Duy Ngã Độc Tôn

Chương 242




Ánh mắt Bộ Vân Yên hơi ảm đạm, lập tức phản ứng lại muốn nói thì đã thấy Thượng Quan Thi Vũ oán trách, trợn mắt liếc Tần Lập một cái, cười nói:

- Bộ tỷ tỷ đừng nghe hắn nói hươu nói vượn. Với thiên phú buôn bán của tỷ cho dù tới Huyền Đảo cũng là nhất lưu! Các gia tộc trên Huyền Đảo phần lớn đều chuyên tu võ đạo, lấy năng lực của tỷ thì chỉ cần vài năm, nhất định sẽ đưa Tần gia lên thành thế gia tài phú nhất lưu!

Bộ Vân Yên cười ảm đạm, có chút thương cảm nói:

- Ta nào có tư cách quản lý tài phú của Tần gia chứ. Ta cảm thấy, ta ở lại đây còn tốt hơn!

Thượng Quan Thi Vũ có chút trách cứ liếc nhìn Tần Lập, ý bảo Tần Lập nhanh giải thích.

Tần Lập cười khổ nói:

- Được rồi, Bộ tỷ, cứ xem như ta nói bậy đi. Thực ra là vì Tần gia vừa mới tiếp nhận năm quốc gia thế tục giới, nếu thực sự tỷ thích, thì năm quốc gia kia đều giao cho tỷ!

- A!

Bộ Vân Yên, Lãnh Dao và Triệu Thiên Thiên đều không thể tin được kinh hô một tiếng, trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập.

Bộ Vân Yên cũng đã quên mất cơn tức giận, kinh hô:

- Việc này, sao có thể? Không phải là thực chứ?

Tần Lập cười nói:

- Tất nhiên là thật. Thực ra Thiên Thiên hẳn là biết, dù là hoàng thất Thanh Long quốc cũng có một thế lực khống chế sau lưng. Cách mười năm lại phải nộp lên một lượng tài vật nhất định.

Bộ Vân Yên nghi ngờ nhìn Triệu Thiên Thiên. Triệu Thiên Thiên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Dường như đúng vậy. Ta còn nhớ rõ mới trước đây có lần từng nghe phụ hoàng nói qua, phải chuẩn bị rất nhiều tiền tài, còn có các loại dược liệu, nói là phải mang tới cho các lão tổ tông. Tuy nhiên, khi đó ta còn rất nhỏ nên không rõ, nhưng sau lưng hoàng thất có thế lực duy trì là chuyện có tồn tại.

- Việc này cũng thật khó tin!

Bộ Vân Yên kinh ngạc, nói với Lãnh Dao:

- Dao Dao, trước đây chẳng phải sống trong gia tộc thần bí sao? Không nghe nói đến chuyện này sao?

Lãnh Dao hơi lắc đầu, thản nhiên nói:

- Gia tộc ta bản thân không tính là lớn, hơn nữa thời điểm gặp chuyện không may ta lại không được rõ lắm chuyện này. Tuy nhiên, nghĩ đến cũng không kỳ quái. Trên Thiên Nguyên đại lục có rất nhiều nơi thần bí, hơn nữa, địa phương như Huyền Đảo cũng cực kỳ nổi danh. Rất nhiều gia tộc môn phái khống chế một ít vương triều thế tục cũng là bình thường.

Lúc này, Bộ Vân Yên mới có phần tin tưởng, nhưng vẫn có cảm giác khó chấp nhận. Nàng chăm chú nhìn Tần Lập, nói:

- Cho dù là thế, chẳng lẽ lời ngươi nói nhất định là được sao?

- Đương nhiên, hắn nha, hiện giờ là bảo bối của ta Tần gia đó!

Thượng Quan Thi Vũ nói tới Tần Lập liền kiêu ngạo.

Hơn nữa, vì biểu hiện rộng lượng của Thượng Quan Thi Vũ, khiến Bộ Vân Yên, Lãnh Dao và Triệu Thiên Thiên cũng rất cảm kích, cũng không thể không sinh ra cảm giác tự ti, cảm thấy khoảng cách của họ với Tần Lập càng ngày càng lớn, cho dù họ có liều mạng cũng khó thể đuổi theo.

Đây không phải là vấn đề về cảm giác thất bại, mà càng nhiều hơn là sự sợ hãi sâu trong nội tâm.

Bản thân mình, thực sự xứng đôi với hắn sao?

Tuy nhiên, tam nữ cũng không phải loại người dễ dàng nhận thua. Sâu trong nội tâm, sự hoảng sợ đó cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh đã điều chỉnh lại được.

Bộ Vân Yên nhẹ giọng nói:

- Nếu rời nơi này đi, vậy sản nghiệp này cũng cần giao cho một người có thể tin tưởng được quản lý. Dù sao thì đây cũng là nhiều năm tâm huyết của ta và Thiên Thiên.

