...

- Không phải sợ, bọn họ không ăn người ta!

Tần Lập nhàn nhạt nói, một cổ tự tin mạnh mẽ mọc lên trong lòng:

- Chỉ cần có huynh ở đây, tất cả mọi chuyện sẽ tốt thôi!

- Muội tin tưởng huynh!

Thượng Quan Thi Vũ mơ màng nói, giọng điệu ôn nhu, cũng chỉ có ở trước mặt Tần Lập nàng mới lộ ra một mặt chân thực.

Giải đấu Chí tôn còn mười ngày nữa mới bắt đầu, những thanh niên môn phái gia tộc liền lợi dụng mấy ngày này bắt đầu qua lại giao tiếp với nhau. Giải đấu Chí tôn bảy mươi năm mới có một lần, cũng là thời cơ tốt nhất để những thanh niên trẻ tuổi giao lưu. Lâm Hằng và Trầm Nhạc cùng nhau tới thăm, cắt đứt khoảng khắc ấm áp kiều diễm giữa Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ.

- Hắc hắc! Tần huynh đệ thật là có phúc khí, có được đệ muội thiên tư quốc sắc như vậy, thật là làm vi huynh hâm mộ mà!

Trầm Nhạc vừa cười đùa, vừa đi tới.

Lâm Hằng ở phía sau hắn nói:

- Có muốn ta nói lời này cho vị hôn thê ngươi hay không? Dường như...lần này nàng ta cũng đi đến đây thì phải?

- Đừng! Ngàn vạn lần đừng! Lâm huynh, ngài là ca ca của ta! Ta làm tiểu đệ còn không được sao?

Trầm Nhạc quay đầu, vẻ mặt u oán nhìn Lâm Hằng.

Thượng Quan Thi Vũ cười khúc khích, đứng dậy uyển chuyển nói:

- Các người trò chuyện, ta đi chuẩn bị điểm tâm trà nước.

- Không dám làm phiền đệ muội, chúng ta chỉ tới tâm sự với Tần huynh đệ một chút.

Lâm Hằng nói rất khách khí, sau đó hai người ngồi ở trên sàn mềm, đồng thời nhìn về phía Tần Lập.

Tần Lập bị hai người này nhìn đến nỗi có chút sợ hãi, cười khổ nói:

- Các người nhìn ta làm gì?

Trầm Nhạc than nhẹ một tiếng, vẻ mặt phiền muộn nói:

- Chúng ta muốn xác nhận xem cuối cùng ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Có phải cũng giống như cái tên Thôi Lãnh đáng ghét kia, cũng là một lão già hay không!

- Thôi Lãnh là một lão già? Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?

Tần Lập đúng thật không biết cái này, không nhịn được hỏi.

- Đệ đoán hắn bao nhiêu tuổi?

Trầm Nhạc mí mắt cụp xuống, không đợi Tần Lập trả lời, liền bĩu môi nói:

- Lão già kia đã hơn bảy mươi tuổi rồi! Đệ cho là ai cũng là một yêu nghiệt giống như đệ hay sao?

Lúc này Lâm Hằng ở một bên cười nói:

- Tần huynh đệ không cần chấp nhặt với Trầm Nhạc, người này chỉ là đố kỵ đệ trẻ tuổi như vậy mà có được thân thủ như thế cùng với...

- Không được nói nữa!

Trầm Nhạc cắt đứt lời Lâm Hằng:

- Bằng không cho ngươi biết tay!

Chẳng qua hiển nhiên Lâm Hằng không để ý tới lời uy hiếp không có sức nặng của Trầm Nhạc, cười nói:

-...Cùng với hồng nhan tri kỷ bên cạnh đệ, người nào cũng xinh đẹp như vậy!

- Đáng chết...Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Trầm Nhạc mặt đầy vẻ phẫn nộ, Lâm Hằng lại tùy ý nói tiếp:

- Kỳ thật ta cũng rất hâm mộ...

- Ha ha ha!

Trầm Nhạc không nhịn được cười to, sau đó nói:

- Còn tưởng rằng ngươi là một người rất đứng đắn, hóa ra cũng là một công tử phóng đãng mà!

- Cút đi! Bản công tử như thế này gọi là lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, khác biệt với ngươi!

Lâm Hằng khinh thường phản bác.

Tần Lập nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ nhìn hai người vừa gặp mặt liền đấu võ mồm. Nói đúng ra, hai vị này chỉ cần gặp phải mình, sẽ không nhịn được đấu võ mồm lẫn nhau.

- Tần huynh đệ! Lần này chúng ta tới đây là muốn nhắc nhở huynh đệ một việc.

