Duy Ngã Độc Tôn

Chương 224




Dưới cái nhìn trợn mắt líu lưỡi của những người khác, Tần Lập lòng đầy cảm phẫn nói:

- Đúng! Rõ ràng là có người muốn hãm hại Tần gia ta, hắt bát nước bẩn cho Tần gia ta!

Tiếng nói của Tần Lập tràn ngập oán giận:

- Tuy rằng trước đó Thôi gia và ta có phát sinh chút chuyện không vui, thậm chí, ngay hôm nay ta còn cùng với người của Thôi gia va chạm một chút. Nói thật, ta không thích người của Thôi gia, bọn họ quá cuồng ngạo! Nhưng hôm nay, trước mặt Tứ công tử Lâm gia và Thiên Cơ Môn Trầm huynh: Ta, Tần Lập, đại biểu Tần gia thành Phong Sa, thề nhất định phải nhanh chóng giết hung thủ, trả cho Thôi gia một lẽ công bằng! Bởi vì, chuyện này phát sinh ở thành Phong Sa, mà Tần gia ta là gia tộc đứng đầu ở thành Phong Sa, có trách nhiệm, cũng có nghĩa vụ phải làm việc này! Đồng thời, cũng hy vọng chư vị ngồi đây chứng minh cho Tần gia ta trong sạch. Ai, Thôi gia nhà giàu thế mạnh, không phải chúng ta có thể trêu chọc. Nếu họ thực sự muốn trút giận lên đầu chúng ta, chúng ta, ai!

Im lặng!

Trong đại sảnh tiếp khách, chỉ thấy vô số tro bụi hung hăng bay loạn trong ánh mặt trời. Tiếng nói của Tần Lập không ngừng quanh quẩn trong phòng, đánh vào cõi lòng những người ở đây.

Tất cả mọi người choáng váng. Mới rồi là đông cứng như đá, thì hiện giờ họ đã hoàn toàn hóa đá rồi!

- Người, sao có thể vô sỉ đến vậy?

Trong nháy mắt này, trong lòng rất nhiều người đều có cảm giác muốn hộc máu.

Gần như tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn thanh niên anh tuấn trên đài. Gương mặt hắn vì phẫn nộ mà có chút vặn vẹo. Nếu không biết vụ huyết án vừa rồi làm sao phát sinh, gần như không ai có thể tin tưởng, sự kiện này là do thiếu niên này dựng lên!

Quá mức không thể diện!

Quá vô sỉ rồi!

Không được, lão tử muốn đâm đầu vào tường, trên đời này sao lại có người vô sỉ thế chứ?

Ngay cả Trầm Nhạc và Lâm Hằng cũng đều trợn mắt há mồm nhìn Tần Lập đang trào dâng phẫn nộ đứng trên đài. Hai người không khỏi liếc mắt nhìn nhau một cái, Trầm Nhạc không nhịn được nhẹ giọng than thở.

- Yêu nghiệt!

- Là đại yêu nghiệt!

Lâm Hằng chỉnh lại.

Người có thể làm trò trước mặt vô số đại nhân vật Huyền Đảo, trợn mắt nói dối, vẻ mặt tức giận như thật, từ xưa đến nay chỉ sợ cũng chỉ có người trước mặt này thôi!

- Việc này cần phải có dũng khí với lại da mặt dày đến mức nào mới có thể nói dối được đến vậy chứ?

Trong lòng mọi người đều suy nghĩ vấn đề này.

Tần gia ngang nhiên chém giết cả đám võ giả Thôi gia, bất luận vì xung đột gì, nhưng người biết sự thật này - người của Thôi gia - đã bị Tần gia diệt sạch sẽ!

Mà mục đích Tần gia làm ra chuyện này cũng quá rõ ràng, vì trước đó ngay khi Tần Lập nói câu Tần gia ta là gia tộc đứng đầu thành Phong Sa, vài đại biểu các gia tộc thành Phong Sa đều lộ ra vẻ bất ngờ.

Trên thực tế ngay từ đầu trận chiến này đã có kết cục như vậy rồi sao?

Ít nhất, trước khi Thôi gia tiêu diệt Tần gia, Tần gia, chính là hoàn toàn xứng đáng trở thành gia tộc đứng đầu tại thành Phong Sa!

Nhưng chuyện này có thể giấu diếm được Thôi gia sao? Ngang nhiên như thế, lôi đình vạn quân như thế, thủ đoạn tàn nhẫn như thế thì sao Thôi gia có thể không biết, sao có thể không trả thù được?

Cho nên, sau khi nghĩ vậy, những người này đều nhìn về phía Tần Lập, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn bị ngu sao?

Tuy nhiên, trên đời này luôn tồn tại một vài chuyện ngoài dự đoán của mọi người. Nếu không, vốn không tồn tại cái từ "ngoài ý muốn".

