Duy Ngã Độc Tôn

Chương 247




Tân Tần đế quốc không có triệt binh, bọn họ cũng không có khả năng triệt binh!

Trận chiến tranh này đã xảy ra mấy năm, song phương đều đã bỏ ra rất nhiều nhân lực và tài lực, muốn dừng tay trừ phi có một bên đầu hàng!

Tuy nhiên sau lưng liên minh năm nước, cũng đồng dạng có không ít cao thủ mạnh mẽ, làm cho đám cường giả Thôi gia vốn muốn cùng tham chiến, không thể không tạm thời nén tâm tư này xuống.

Liên minh năm nước bên này, một cường giả sau lưng Đại Sở quốc nói rất đúng: chiến tranh ở giới thế tục, nên để cho giới thế tục tự mình giải quyết. Võ giả các địa phương thần bí cùng tham chiến, bản thân mình cũng đã là một loại không công bình rất lớn rồi. Chẳng lẽ nói mình có liên lạc với địa phương thần bí, người ta lại không có sao?

Thôi gia tuy rằng mạnh mẽ, nhưng bọn họ cũng chỉ là mạnh mẽ ở vùng nhỏ Huyền Đảo mà thôi! Ở Thiên Nguyên Đại Lục này các địa phương thần bí nhiều không kể xiết, tuy rằng Huyền Đảo danh tiếng hiển hách nhất, nhưng nói tới, lại có ai dám đảm bảo chỉ có Huyền Đảo mới là mạnh nhất?

Hơn nữa, cho dù Thôi gia võ lực mạnh, cũng vị tất có thể ép buộc được thế lực sau lưng năm quốc gia bên này. Bởi vì song phương cũng không tính là đặc biệt hiểu biết, bởi vậy, chiến tranh xảy ra đã vài năm, nhưng võ giả vượt qua cảnh giới Phá Thiên đều không có bất cứ hành động gì. Giữa hai bên duy trì thế cân bằng.

Tuy nhiên, loại cân bằng này rất nhanh sẽ bị phá vỡ, có Tần Lập là hạng ngươi làm việc không hề kiêng kị này, thực có thể nói là Thôi gia quá xui xẻo!

Nguyên vốn bọn họ trắng trợn xuất động lực lượng nòng cốt trong gia tộc, lại tính kể cả minh hữu tranh đoạt địa bàn trong giới thế tục chính vì tâm tư dị biệt, rất sợ kích động thần kinh mẫn cảm của người khác, vẫn luôn thật cẩn thận. Nhưng không ngờ lại xuất hiện một tên biến thái như Tần Lập, giống như dùng một cái cây thật lớn quạt lung tung, làm cho kế hoạch của bọn họ rối tung rối mù.

Nguyên vốn định thông qua mua chuộc Triệu Tinh Hà, để làm tan rã liên minh năm nước, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nắm lấy năm quốc gia này, nhưng lại bị Tần Lập làm cho hoàn toàn đảo loạn, thành công tạo cho năm nước này có cơ hội nghỉ xả hơi, còn dẫn tới chú ý của các thế lực sau lưng bọn họ, nên vẫn giằng co đến nay.

Tuy rằng thơi gian vài năm, mười mấy năm, thậm chí trên dưới một trăm năm thì trong mắt quái vật lớn như Thôi gia này cũng không tính là gì, nhưng sự thống hận đối với Tần Lập cũng đã sớm đạt trình độ nhất định rồi.

Nếu không có xuất hiện lực lượng mới Tần gia ở Huyền Đảo, lấy đan dược làm cơ sở, liên hợp rất nhiều gia tộc mạnh trên Huyền Đảo, chỉ sợ Thôi gia đã có tâm tư dùng hết tinh anh tiêu diệt Tần gia rồi. Ở vào loại tình hình này nếu có cơ hội diệt Tần Lập, nhất định Thôi gia sẽ tận lực.