Thu hồi vẻ cười đùa, sắc mặt Lâm Hằng bắt đầu nghiêm túc, nói tiếp:

- Căn cứ tình báo của chúng ta, mấy ngày này Thiên Sát Môn cũng phái người tới. Thù hận giữa đệ với Thiên Sát Môn không cần chúng ta nhiều lời, đệ nhất định phải cẩn thận. Mấy lão già Thiên Sát Môn kia thực lực vẫn là...

Trầm Nhạc cũng vẻ mặt nghiêm túc gật đầu:

- Đúng vậy! Mấy lão già Thiên Sát Môn kia thực lực đều rất mạnh, nếu như bọn họ đứng ngoài sáng thì cũng không cần sợ. Lần này Thiên Cơ Môn cùng Lâm huynh đều có mấy lão tổ tông thực lực Chí tôn tới, nhưng chỉ sợ bọn họ bị thù hận che mù mắt, thủ đoạn gì cũng dùng được. Trước khi giải đấu Chí tôn bắt đầu, đệ nhất định phải cẩn thận một chút, đừng bị bọn họ thừa cơ bắt được.

- Trầm huynh nói rất đúng. Mặt khác ngoại trừ ba lão già Thiên Sát Môn ra còn có một người trung niên, thoạt nhìn thực lực cũng không tầm thường. Trải qua chúng ta điều tra, người trung niên kia gọi Bàng Văn, chính là con trưởng của Bàng Úy Nhiên môn chủ Thiên Sát Môn! Cũng là ca ca của Bàng Kỳ bị đệ giết!

Tần Lập đứng dậy, quay về phía Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng ôm quyền:

- Cảm tạ hai vị huynh đệ cho đệ biết những tin tức này, ta nhất định sẽ chú ý!

Lâm Hằng cùng Trầm Nhạc cũng đứng dậy, cười nói:

- Không dám nhận! Chúng ta coi Tần huynh đệ như bạn tốt tri giao, chuyện của Tần huynh đệ cũng là chuyện của chúng ta!

Hai người tùy ý hàn huyên một hồi những chuyện liên quan đến giải đấu Chí tôn, sau đó cùng nhau cáo biệt. Bọn họ đi rồi, Tần Lập ngồi một mình trầm tư. Năm đó Tần Lập cũng từng nghĩ qua Thiên Sát Môn kia có thể còn chút dư nghiệt, hơn nữa thực lực một môn phái cao cấp, nếu bọn họ một võ giả cảnh giới Chí tôn cũng không có, dường như không quá hiện thực.

Nhưng lại không nghĩ rằng sẽ có tới ba người như vậy! Hơn nữa ẩn dấu đủ sâu, bản thân mình lại không chút nhận thấy. Nếu không phải có Trầm Nhạc cùng Lâm Hằng nhắc nhở, thật đúng là có khả năng bị lừa!

Chẳng qua giờ đã biết, vậy thì không có gì. Công khai giết tới, bọn người kia thật không có lá gan này, bởi vì nơi trú ngụ của Lâm gia cùng Thiên Cơ Môn ở ngay sát bên cạnh Tần gia! Hành cung hai thế lực lớn lại chỉ cách nơi Tần gia trú hai ba dặm, nếu như có chuyện thì hai nhà đều có thể lập tức đến ngay.

Không nói cái khác, chỉ bằng vào tạo nghệ (trình độ) đan dược của Tần gia hiện tại, Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào bất lợi với Tần gia.

Mấy ngày nay Thôi gia cũng coi như cúi thấp, thậm chí không có bất kỳ con cháu nào tới đây khiêu khích, đoán chừng là sợ Tần Lập tàn nhẫn. Thôi gia Thất công tử Thôi Vũ Văn bị Tần Lập đá một cước trọng thương, người Thôi gia ra tay đánh con cháu Tần gia lập tức bị Tần Lập bóp chết! Cho nên, Thôi gia cũng đã hấp thụ bài học này, không tới tìm Tần gia chịu nhục nữa.

Thiên Sát Môn! Tần Lập híp mắt, chợt lóe tia sáng, trong lòng suy nghĩ:

- Thiên Sát Môn này rất có thể chỉ còn tồn tại mấy người như thế, nếu thật là ba võ giả cảnh giới Chí tôn, bản thân mình thật không có biện pháp đối phó". Dựa vào Thiên Cơ Môn cùng Lâm gia, cũng không phải mong muốn của Tần Lập.

