Dưỡng Vợ Từ Bé

Chương 4: Chương 4




Con không muốn đi học đâu! Con ở nhà chơi với Gạo cơ!

Cam dậm dậm chân, vai đã đeo sẵn balo đồng phục đã đầy đủ nhưng nhất quyết không chịu đi học.

Mẹ Lan phải bế Gạo sang nhà rồi thủ thỉ mãi cậu nhóc mới bĩu môi rơm rớm nước mắt mà ngoan ngoãn leo lên xe ngồi để bố chở đi học.

Trường mẫu giáo không quá xa nhà, đi khoảng gần một cây số đã đến nơi, cậu nhóc vẫn đang giận dỗi không chịu đi xuống xe. Bố Chí bất lực mà miễn cưỡng cười một cái với giáo viên chủ nhiệm của Cam.

- Hay bố chở con về đi, con ở nhà coi chừng bé Gạo cho.

Bố Chí bỗng nghĩ được điều gì đó liền nhe răng cười thầm.

- Cam nè, bé Gạo nói bé chỉ thích ai học thật giỏi còn ai học kém bé ghét lắm.

Đại cục được tháo gỡ, cậu hoảng hốt nhảy xuống xe máy gỡ mũ bảo hiểm ra rồi nhét vào tay bố mình : - Bố bảo Gạo là con học rất chăm đấy!

Cô giáo cũng cười tươi chào phụ huynh, đôi tay búp măng đưa ra dắt tay Cam vào trong lớp học.

Thời gian trôi qua nhanh như gió thoảng, Cam đứng cạch cô giáo, tay cầm viên kẹo hình vuông một tay thì giữ quai cặp. Đợi gần mười lăm phút rồi nhưng vẫn không thấy bố hay mẹ qua đón. Cậu tức giận rồi !

- Cô ơi, con tự đi bộ về được không?

- Không đâu con, con đợi một chút nữa rồi bố hay mẹ con qua đón ngay đấy.

- Nhưng lâu quá... Gạo ở nhà chơi với ai được

Cậu bắt đầu mếu máo, tay tính ném kẹo đi nhưng lại nghĩ ngợi gì đó xong liền nhét kẹo vào balo. Cô giáo cũng gượng gạo nhìn về phía xa xa mong mỏi tìm hình bóng quen thuộc. Hơn năm giờ rưỡi, vẫn chưa thấy ai qua đón, cậu mếu máo khóc to.

Cam nhỏ òa khóc kinh khủng hơn cả việc lấy lấy vỏ cam bóp ở gần mắt! Bùng nổ!!!

Cô giáo thực tập đột ngột gặp cảnh này cũng hoang mang vội vã dỗ dành rồi hỏi han, cuối cùng vẫn phải bế cậu Cam lên xe chở về nhà. Về đến nhà thì nhà cửa tối om, chưa một ai về có lẽ là phải tăng ca đột xuất. Mẹ Lan như nghe thấy tiếng xe liền bế Gạo ra nhìn.



- Cam hả? Sao muộn vậy con?

- Bác Lan huhu... Bố mẹ không đón c...onnnn

- Ngại quá thưa cô, thì bố cháu đã gọi cho cô hiệu trưởng nhờ cô đưa cháu về .

- Ôi chết, xin lỗi gia đình nhưng cô hiệu trưởng lại không báo xuống lên cô giáo không biết mong gia đình thông cảm.

Trao đổi một chút rồi cô giáo cũng đi về, Cam lủi thủi tự tìm chìa khóa đang tính mở cửa nhà đi vào trong thì mẹ Lan đã kéo lại .

- Thôi con qua nhà cô ăn tối rồi chơi với Gạo.

- Con ở nhà một mình nguy hiểm qua nhà cô, ăn cơm với Gạo nhé.

Cam ngước nhìn lên nhìn đôi mắt vẫn còn ửng đỏ vì khóc, cậu khẽ gật rồi nhanh chóng cầm tay mẹ Lan và đi theo về nhà Gạo.

Cô Lan cũng nhận ra rằng dù có cố gắng thế nào thì Cam vẫn chỉ là một đứa trẻ mới chỉ năm tuổi không hơn không kém, kể cả có biết làm bất cứ điều gì thì sự thật vẫn như vậy. Tối đó, cô đặc biệt đưa hai đứa nhỏ cho bố Kiên và chạy đi mua hai cái đùi gà về cho cả hai ăn. Cam no đến thở phì phò nhưng vẫn cười toe toét như chưa hề có việc gì xảy ra.

Gần bảy giờ tối, hai vị phụ huynh cũng đã về và sang đón cậu nhóc, lời cảm ơn vẫn hiện mãi trên miệng của mẹ Hà.

- Sao mà bố với mẹ sang đón sớm vậy? Con chơi chưa đã.

Cậu phụng phịu càm ràm trách cứ, tay thì không thèm nắm lấy tay của bố hay mẹ. Hai người chỉ biết cười khẽ rồi theo sau cậu nhóc nhỏ rảo bước quay về nhà.

...----------------...

- Bố! Bố ơiii!!!! Muộn giờ làm rồi kìa! Hơn tám giờ rồi.

Cam nhỏ vỗ vỗ mặt của bố Chí, miệng vẫn không ngừng gọi.

- Hả!!! Hà sao em không gọi anh dậy sớm hơn?

Bố Chí cứ ngủ miết đi gọi hoài không tỉnh khiến mẹ Hà tức giận không phần bữa sáng cho chồng mình. Cậu cũng mệt mỏi lắm chứ sao cứ dỗi nhau là cậu phải đi giảng hòa!



- Cam ơi mới có bảy giờ rưỡi sao con lại nói vậy?

- Mẹ giận bố rồi kìa!

- Bố có làm gì đâu??? Vợ ới!

Bố Chí cuống cuồng hất tung cái chăn ra lao một mạch xuống dưới nhà, trông vợ yêu bừng bừng sát khí ngồi vắt chân đợi mình cũng hơi rén ngang nhưng vì một gia đình hòa thuận, hạnh phúc thì vẫn phải xuống.

- Ai chà hôm nay vợ xinh hơn hẳn mọi khi nha, cơm vợ nấu thơm lắm bay lên tận kia mà anh hâm quá không dậy ăn, ái chà chà tóc vợ thơm quá, móng tay vợ xinh vậy.

- Biến!

- Dạ anh biến, anh đánh răng xong rồi chở vợ đi làm nhé.

- Nay chủ nhật.

Bố Chí đơ ra bỗng hiểu ngay vấn đề gì đang xảy đến.

- À đúng rồi vợ mặc xinh vào chồng chở đi xem phim đi mua quần áo mới nhé? Đi sở thú trước đã nhỉ, chồng hứa rồi mà.

- Hừ...

- Mẹ ơi, con muốn ăn thêm trứng ốp la.

Nguyên ngồi trên ghế ngáp nhẹ một cái

- Cam nhỏ đợi bố làm cho đừng làm phiền đến mẹ.

- Dạ~~

Bố Chí nhẹ nhàng hành động, đánh răng thay đồ thậm chí là xịt một ít nước hoa cho thơm để nịnh vợ.