Tần Lập cũng luôn hoài nghi, Thôi gia muốn nắm lấy năm quốc gia một cách điên cuồng như vậy, khảng định là có mục đích nào đó, bởi vì mấy ngàn năm qua, quốc gia trên Thiên Nguyên Đại Lục quá nhiều, thế lực lớn nào lại không nắm trong tay mấy chính quyền quốc gia chứ? Chẳng lẽ bọn họ thật sự ưa thích lãnh thổ thế tục như vậy sao?

Nếu nói bọn họ muốn tìm thứ gì đó, như vậy dựa vào đại tộc mạnh mẽ như Thôi gia này, tiến vào một quốc gia nào đó để tìm kiếm cũng không cần tốn nhiều sức như vậy. Vì cái gì phải cướp lấy chính quyền của đối phương chứ?

Bọn họ đến tột cùng muốn làm gì?

Nguyên nhân chính vì có mối hoài nghi này, đồng thời cảm nhận được Thôi gia phẫn nộ vì mình phá hỏng kế hoạch của họ, rốt cục tín niệm cua Tần Lập mới kiên quyết đối địch cùng Thôi gia. Chịu thua? Đó không phải là tính cách của Tần Lập, trong từ điển không có hai chữ đó.

Tiểu Hồ Ly mang theo đám người Bộ Vân Yên lặng yên ra đi, Tần Lập thật không lo lắng họ sẽ xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, có Tiểu Hồ Ly cường giả cảnh giới Dung Thiên này, người nào muốn gây bất lợi với các nàng căn bản là tự tìm chết.

Tần Lập cũng không có đợi đến ngày đầu năm mới, liền mang theo Thượng Quan Thi Vũ cùng lên đường đi Đại Tề quốc. Giờ phút này trong lòng Thượng Quan Thi Vũ tràn ngập đau thương, đâu có tâm tư để mừng tân niên? Thời điểm rời đi cũng không chào từ biệt Thượng Quan Thiết, xảy ra chuyện như thế không bằng không gặp lại còn tốt hơn.

Ngày tân niên truyền thống trên Thiên Nguyên Đại Lục, các nơi đều tràn ngập không khí ngày lễ hội, tuy rằng chiến tranh vẫn không có ngưng lại, nhưng dân chúng Đại Tề quốc ở thời điểm năm mới này cũng đều tạm thời quên nỗi sợ hãi đắm chín vào ngày hội mừng xuân.

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ, hai người vượt qua biên giới Thanh Long cùng Đại Tề, đi về phía Nam Đại Tề quốc. Tới ngày tân niên, hai người vừa đúng lúc tới một thành nhỏ ở phía Nam Đại Tề quốc tên là Tố Vân Xú.

Hai người chậm rãi bước trên đường, cảm nhận bầu không khí tràn ngập vui xuân nơi này, tâm tình Thượng Quan Thi Vũ hơi bình phục một ít, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên mình, trong lòng nàng rất nhiều xúc động không cần phải nói ra, bởi vì hai người đã quá hiểu nhau.

- Phu quân! Huynh nói chúng ta có thể tìm được địa phương kia không? Phụ mẫu của muội có hi vọng sẽ còn sống không?

Giọng nói của Thượng Quan Thi Vũ trong trẻo nhưng đầy chán chường, mơ hồ còn kèm theo mối bi thương.

Tuy rằng trước đây mười tám năm, Thượng Quan Thi Vũ không có chút ấn tượng gì về phụ mẫu của chính mình, nhưng nàng lại biết, cha mẹ nhất định là rất yêu thương nàng! Nàng cũng rất yêu thương họ! Hơn nữa vẫn luôn mong chờ có ngày có thể tận mắt nhìn thấy bọn họ hiện ra tại trước mặt mình. Chỉ có hầu hạ dưới gối cha mẹ, mới coi như không sống uổng trên đời này.