Lâm Hằng và Trầm Nhạc sau khi trải qua sự kinh ngạc, liền truyền cho nhau một ánh mắt kiên quyết. Là con cháu nòng cốt của đại gia tộc, việc bọn họ đã quyết định, rất ít khi hối hận, gần như làm cho người ta có một cảm giác nhất ngôn cửu đỉnh

Dù sao thì khi họ quyết định chuyện này cũng đã trải qua quá trình suy nghĩ thấu đáo mới hoàn thành. Vừa rồi hai người cũng đã gặp qua các đại biểu của các gia tộc, các đại biểu này cũng đã nhanh chóng truyền cho hai người một ít tin tức mới.

Cho nên, Trầm Nhạc đĩnh đạc đứng dậy, nói:

- Tần huynh đệ nói đúng. Gần đây thành Phong Sa đúng là có chút hỗn loạn. Ôi! Đến cả hai chúng ta cũng bị một người không rõ thân phận tập kích, những người đó không ngờ còn mặc quần áo Thôi gia! Tuy nhiên, ta tin rằng chuyện này khẳng định không phải do Thôi gia làm, nào có kẻ nào đi giết người còn mặc trang phục nhà mình? Kẻ đó cũng quá ngốc đi?

Lâm Hằng cũng đứng dậy, than nhẹ một tiếng, nói:

- Chuyện này ta có thể làm chứng, vì mấy ngày này ta vẫn ở cùng với Trầm huynh đệ. Hiện giờ Huyền Đảo có mấy gia tộc và môn phái làm việc quá mức không chút cố kỵ, lại còn giả mạo người Thôi gia. Ta xem, hôm nay nhất định là có người giá họa cho Tần gia, mặc quần áo của người Tần gia đi ám sát, ta nguyện ý đứng ra làm chứng cho Tần huynh đệ!

- Ta cũng nguyện ý!

Trầm Nhạc đứng dậy nói:

- Tuy Thôi gia hùng mạnh, hơn nữa những năm gần đây phong cách hành sự có chút tàn bạo, cũng có nhiều lúc va chạm với các đại tộc đại phái chúng ta, nhưng chuyện này ta nguyện ý đứng về phía Thôi gia, nói cho Thôi gia nhận rõ sự thật, trả lại trong sạch cho Tần gia!

- Mẹ nó, ngươi còn gọi cái này là đứng về phía Thôi gia sao? Còn nói là muốn vì Thôi gia đòi công bằng sao?

Ở đây có đại biểu của gia tộc có quan hệ tốt với Thôi gia, lập tức mắng chửi trong lòng?

Tần Lập chắp tay hướng tới hai người, trên mặt tràn ngập cảm động:

- Tại hạ thay mặt Tần gia, cảm tạ Lâm gia, cảm tạ Thiên Cơ Môn.

Trầm Nhạc và Lâm Hằng đều hiện vẻ mặt chân thành ôm quyền hoàn lễ, cùng nói:

- Gia tộc ta, chắc chắn sẽ lên tiếng ủng hộ Tần gia!

Lúc này...Những người trong đại sảnh nếu không nhìn ra được, Lâm gia và Thiên Cơ Môn ủng hộ Tần gia, đó chính là đầu óc có vấn đề.

Lập tức có không ít người biến sắc!

Tần Lập nói tiếp:

- Tần gia ta vì biểu đạt lòng biết ơn tới mọi người, đặc biệt chuẩn bị một ít đan dược mới luyện chế được. Đúng, đan dược này đều do ta thu thập dược liệu trong cấm địa của Huyền Đảo luyện chế thành!

Hô!

Mọi người ở dưới không kìm nổi thét lên một tiếng kinh hãi. Cấm địa Huyền Đảo? Đan dược mới?

Hai từ này, giống như một quả bom cực lớn đặt giữa đám người, lập tức khiến họ hưng phấn hẳn lên!

Lâm Hằng và Trầm Nhạc đều liếc nhau một cái, thầm nghĩ:

- Tần Lập này, quả nhiên còn con bài chưa lật, xem ra hôm nay đúng là tốt, đặt đúng cửa rồi!

Sắc mặt Tần Lập bắt đầu trở nên nghiêm túc hẳn, nhìn mọi người giữa sân, trầm giọng nói:

- Nói cũng đã nói tới đây, như vậy tại hạ liền nói nhiều hơn một câu, muốn trở thành minh hữu của Tần gia, lưu lại. Mọi người chính là khách quý của Tần gia! Không muốn tham gia vào chuyện này, vậy mời rời đi. Không phải bằng hữu thì cũng không hy vọng thành kẻ thù. Đan dược này trong tương lai ngày công khai bày bán cũng sẽ mời chư vị! Tuy nhiên, hiện giờ không cung cấp cho các gia tộc không phải minh hữu!

Phía dưới lập tức yên tĩnh. Có thể trở thành đại biểu của gia tộc, hơn nửa đều là người có thân phận nhất định trong gia tộc, nhưng chuyện tình ngày hôm này thật sự quá lớn! Nhiều người căn bản là không thể quyết định!

