Đường Vòng Đến Bên Em

Chương 17: Say để quên (1)




Sau một hồi lâu trò chuyện cùng cô thì cũng đến lúc Phúc Hiên phải ra về. Nhưng Minh Nim thì vẫn chưa thấy đâu cả, Phúc Hiên có vẻ lấy làm thắc mắc nhưng chuyện gia đình của em trai mình nên cũng không muốn góp ý lại thành ra nhiều lời, hơn nữa cô đã bảo do Nim đang rất bận nên Hiên cũng chẳng có lý do gì để suy nghĩ dòng vo chuyện vốn chẳng phải của mình.

Trước khi ra về, Hiên nói đùa với cô một câu:

\- Trời cũng tối rồi em nên đi ngủ trước chứ chờ đợi không tốt cho sức khoẻ đâu. Mà em cũng đừng vì nhớ chồng mà mượn rượu để vơi nỗi nhớ...\_ Hiên đưa mắt nhìn về phía cặp rượu.

Cô ngây ngô mỉm cười đáp lại:

\- Em đâu biết uống rượu nên không mượn rượu quên sầu được rồi!

Hiên và cô nói chuyện thêm đôi câu vui vẻ trước khi anh ấy ra về. Khi Hiên đã ra về, cô bỗng nhớ đến lời nói đùa khi nãy của anh ấy "mượn rượu quên nỗi nhớ" nhưng thực chất đối với cô là quên đi thực tại đau khổ, quên đi những mệt mỏi, ưu phiền đang bủa vây lấy cô từng ngày từng giờ. Lời nói đùa của Hiên lại khiến suy nghĩ của cô chợt loé lên sự liều lĩnh nào đó. Him Lam đưa tay cầm lấy một chai rượu whisky, đầu cô hơi nghiêng một chút như đang nghĩ về một việc gì đó. Cô khẽ mỉm cười nhạt nhẽo rồi nghĩ thầm: "Dù không làm gì cũng có thể bị chửi hay đánh đập. Anh ấy có nhiều rượu như vậy, uống một chai thì có là gì. Dù gì cũng bị mắng chửi hành hạ quen rồi, thêm nữa cũng chẳng sao!".

Không cần nghĩ ngợi thêm nữa, cô mạnh dạn cầm chắc một trong hai chai rượu trong tay. Nắp rượu được thiết kế khá chặt để giữ rượu không bay mùi nên việc tách nắp ra khỏi chai rượu có chút khó khăn đối với cô. Vừa mở nắp rượu ra thì một mùi hương lập tức sộc vào mũi cô, đối với những người sành rượu hay đơn giản là những ai uống được loại thức uống này thì cảm nhận mùi hương đó sẽ chẳng có gì là khó chịu mà còn ngược lại. Bỏ mặc sự khó chịu của cơ thể khi ngửi thấy mùi rượu, cô nhắm mắt nín thở uống một hơi dài, cô bị sặc nhưng tiếp tục uống, cứ như thiêu thân lao đầu vào lửa không lối thoát. Từ trước đến giờ cô chưa từng uống rượu hay đụng đến bất kỳ loại thức uống nào có chứa cồn. Cô thuộc tuýt người rất nhạy cảm với rượu, chỉ cần ngửi mùi rượu thôi đã thấy khó chịu, nhưng cuộc sống đau khổ lạnh nhạt đã khiến cô phải tự đắm mình vào rượu, tìm đến sự tối kỵ của bản thân để giải toả đau thương của hiện tại trong phút chốc.

Kết quả của sự liều lĩnh đó là một cô gái say bí tỉ, cô chỉ nâng chai rượu chạm đến miệng ba lần, chai rượu còn chưa vơi được một nửa nhưng bây giờ cô đã chẳng còn ý thức được hành động. Cũng phải thừa nhận rằng loại rượu whisky này là loại rượu mạnh, người biết uống rượu cũng không tránh khỏi việc say khi chưa chinh phục được hết chai rượu thì nói gì đến cô gái chưa một lần chạm môi vào một giọt rượu như Him Lam.

Cô ngồi ngây ngô trên ghế sofa, gương mặt xinh đẹp đã ửng đỏ như quả anh đào, lại thêm đôi môi đỏ mọng tự nhiên trong đáng yêu mà còn quyết rũ vô cùng. Đàn ông trông thấy cô lúc tỉnh táo đã chết mê chết mệt nhưng nếu nhìn thấy cô trong tình cảnh này thì kì thực anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Sẽ chẳng có đàn ông đúng chuẩn nào mà không nghĩ đến chuyện "lên giường" với một cô gái thiên thần đến thế.

Một lúc sau cô nghe thấy tiếng kèn xe ngoài cổng, bình thường cô sẽ nhanh chân bước ra dù đang ngủ quên cô sẽ tỉnh giấc nhanh chóng để mở cửa cho anh. Hôm nay thì không, tiếng kèn vẫn cứ réo gọi, cô thì vẫn cứ mặc cho nó vang văng vẳng bên tai mà chẳng hề bận tâm. Vóc dáng nam thần quen thuộc ấy bước vào nhà, mùi rượu nồng nặc trong không gian đã khiến đôi mày sắc sảo tinh tế của anh nhíu sát vào nhau, anh cất giọng hằn học:

\- Cô làm gì mà không ra mở cửa ?

Cô cứ ngồi im lặng, quay lưng về phía anh không trả lời, anh tức giận bước đến trước mặt cô, nắm mạnh cổ tay cô kéo cô đứng dậy nhìn thẳng vào mắt anh. Nhưng gương mặt của cô chẳng còn tỉnh táo như mọi ngày, làn da toàn thân trắng ngần bây giờ đã ửng hồng cả lên, gương mặt thì đo đỏ trong khó mà kiềm lòng được. Anh ngạc nhiên nhìn cô rồi nhìn sang chiếc bàn đang được đặt hai chai rượu, một chai vẫn nguyên vẹn, một chai thì bị lật đổ đang nằm thảm cảnh trên mặt bàn. Anh lại quay sang nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm có vẻ giận dữ:

\- Cô...uống rượu sao ?

....