Trong lòng Tần Lập kì thật cũng không dám chắc chút nào. Không nói có thể tìm được địa phương thần bí kia hay không, cho dù tìm được rồi thì sao chứ? Sư môn của vợ chồng Thượng Quan Tiêu cũng đã nhiều năm như vậy không có tin tức gì của họ, thì mình và Thi Vũ cứ nhất định có thể làm được sao? Tuy nhiên, có một số chuyện dù gì cũng phải làm!

- Thi Vũ! Yên tâm đi, cho dù không tham gia giải thi đấu Chí Tôn, ta cũng nhất định cùng muội đi tìm. So với chuyện này tất cả những chuyện khác đều không trọng yếu!

Đôi mắt Thượng Quan Thi Vũ ươn ướt nhìn gương mặt anh tuấn của Tần Lập, cơ hồ lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Muội đói bụng rồi! Hôm nay ngày tân niên, chúng ta kiếm gì ăn mừng xuân đi!

- Được!

Tần Lập gật gật đầu, hai người tùy tiện đi vào một tửu lâu rất lớn bên đường. Bên trong có tiểu nhị vẻ mặt đầy tươi cười đi ra mời.

- Mời hai vị khách quan vào trong này!

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ đều không có dịch dung, quả thực giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, đi đến nơi nào đều sẽ khiến cho vô số người chú ý. Nhưng hai người cũng đã sớm quen rồi, liền tìm tới bàn gần cửa ngồi xuống.Nguồn truyện: Truyện FULL

Tần Lập ngẩng đầy nhìn tiểu nhị nói:

- Dọn món chiếu bài của các ngươi ra đi! Mang trước tám loại khai vị, sau đó mang một bình rượu ngon đi.

Tần Lập nói xong, tiện tay lấy ra một miếng vàng lá đặt ở trên bàn:

- Còn tiền thừa không cần thối lại!

Ánh mắt tiểu nhị lập tức sáng ngời, thầm nghĩ: hai nam nữ trẻ tuổi đẹp như tranh vẽ này, chẳng những người đã xinh đẹp, ra tay cũng là hào phóng như thế. Năm mới này qua thật là vui.

Lúc này hắn dạ một tiếng vang dội, lập tức chạy đi lấy thức ăn.

Những người bên trong tửu lâu này đều không kìm nổi chuyển ánh mắt nhìn về hướng Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ. Khi nhìn thấy gương mặt khuynh nước khuynh thành của Thượng Quan Thi Vũ, không kìm nổi ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh ngạc với sắc đẹp của nàng.

Tuy nhiên, một là hôm nay là ngay tân niên chung ở toàn bộ Thiên Nguyên Đại Lục, hai là hai người trẻ tuổi này tuy rằng nhìn không ra nông sâu, nhưng tuyệt đối không giống hạng người có thể tùy tiện khi dễ, cho nên cũng không có ai đến quấy rầy. Những ánh mắt hỗn xược rất nhiều thời điểm cũng rất tai hại.

Không bao lâu, rượu và thức ăn được đưa lên, nóng hôi hổi tỏa mùi thơm ngát, một hũ rượu ngon cũng được bưng lên. Gặp khách hàng hào phóng như thế, thậm chí đã kinh động tới chưởng quầy của tửu lâu, hắn dặn dò tiểu nhị nhất định phải chiêu đãi đôi thanh niên nam nữ này cho tốt.

Dù sao một miếng vàng lá này, có mời tất cả mọi người bên trong tửu lâu này ăn ba ngày cũng không hết, mà người ta chỉ là tùy tiện lấy ra, sao có thể là người bình thường được?

Tần Lập tự nhiên cũng không thèm để ý người khác thấy thế nào, với thực lực của hắn hiện tại, ở giới thế tục này tuyệt đối có thể tung hoành, không trêu chọc người khác là may lắm rồi, ai trêu chọc đến trên người bọn họ cũng chẳng khác gì đi tìm chết.

Tần Lập rót đầy chén rượu nhỏ cho Thượng Quan Thi Vũ, giơ cao chén rượu:

- Thi Vũ! Chúc chúng ta sớm ngày tìm được nơi hạ lạc của bá phụ bá mẫu!

