Duy Ngã Độc Tôn

Chương 233




Bàng Úy Nhiên quay đầu lại nhìn về phía nhi tử nổi giận gầm lên một tiếng, Bàng Kỳ vẻ mặt hậm hực nén giận vừa đi vừa nói:

- Chỉ biết mắng chửi ta, đối với người ngoài thì trở nên yếu mềm! Hừ!

Bàng Úy Nhiên bị nhi tử này làm tức giận đến xanh mặt. Đây không phải giả vờ mà là thật sự tức giận. Từ trước tới giờ bởi vì nuông chiều nhi tử quá mức nhưng lại không nghĩ rằng:

- Cưng chiều con chẳng khác nào hại chết con!" Lời này rất có đạo lí.

- Ngượng quá. Ôi! Các ngươi cũng thấy được, nhi tử này của ta quá hư hỏng, cũng không phải là Thiên Sát Môn chúng ta muốn gây phiền toái với các vị.Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Bàng Úy Nhiên vẻ mặt cảm khái nói, sau đó nhìn Tần Lập:

- Nghe noi Tần gia mới luyện ra không ít đan dược, ta cũng không tham chỉ cần các ngươi tùy tiện lấy ra một đan phương là được. Cho dù là đan phương Ngọc Lộ Đan ta cũng lập tức giải cấm chế của vị tiểu thư này, thả các ngươi rời đi. Từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông!

Nói rồi, trên mặt Bàng Úy Nhiên lộ ra biểu tình cao ngạo:

- Thiên Sát Môn chúng ta từ xưa đến nay tuy không phải là thế lực siêu cấp nhưng cũng không phải môn phái nhỏ mặc người khi dễ. Cho nên, các ngươi suy nghĩ một chút đi.

Nói xong, hắn dặn bảo người bên cạnh:

- Đưa rượu và thức ăn lên cho các vị khách quý của Tần gia, rồi hầu hạ cho tốt. Đúng rồi, làm một ít đặc sản tốt nhất của chúng ta cho các vị khách quý nếm thử!

- Dạ, Môn chủ!

Môn nhân Thiên Sát Môn kia lên tiếng, Bàng Úy Nhiên nhìn Tần Lập một cái thật sâu, xoay người rời đi.

Môn nhân Thiên Sát Môn kia cũng đi chuẩn bị rượu và thức ăn. Phòng tiếp khách to lớn như vậy chỉ để lại một đám người Tần gia. Có thể thấy được trong lòng Bàng Úy Nhiên căn bản không đặt những người này trong mắt, hắn bận tâm chỉ là Lâm gia cùng Thiên Cơ Môn mà thôi.

Ngay cả Tần Hải Dương cũng không kìm nổi có chút phẫn nộ, giọng nói lạnh như băng:

- Để chúng ta ở đây tính làm gì? Giam lỏng chúng ta sao?

Tần Hải Giang ngồi ở một chỗ nhắm mắt dưỡng thần, thản nhiên nói:

- Quanh đây mai phục rất nhiều cường giả, bọn họ hiện tại phỏng chừng là đang ước chúng ta mạnh mẽ xông ra đây!

Tần Lĩnh Sơn nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt, nói:

- Cô nương, ngươi bị bọn họ hạ cấm chế gì?

Lệnh Hồ Phi Nguyệt thấp giọng nói:

- Ta cũng không biết bọn họ cho ta ăn cái gì mà ăn xong cả người không còn sức, một chút khí lực đều không tụ nổi.

- Giải độc đan của chúng ta có thể giải không?

Tần Lập nhìn Tần Lĩnh Sơn hỏi.

Tần Lĩnh Sơn lắc lắc đầu, nói:

- Lập nhi, con không hiểu! Dược vật như vậy mỗi nhà đều có sở trường. Nếu là chúng ta thử lung tung chẳng những không giải được độc mà rất có khả năng còn có thể tạo ra nguy hiểm càng lớn hơn!

Tần Lập bỗng nhiên nhớ tới gốc sen màu trắng trong nhẫn không gian của mình, cảm giác được loại đồ vật này chắc là cũng được coi là một loại thần vật, cũng không biết có thể giải được cấm chế hiện tại của Tiểu Hồ Ly hay không. Nghĩ rồi thần thức Tần Lập tiến vào trong nhẫn, dùng tinh thần lực cường đại của mình hóa thành một lưỡi đao cẩn thận cắt ra một mảnh lá cây nhỏ chừng bàn tay, tiện tay đưa ra ngoài, một cỗ linh lực mênh mông từ trên phiến là như ngọc bích này chậm rãi lan tỏa ra.

Bởi vì rời khỏi cây đã không có chỗ nương tựa cho nên linh lực trên phiến lá bắt đầu chậm rãi phát tán. Nếu không thì toàn bộ linh lực của hoa sen đều sẽ ẩn ở trong thân!

Ồ!

Phiến lá cây này của Tần Lập vừa lấy ra, ba lão tổ tông của Tần gia Tần Hải Dương, Tần Hải Giang và Tần Hải Hà ánh mắt lập tức sáng ngời, đồng loạt hít sâu một ngụm khí lạnh.