Bởi vậy, lập tức liền có một số người đứng lên, yên lặng đi ra ngoài. Cũng có vài người chắp tay với Tần Lập, nói:

- Tần công tử, việc này quả thực quá mức quan trọng, đám người chúng ta không làm chủ được, còn phải xin chỉ thị của gia chủ, rồi mới lại định đoạt. Có được không?

Không ít người đều lên tiếng phụ họa, Tần Lập mỉm cười gật đầu, nói:

- Đối với bằng hữu, Tần gia ta luôn mở rộng cửa lớn hoan nghênh!

- Tốt lắm, vậy chúng ta xin cáo từ trước!

Lập tức, hơn trăm người trong đại sảnh lập tức rời đi hơn nửa.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Chỉ còn một số ít người ở lại. Những người này không ít người vốn là minh hữu của Lâm gia và Thiên Cơ Môn. Có Tứ công tử Lâm gia và con cháu dòng chính Thiên Cơ Môn ở đây, họ còn có gì phải do dự?

- Tốt, hiện giờ còn có thể đứng ở đây, chính là minh hữu của Tần gia ta!

Tần Lập thu hồi vẻ tươi cười, nghiêm túc nói.

Lúc này, những người Tần gia đều từ bên ngoài đi vào. Đại khái là vừa trải qua một trận đại chiến, trên người bọn họ còn một ít khí thế sắc bén, linh hoạt khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thẳng đến giờ phút này, nhiều người mới chính thức nhìn thẳng vào gia tộc họ chưa từng để vào mắt này, thì ra lại có nội tình thâm hậu như vậy!

Phải biết rằng, cùng là võ giả cảnh giới Dung Thiên, nhưng có một số người đã bước nửa chân vào cánh cửa Chí Tôn!

Lại có người chỉ vừa mới lĩnh ngộ đến cảnh giới Dung Thiên.

Giữa hai người có chênh lệch cực kỳ lớn!

Mà mấy lão tổ Tần gia này biểu hiện ra rõ ràng là đã bước nửa chân vào cảnh giới Chí Tôn cường giả rồi!

Thực lực những người này cho dù là một cường giả Chí Tôn cũng chưa chắc đã có thể chiếm được nhiều chỗ tốt!

Trên thực tế, lão tổ Tần gia và mấy người Tần Lĩnh Sơn đều là do phục dụng Tinh Nguyên Đan mà thực lực tinh thần tăng vọt, mới có thể đạt tới cảnh giới này!

Loại khí thế đạt tới cảnh giới Chí Tôn này, võ giả dưới cảnh giới Dung Thiên căn bản là không thể chống cự! Nếu không, làm sao có thể dễ dàng giết chết ba võ giả cảnh giới Hợp Thiên kia được? Cái đó gọi là lớn tiếng dọa người. Bốn lão tổ tông cảnh giới Dung Thiên một khi dùng khí thế áp chế đối phương, ba võ giả cảnh giới Hợp Thiên kia liền trở thành sơn dương đợi làm thịt.

Tần Lĩnh Sơn và mấy lão tổ Tần gia giờ này ánh mắt nhìn Tần Lập, quả thực còn yêu thích hơn so với nhìn thấy tuyệt thế trân bảo. Con cháu Tần gia này quả thực khiến họ ngạc nhiên vui mừng đến không thể tưởng tượng được!

Ai không muốn gia tộc mình có thể hùng mạnh hơn, ai không muốn vì hậu thế sau này mà tạo điều kiện tốt hơn?

Lâm Hằng và Trầm Nhạc hiện giờ đều vẻ mặt trịnh trọng, ôm quyền thi lễ với những lão tổ Tần gia.

- Con trai Thiên Cơ Môn môn chủ Trầm Nhạc, bái kiến các vị tiền bối Tần gia!

- Con thứ tư Lâm gia Lâm Hằng, bái kiến các vị tiền bối Tần gia!

- Vãn bối bái kiến các vị tiền bối Tần gia!

Những người còn lại đều vái chào các lão tổ Tần gia.

Ba huynh đệ Tần Hải Dương và Tần Lĩnh Sơn đã sống biết bao nhiêu năm tháng, nhưng vinh dự bậc này là lần đầu tiên được hưởng! Trái tim võ giả trầm ổn kia cũng không nhịn được phải nhảy lên một chút!

- Chư vị bằng hữu không cần khách khí. Để cho tiểu tôn của ta tiếp đãi chư vị, ta cũng không quấy rầy nữa!

Tần Lĩnh Sơn nháy mắt với phụ thân và hai Thái thượng trưởng lão, mọi người thầm hiểu, đều mỉm cười rời đi.

Bọn họ xuất hiện ở đây, đơn giả là muốn nói cho Tần Lập một chuyện.

- Những người Thôi gia ở thành Phong Sa này, đã hoàn toàn xong rồi!