Thượng Quan Thi Vũ ngưng mắt cưới yếu ớt, bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ, hai vầng đỏ ửng lập tức nổi lên trên đôi má xinh đẹp, nàng khe khẽ gật đầu.

Lúc này, từ bên ngoài tiến vào một đoàn người, bốn nam hai nữ, thoạt nhìn tuổi cũng không tính là lớn lắm. Bộ dáng phong trần dường như đã đi qua một quãng đường dài, Tần Lập vừa nhìn liền nhận ra hai nam nhân trẻ tuổi trong đó trên người dường như còn bị thương, hơi thở vận hành không thông thoáng.

Trong đó một nữ nhân khoảng hai mươi bảy tuổi, nhan sắc trung bình cất tiếng nói:

- Xếp cho chúng ta phòng ăn đi! Sau đó mang rượu ngon, thức ăn ngon lên!

Nàng ta tiện tay ném ra một khối bạc lớn, nhìn qua cũng tới năm bảy lượng, tuy rằng so ra kém miếng vàng lá của Tần Lập, nhưng cũng coi như hào phóng rộng rãi lắm rồi. Gã tiểu nhị mặt mày hớn hở, thầm nghĩ:

- Nếu mỗi ngày đều giống như vậy, thì đã sớm phát tài rồi!

Mới vừa được thu xếp vào gian phòng, bốn nam hai nữ này cùng một lúc phát hiện Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ ngồi bên cửa sổ, không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ kinh ngạc.

Trong đó một nam thanh niên chừng ba mươi tuổi nói:

- Chúng ta an vị ở đại sảnh được rồi, sáng sủa, rộng rãi!

Thiếu nữ kia có vẻ không thích hừ lạnh một tiếng, nhẹ giọng than thở nói:

- Còn không phải sâu rượu...

- Được rồi! Sư muội! Ngồi ở trong đại sảnh cũng như nhau.

Nữ nhân nói chuyện trước đó nói một câu, sau đó đoàn người này ngồi xuống quanh cái bàn cách Tần Lập khoảng ba bốn bàn.

Trên thực tế, thanh niên kia muốn ngồi ở đại sảnh cũng chỉ là lòng ưa thích cái đẹp tác quái mà thôi. Thượng Quan Thi Vũ dung mạo tuyệt sắc có người nam nhân nào có thể thờ ơ chứ? Tuy nhiên chung quy không phải hạng người háo sắc, không có tùy tiện sủa bậy, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.

- Đại sư huynh! Chúng ta lần này ra ngoài để lịch lãm, thật sự là mở mang kiến thức! Không nghĩ tới giới thế tục này cũng có địa phương hung hiểm như vậy, thiếu chút nữa không trở về được!

Nói chuyện là một nam nhân trẻ tuổi chưng hai mươi ba tuổi, trên người hắn còn lộ ra một vài vết thương.

Trong đó nam nhân lớn tuổi nhất nhìn qua chưng ba lăm ba sáu tuổi, làn da ngâm đen, hai mắt sáng ngời có thần lơ đãng nhìn qua hai người Tần Lập bên kia, mới thản nhiên nói:

- Ăn cơm đi! Không nên bàn tán chuyện này!

Đại sư huynh này dường như rất có uy, sau khi hắn nói xong, những người khác liền không hề nhắc tới nữa. Cùng nhau ăn uống rất nhanh, sau đó đoàn người này đứng dậy rời khỏi tửu lâu. Hai nam nhân trẻ trong đó còn có chút lưu luyến nhưng bị nữ nhân trẻ tuổi trừng mắt vài lần, đành phải hậm hực rời đi. Chung quy cũng không đến gần.

Tần Lập cùng Thượng Quan Thi Vũ cũng đã sớm ăn xong, hai người liếc nhìn nhau một cái, Tần Lập nhẹ giọng nói:

- Đi theo thử xem.