Tần Lĩnh Sơn sau đó cũng phản ứng lại, hồ nghi nhìn lá cây trong tay Tần Lập, nghiêng đầu hỏi Tần Hải Dương:

- Phụ thân. Đây...đây chính là Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên trong truyền thuyết?

Từ lúc Tần Lập lấy ra phiến lá cây, Tần Hải Dương liền tiện tay bày ra một kết giới, thần sắc vô cùng ngưng trọng nhìn phiến lá trong tay Tần Lập, gật gật đầu nói:

- Nếu như điển tịch thượng cổ ghi chép là đúng thì đây hẳn chính là Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên trong truyền thuyết!

- Có thể đưa ta xem một chút không?

Tần Hải Giang hỏi.

Tần Lập vốn cũng biết thứ này khảng định không giống bình thường, nhưng nhìn biểu tình của mấy lão tổ tông Tần gia ở đây thì dường như so với hắn suy nghĩ còn thật không tầm thường!

Tần Lập tiện tay đưa qua, mà Tần Hải Giang lại hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lập dường như trách hắn không biết quý trọng vật tốt, biểu tình lúc lão cẩn thận đón lấy thành kính giống như là bái phật!

Hai tay lão hơi chút run rẫy, đón lấy lật qua lật lại, mấy lão nhân khác cũng chúi đầu tới nghiên cứu hồi lâu. Cuối cùng cho ra kết luận: Lá cây này đúng là lá của Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên!

Vẻ mặt Tần Lĩnh Sơn khó tin nhìn Tần Lập, thật lâu sau mới thở dài nói:

- Tiểu tử kia, trên người ngươi rốt cục còn cất giấu bao nhiêu bí mật?

- Thứ này rất tốt sao?

Tần Lập hỏi.

- Há chỉ là rất tốt?

Tần Hải Hà lộ vẻ mặt trẻ con khó dạy, nói:

- Quả thực chính là thần phẩm. Không...thần phẩm cũng chưa chắc đã bằng!

- Vậy thứ này có thể giải độc của Phi Nguyệt?

Thượng Quan Thi Vũ thật có chút không kìm nổi hỏi.

Mấy lão nhân lúc này mới nghĩ đến chuyện chính, vẻ mặt Tần Hải Dương kiên định nói:

- Có thể, đương nhiên là có thể! Nếu loại trong truyền thuyết này cũng không giải được vậy chỉ sợ khắp thế gian này cũng không còn vật gì có thể giải độc!

Tần Lập nhận lại Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên từ trong tay Tần Hải Giang, đưa cho Lệnh Hồ Phi Nguyệt sau đó hỏi Tần Hải Dương:

- Trực tiếp ăn là được sao?

Bộ mặt Tần Hải Dương hiện ra vẻ đau lòng, khóe miệng co giật vài cái, thầm nghĩ "quá bại gia", vội vàng nói:

- Chỉ cẩn ép ra một chút nước của nó là được!

Lão còn chưa nói xong, chỉ thấy Tần Lập trực tiếp cầm phiến lá lớn bằng bàn tay này đưa cho Lệnh Hồ Phi Nguyệt.

Tiểu hồ lỳ cho dù không rành thế sự đến đâu cũng theo biểu tình ngưng trọng, tiếc hận, đau lòng, cắt thịt thì cũng có thể nhìn ra phiến lá giống như ngọc chỉ bằng bàn tay này quý báu thế nào, theo bản năng lắc đầu.

Tần Lập đưa tay nâng cằm Lệnh Hồ Phi Nguyệt, nghiêm khắc nói:

- Đã đến lúc nào rồi còn lề mề. Nhanh ăn đi, bằng không lát nữa ngươi sẽ gây trở ngại!

Tiểu Hồ Ly bị bộ dáng hung dữ của Tần Lập dọa cho nhảy dựng, theo bản năng há miệng. Tần Lập liền đưa cả phiến lá Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên vào trong miệng Tiểu Hồ Ly.

Trong phòng dường như có thể nghe thấy một loạt âm thanh tan nát cõi lòng, khóe miệng Tần Hải Giang co giật dữ dội, thì thào lẩm bẩm:

- Thằng nhóc bại gia, quá bại gia rồi!

Tần Hải Hà vẻ mặt không chút thay đổi, nhưng trong tim lại như nhỏ máu.

Tần Hải Giang bởi vì là tằng tổ trực hệ của Tần Lập, biểu hiện trực tiếp hơn nhiều, khẽ mắng:

- Thằng nhóc bại gia!

Tần Lĩnh Sơn không nói gì, đôi mắt đỏ lên. Loại tuyệt thế thần phẩm này không ngờ lại bị một tiểu nha đầu ăn như trâu ăn hoa mẫu đơn!

Lúc này mấy lão nhân đều hướng ánh mắt nhìn Tần Lập, trong lòng dâng lên một ý niệm:

- Lần này sau khi về nhà nhất định phải tra khảo xem thằng nhóc này còn cất giữ bao nhiêu bí mật!