Tần Lập gật gật đầu, không nói tiếp lời gì khiến Bộ Vân Yên thương tâm. Mặc kệ là thế nào, kỳ thực thì Bộ Vân Yên cũng là một kỳ tài buôn bán, người như vậy để nàng tới môi trường gì cũng sẽ rất nhanh giống như cá gặp nước!

- Vậy giao cho đại ca A Hổ được không? Tần Lập, ngươi thấy sao?

Bộ Vân Yên nói xong, đôi mắt quyến rũ dừng trước mặt Tần Lập.

- A Hổ đại ca? Chẳng lẽ hắn không đi cùng chúng ta sao?

Tần Lập sửng sốt. Lần này hắn trở về thực sự là có tâm tư chuẩn bị đưa những người này tới Huyền Đảo. Về phần uy hiếp của Thôi gia, Tần Lập cũng không quá để ý. Trên Huyền Đảo nhiều nơi núi sông hoang dã, chưa hẳn đã cần phải định cư ở thành Phong Sa.

Lấy tài lực trước mắt của Tần gia, tùy tiện ở đâu cũng có thể nhanh chóng mở ra một nơi sinh sống!

Tần Lập bỗng nhiên nhớ tới A Hổ đã từng nói:

- Đời này không có tâm nguyện quá lớn. Mong ước, cũng chỉ có bốn chữ mà thôi. Đại phú đại quý!

Tần Lập nghĩ vậy, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười. Hắn nhớ tới gương mặt tươi cười hàm hậu của A Hổ, còn có lần đầu tiên gặp mặt của hai người, hắn đã nhắc nhở mình: Ây. Tiểu tử kia, lão già kia là kẻ lừa đảo.

Cũng không biết Y lão có đột phá đến cảnh giới Phá Thiên không. Nói gì thì cũng nên đi đế đô xem một chút, có lẽ có thể trợ giúp lão một ít!

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, tuy rằng chỉ mới vài năm qua đi, nhưng thật sự lại có cảm giác như vừa bừng tỉnh dậy sau cả một thế hệ.

Bộ Vân Yên gật đầu:

- A Hổ đại ca cũng không có đây, mà sống trong khu người giàu, mua một khu nhà tương đối lớn, đưa phụ mẫu hắn tới. Huynh ấy đã cưới một thê tử, hiện giờ thê tử hắn đã có bầu. Khà khà, đệ nói hắn có thể bỏ qua tất cả để đi với chúng ta không?

- Này, này thì...

Tần Lập thầm nghĩ, ta thèm vào, tốc độ cũng quá nhanh đi.

Lãnh Dao ngẩng đầu, tiếng nói trong trẻo mà lạnh lùng:

- Ngươi đi một mạch vài năm, ai mà biết chừng nào thì ngươi mới về. Ngươi không về người ta không thể cưới vợ sinh con hay sao?

- Được rồi, oán niệm tích tụ cuối cùng cũng được phóng ra rồi đây", Tần Lập thầm cười khổ, nói:

- Xem ra còn phải đưa đến cho A Hổ đại ca một phần hậu lễ nữa!

Buổi chiều cùng ngày, Tần Lập mang theo Thượng Quan Thi Vũ, hai người dắt tay nhau bước đi chậm rãi trên con đường trong thành Hoàng Sa, cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có. Trên Huyền Đảo suốt ngày tu luyện, hơn nữa nơi đó cường giả như mây trên trời, cho dù hai người đều có thủ đoạn, nhưng lại nói, còn chưa đạt tới cảnh giới có thể làm theo ý mình.

Mà giữa thế tục giới này, đưa mắt nhìn đầy đường đều là người thường. Cái gọi là nhân sinh trăm mối, từ đây là có thể nhìn thấy.

- Tần Lập, huynh nói nói lời của lão tổ Hải Dương nói có phải thật không? Thế giới của chúng ta thật sự tồn tại nhiều điều thần bí không biết như vậy sao?

Hai người nhẹ nhàng bước, không để ý tới ánh mắt kinh diễm của người qua đường, chậm rãi đi tới.

- Huynh thấy hẳn là thật.Nguồn truyện: Truyện FULL

Đối mặt với Thi Vũ, Tần Lập chưa bao giờ nói cho có lệ, cười nói:

- Muội nghĩ xem, chốn thần bí kia muội không thấy thần kỳ sao? Có phải có cảm giác chỗ thần bí chính là một căn phòng bí ẩn trên Thiên Nguyên đại lục không? Sau khi đi vào thì không khác một cái động tiên.

- Nghe huynh nói thật sự là có cảm giác như vậy. Trước kia cũng từng nghĩ, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng nghe nói như vậy. Nghĩ tới thế giới này thật giống như muội đứng giữa một quyển sách vậy, đi cả đời cũng không đến cuối đại lục.

Thượng Quan Thi Vũ nhớ tới quá khứ, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:

- Tần Lập, muội rất nhớ mẫu thân và phụ thân. Muội không biết cuộc đời này muội còn có thể gặp lại họ hay không.