Nhân tình, thứ này chỉ cần thiếu một chút xíu cũng sẽ cảm thấy khó chịu, càng đừng nói thiếu người ta nhân tình cực lớn, vậy thì có thể cả đời cũng không trả hết.

Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập từ từ vận hành, dần tĩnh tâm lại, chìm vào trong tu luyện.

Tới nửa đêm, trên đài Huyền Vũ cũng hoàn toàn an tĩnh, gần như phần lớn mọi người đều đã ngủ.

Tần Lập mở hai mắt, thay một bộ trang phục màu đen, nhẹ nhàng lướt ra ngoài lều trại. Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể lưu chuyển, viên tinh hạch tử sắc trong đan điền cung cấp năng lượng cuồn cuộn không dứt nhưng lại không có một tia dao động.

Tần Lập căn bản không chọn một vị trí nào khác mà đứng ngay tại chỗ, đối mặt với vách đá cao hơn mười dặm, đầu ngón chân khẽ điểm đất lăng không bay lên!

Giống như đại bàng tung cánh, chỉ trong nháy mắt thân thể Tần Lập đã bay lên cao hơn ba trăm thước. Một hơi vừa đứt liền vươn tay ra, đặt lên một khối đá hơi chút nhô ra ngoài, vừa định mượn lực tiếp tục leo lên phía trên, đột nhiên cảm giác phía dưới có một cổ dao động khí tức cực kỳ cường đại nhanh chóng phóng về phía bản thân! Trong lòng Tần Lập thầm mắng một tiếng: mấy lão già kia, không nhịn nổi rồi sao?

Dao động khí tức của người kia hùng hậu kéo dài, hiển nhiên không phải là một võ giả bình thường, rất có thể chính là một trong ba lão bất tử Thiên Sát Môn. Chỉ là Tần Lập không nghĩ tới mình lại không thể liệu được trước phát hiện ra hành tung của đối phương, cho nên rõ ràng kỹ năng ẩn nấp của người kia cũng đạt trình độ nhất lưu!

Chẳng qua muốn so leo núi với ta? Khóe miệng Tần Lập nổi lên một chút ý cười, hít sâu một hơi, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể bắt đầu vận hành nhanh chóng, trên tay dùng lực một chút, thân thể Tần Lập lập tức vọt lên phía trước giống như một mũi tên!

Người phía dưới có lẽ không nghĩ tới Tần Lập có bản lãnh mạnh như thế, ở trên vách đá trơn trượt sắc như dao này còn có thể chạy nhanh như vậy.

Tuy nhiên hắn cũng không buông tha, bằng vào thực lực mạnh mẽ bám vào trên vách đá này, giống như một con thằn lằn linh hoạt cũng leo lên trước với tốc độ cực nhanh.

Nhìn lại tốc độ của Tần Lập, quả thật làm cho người ta trợn mắt há mồm. Ở trên vách đá hầu như không có bất cứ chỗ dựa nào, chỉ sử dụng tay và chân liền không cần nhiều sức đã bò lên một phần mười vách đá cao năm mươi dặm này! Một phần mười, chính là năm dặm!

Cảnh vật dưới chân đã sớm không nhìn thấy nữa, từng tầng không khí đan lẫn những khối mờ mờ không ngừng trôi qua bên người. Bóng đêm như nước, trong những khối không khí kia ẩn chứa một lượng lớn linh khí, nhanh chóng bổ sung lượng tiêu hao của Tần Lập.

Làm cho Tần Lập cảm giác cực kỳ khó chịu, là đạo khí cơ kia vẫn tập trung vào hắn. Khoảng cách cùng bản thân vẫn duy trì trong phạm vi mười dặm!

Lão bất tử ngươi là thằn lằn sao? Tần Lập có thể nhanh như vậy hoàn toàn là ỷ vào một thân khinh công thần kỳ, bằng không nào dám trực tiếp tiến lên như vậy. Độ cao như thế mà ngã xuống, coi như võ giả cảnh giới Chí tôn cũng phải rơi thành đống thịt nát!

Đừng nói bay gì đó, coi như võ giả cảnh giới Chí tôn biết phi hành, cũng chỉ bảo trì độ cao bảy tám mươi thước, hơn nữa khoảng cách thi hành trong một hơi thở cũng sẽ không vượt quá trăm dặm! Dù sao thể lực võ giả Chí tôn cũng có lúc suy kiệt!

Lúc này, đột nhiên phía dưới truyền lên một giọng nói già nua âm u khó lường:

- Tiểu nghiệt súc, ngươi trốn không thoát đâu! Nhanh dừng lại nhận lấy cái chết, bằng không cho ngươi rơi xuống thành bãi thịt nát!