Tần Lập bị ánh mắt mấy lão nhân này nhìn liền có chút sợ hãi, trong lòng cân nhắc chờ sau khi chuyện nơi đây xong xuôi lập tức liền mang Thi Vũ và Tiểu Hồ Ly rời đi, quay về thế tục tìm Lãnh Dao luyện đan!

Bởi vì Tần Lập hiện tại cũng hiểu được thượng cổ đan phương trong tay mình là một nguồn của cải khủng bố cỡ nào.

Tiểu Hồ Ly vừa mới ăn phiến lá cây, cảm giác còn có chút không tình nguyện. Nàng tuy rằng không phải động vật thích ăn thịt nhưng tuyệt đối không phải ăn chay. Hoa hoa cỏ cỏ không phải là thứ nàng thích ăn.

Nhưng vừa mới cắn vào miếng đầu tiên, một cỗ cảm giác hương vị cực kì ngọt ngào truyền khắp khoang miệng nàng. Tiểu Hồ Ly có thể dùng danh nghĩa tổ tiên thề với trời, nàng từ nhỏ sinh sống trong rừng, đã có ngàn tuổi mà chưa bao giờ ăn qua món ngon như vậy!

Ngoàm! Ngoàm! Ngoàm!

Nhìn ánh mắt sáng quắc của mấy lão nhân, Tiểu Hồ Ly càng nhai càng nhanh, nhanh chóng nuốt xuống bụng. Nàng không cẩn thận "Ợ" một cái, sau đó biểu tình cực kì đáng yêu nhỏ giọng nói với Tần Lĩnh Sơn:

- Hết rồi!

Tần Lĩnh Sơn hai mắt chớp chớp, thiếu chút nữa bị tiểu nha đầu này làm tức chết, thầm nghĩ:

- Hết thì hết, ngươi còn nhắc nhở ta làm gì? Đây không phải là xát muối lên vết thương sao?

Thượng Quan Thi Vũ vẻ mặt tò mò nhìn Lệnh Hồ Phi Nguyệt, thầm nghĩ thứ này thật sự ăn rất ngon sao? Trong tai bỗng truyền đến giọng của Tần Lập:

- Bảo bối lão bà, đừng hâm mộ. Thứ này lão công có rất nhiều, ngươi muốn ăn bao nhiêu, có thể ăn no! Lúc trước ta cũng không biết nó ăn rất ngon!

Thượng Quan Thi Vũ ngọt ngào cười với Tần Lập, lúc này một cỗ năng lượng mênh mông từ thân thể Tiểu Hồ Ly chợt phát ra.

Vài người trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ, bao gồm cả Tần Lập. Không nghĩ tới một mảnh lá cây bằng bàn tay không ngờ lại có hiệu quả thần kì như vậy. Buồn cười chính là lúc trước mình chỉ coi hoa sen là thứ tốt, căn bản không coi trọng lá cây của nó!

Theo thực lực Tiểu Hồ Ly khôi phục trong nháy mắt nàng có cảm giác rõ ràng hơn bất kì người nào. Chẳng những thực lực khôi phục hoàn toàn, hơn nữa trong cơ thể nàng còn có thêm một loại cảm giác không rõ ràng, dường như mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá!

Tần Lập lúc này nhìn Tần Lĩnh Sơn hỏi:

- Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên này rốt cục thần kì thế nào?

Tần Lĩnh Sơn hít sâu một hơi, nói:

- Nơi này cũng không phải là nơi nói chuyện. Ta nói đơn giản, nó sở dĩ tên là Cửu Chuyển Bạch Ngọc Liên là bởi vì mỗi một lần "Chuyển" của nó là một vạn năm, sau "Cửu Chuyển" nở hoa kết trái. Rồi sau đó kết đài sen, mỗi mười năm nở hoa một lần. Lần đầu tiên nở hoa, trong tuyền thuyết có công hiệu vô cùng thần kỳ, ăn vào có thể hoàn toàn thay đồi thể chất con người, khiến cho người ta...

Tần Lĩnh Sơn nói đến đây đột nhiên nhìn về Tần Lập trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Bởi vì lão đột nhiên nghĩ đến ở tuổi huyền tôn của mình đã có thiên phú như thần vậy, toàn thân trên dưới tràn ngập màu sắc thần bí. Nếu không phải chắc chắn Tần Lập là hậu nhân của Tần gia, lão thậm chí có chút không tin ông trời lại để mắt đến Tần gia như vậy!

Tần Lập cười hắc hắc, không nói gì nhưng mấy lão tổ tông Tần gia sớm đều là nhân vật già thành tinh, làm sao lại không rõ trên người vãn bối gia tộc này đã xảy ra chuyện gì.

Lập tức ngay cả những người có tâm tình và thực lực bọn họ đều không kìm nổi hâm mộ vạn phần. Nếu không phải là vãn bối của mình, chỉ sợ bọn họ đã ghen tị muốn nuốt sống Tần Lập!

Lúc này có người của Thiên Sát Môn đưa rượu và thức ăn tới, tuy nhiên lúc này bọn Tần Lập nào có tâm tư ở đây uống rượu, hơn nữa là bị người ta khinh thường đến mức không ngờ ngay cả trưởng lão bình thường cũng không xuất hiện tiếp đãi.