Tần Lập cảm giác được bàn tay Thượng Quan Thi Vũ đang nắm tay mình, nhẹ nắm lại, khẽ thở dài một tiếng nhưng không đành lòng đả kích nàng, nói:

- Muội xem, vừa rồi chúng ta đều nói, Thiên Nguyên Đại lục rất thần kỳ, không chừng bá phụ bá mẫu lại đi lầm vào một nơi thần bí nào đó, còn chưa tìm được đường về đó thôi. Huynh tin rằng, một ngày nào đó, muội sẽ nhìn thấy họ!

Thượng Quan Thi Vũ gật gật đầu, dịu dàng nói:

- Phu quân, chàng thật tốt, đời này gặp được chàng là may mắn lớn nhất đời Thi Vũ!

Tần Lập nghiêng đầu, ngắm gương mặt trong suốt như ngọc của Thượng Quan Thi Vũ, nhẹ giọng:

- Đây cũng là điều huynh muốn nói với muội! Thi Vũ, gả cho huynh nhé!

Sắc mặt Thượng Quan Thi Vũ lập tức đỏ bừng, hồng đến tận mang tai. Sắc mặt đỏ như máu, sóng mắt như nước dừng trước mặt Tần Lập, nhẹ giọng hỏi:

- Thật vậy chăng?

Tần Lập gật mạnh:

- Lần này tới nhà muội, huynh liền đề nghị cầu hôn trước gia gia muội!

- Vâng!

Thượng Quan Thi Vũ tuy rằng vô cùng thẹn thùng, nhưng vẫn cố gắng gật đầu, vẻ mặt hạnh phúc. Nàng thầm nghĩ:

- Thực ra cho dù huynh không cầu hôn, đời này, muội cũng chỉ là người của huynh!

Thượng Quan gia, khi Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ đột nhiên trở về thì vô cùng kinh ngạc. Từ trên xuống dưới gà bay chó sủa!

Thượng Quan Bất Hôi đã quen với việc Tần Lập không có ở thành Hoàng Sa, chức gia chủ của hắn cũng càng làm càng ổn định. Hơn nữa Thượng Quan gia hiện giờ cũng đã thông qua Hoàng phi Thượng Quan, ngồi chung chiến tuyến với Tân hoàng Triệu Tinh Hải, thành công đầu nhập dưới trướng Triệu Tinh Hải. Hiện giờ coi như cũng không tồi.

Bọn họ gần như đã quên mất, gia tộc mình còn có một cô gái đã tiến nhập nơi thần bí để học nghệ, càng quên đi Tần Lập kia đã từng mang tới cho Thượng Quan gia bao phiền toái và sỉ nhục.

Cho nên, khi hai người trở về, khiến cho cả Thượng Quan gia đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Một số cao tầng Thượng Quan gia, khi thấy Thượng Quan Thi Vũ còn mang theo vài phần áy náy. Việc này khiến Tần Lập và Thượng Quan Thi Vũ hết sức hoài nghi.

Hai người nói thẳng muốn gặp lão gia tử Thượng Quan Thiết. Đối với người khác, hai người vốn không để trong lòng. Dù sao thì không lâu sau họ cũng sẽ rời đi, từ nay về sau chỉ sợ sẽ không xuất hiện lại nữa.

Một khi đã như vậy, cần gì phải biểu hiện thân thiết làm gì, còn phải đắc tội họ làm gì?

Hiện giờ, trong mắt Tần Lập, Thượng Quan gia chỉ là một con kiến mà thôi, căn bản là không có hứng thú chấp nhặt với họ.

Không lâu sau, Thượng Quan Thiết xuất hiện trước mắt họ. Nhìn thấy Thượng Quan Thi Vũ mắt lão đẫm lệ, sâu trong đôi mắt lão cũng hiện lên sự xấu hổ. Tuy nhiên, giờ phút này Thượng Quan Thi Vũ đã lệ rơi đầy mặt, làm gì còn có tâm tư quan sát gia gia mình.

- Gia gia, Thi Vũ đã quay về gặp người đây.

Thượng Quan Thi Vũ nói xong, vùi đầu vào ngực Thượng Quan Thiết. Từ nhỏ đến lớn, nếu không có gia gia này, nàng vốn không thể sống tới hôm nay, đã sớm bị cho là quái vật mà giết chết rồi.

- Thi Vũ, cháu ngoan, cuối cùng cũng trở về rồi, gia gia thực sự rất cao hứng!

Thượng Quan Thiết nghẹn ngào nói.

Mà lúc này Tần Lập đã thả ra Tiên Thiên Tử Khí, bao phủ toàn bộ từ trên xuống dưới Thượng Quan phủ, cam đoan không có động tĩnh nào có thể qua mắt hắn.

Bởi vì Tần Lập rất ngạc nhiên, những người này, áy náy cái gì? Chột dạ sao?