Khi anh trở về là lúc cô đang dọn dẹp nhà cửa như mọi ngày. Nhưng hôm nay anh lại về rất sớm, dường như vừa tan làm anh đã trở về nhà thì phải. Cô quả thật ngạc nhiên vì điều này, anh cũng chẳng bóp kèn xe ra hiệu cho cô mở cổng mà âm thầm tự cho xe vào nhà không cần sự hỗ trợ của cô như mọi ngày.
Cô chăm chỉ lau nhà, lau đến từng ngóc ngách cũng không còn một hạt bụi. Nhìn thấy anh, cô mỉm cười nói:
\- Anh đã về!
Ánh mắt hai người đối nhau nhưng anh lạnh nhạt im lặng xoay lưng bước lên phòng. Con người anh vốn khó hiểu nhưng dạo gần đây tâm tư lại thay đổi thất thường lúc nóng lúc lạnh khó lường.
Anh vừa quay đi vài bước thì cô bỗng hắt hơi liên tục. Nghe tiếng động anh bước về phía cô, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nhiều bí hiểm nhìn cô, giọng nói cất lên:
\- Cô bị cảm ?
Cô khẽ ngước nhìn anh, hai tay nắm chặt cán cây lau sàn, ánh mắt đơn thuần đáp:
\- Hai ngày trước em uống trà gừng rõ ràng đã thấy đỡ hơn rất nhiều. Sao tự nhiên hôm nay lại...
Anh không đáp lời chỉ quay người trở về phòng. Cô ngây người không hiểu biểu hiện kỳ lạ của anh, người hỏi cô trước là anh vậy mà vừa trả lời anh đã quay lưng không để tâm dù một chút.
Chưa đầy một phút anh đã trở lại đứng cạnh cô. Anh đặt lên tay cô bịch thuốc, vẻ mặt vẫn như một tảng băng cất giọng:
\- Bệnh thì uống thuốc!
Trong lòng cô bỗng có cảm giác hạnh phúc khó tả. Trước đây cô không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ mỗi hành động ân cần của anh dù anh có kiệm lời hay tỏ ra không cảm xúc đi chăng nữa cô vẫn thấy rất vui, tâm trạng phấn khởi hơn hẳn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chiều hôm sau cô đã chuẩn bị chỉnh chu cho vẻ ngoài của mình trước khi đến đại học Vincent. Trong cô vô cùng xinh đẹp và thuần khiết với chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi cùng chiếc váy ôm body màu đen. Mái tóc xoăn dài được cô xõa ngang vai trong thật óng ả và quyến rũ. Tuy là con gái nhưng cô lại không thể mang giày cao gót, cô đã từng thử nhưng cảm thấy nó thật khó đi và vướng víu. Giày của cô đa số là giày thể thao năng động nhưng không kém phần cá tính. Cô chọn cho mình một đôi giày bata màu trắng rất phù hợp với bộ váy áo.
Học trưởng Cảnh Tuấn đã ngỏ ý đến tận nhà đón cô nhưng cô từ chối, anh ấy vẫn chưa hề hay biết chuyện cô đã kết hôn. Cô bắt một chiếc taxi rồi ung dung, phấn khích và không kém phần nôn nóng đi đến cuộc thi. Hôm nay cô là một nhân vật quan trọng, một giám khảo được mời đến góp phần đưa ra quyết định chấm điểm cho các thí sinh.
Khi cô vừa đến cổng trường, bước xuống xe cô đã nhìn thấy Cảnh Tuấn đang đứng chờ cô. Đã bao năm không gặp, bây giờ trông anh ấy còn tuấn tú và phong độ hơn cả ngày trước. Còn Cảnh Tuấn thì không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp của cô, cô ngày càng xinh đẹp, cô vừa xuất hiện thì lập tức trở thành điểm thu hút của rất nhiều ánh mắt, cứ như thể nơi cô đang đứng có nguồn ánh sáng lấp lánh nhưng không gây nhức mắt mà ngược lại càng khiến người ta muốn nhìn thật kĩ, chiêm ngưỡng thật lâu.
Cảnh Tuấn mỉm cười nhanh chân bước đến bên cô, giọng nói anh ấy vẫn ấm áp như ngày nào:
\- Him Lam, đã lâu không em. Em vẫn khỏe chứ ?
Cô cũng mỉm cười ngọt ngào, nụ cười nhẹ nhàng như nụ hoa hồng chớm nở nhìn Cảnh Tuấn đáp:
\- Em vẫn khỏe. Còn anh ?
\- Anh cũng vậy. \_ Tuấn gãi đầu nhìn cô.
Giữa hai người tuy không hề xa lạ nhưng lại ngập ngừng không biết mở lời như thế nào khi gặp nhau. Cứ thế nên câu mở đầu lại là những câu hết sức bình thường, thiếu đi sự đặc sắc lẫn cuốn hút.
Nhưng dường như những fan hâm mộ ở trường đã nhận ra họ, những tiếng xì xầm từ mọi phía bắt đầu vang lên:
\- Đó không phải là chị Him Lam và học trưởng Cảnh Tuấn sao ?
\- Tôi nghe đồn ngày xưa họ yêu nhau!
\- Vậy là chia tay rồi à ?
\- Người yêu cũ hả ?
\- Họ đang nói gì thế nhỉ ?
\- Muốn quay lại với nhau chăng ?
\-....
Cô và Cảnh Tuấn nhìn nhau, nhưng có vẻ sắc mặt của cả hai rất bình thản. Thời còn học đại học ở đây họ đã vướng phải vô số tin đồn tình ái nên đối với họ những lời đoán già đoán non hiện giờ chẳng có chút nghĩa lý gì tồn đọng dù một giây trong tâm trí của họ.
Nhưng ở một phía của lề đường cách cổng trường học không quá xa có một chiếc siêu xe đang đậu. Người ngồi trong xe với đôi mắt sâu thẳm thần bí đang nhìn chằm chằm về phía cổng trường khiến người ngồi bên cạnh anh cũng cảm thấy ớn lạnh mà cất giọng:
\- Chủ tịch, anh đang nhìn gì thế ?
\- Nhìn đường. \_ Anh thản nhiên trả lời.
\- Anh chạy xe vào cổng trường đi.
Anh vẫn chăm chú nhìn thẳng:
\- Chờ một lát. \_ Anh dứt khoát đáp.
Quản lý Đình nghe vậy thì không dám hỏi cũng không dám nói thêm điều gì.
Minh Nim tay siết chặt vô lăng, anh đến đây quả thật là quyết định chính xác. Vốn dĩ ngay từ đầu anh đã muốn đến để xem cô và học trưởng sẽ có những hành động như thế nào nhưng chưa tìm được cớ. Không biết là trời định, trùng hợp hay vô tình mà quản lý Đình đã mở lối cho anh. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo ?