Dưỡng Vợ Từ Bé

Chương 31: Chương 31




Nay cô có lịch học ca chiều, Phương kéo lê thân xác bị tàn phá do rượu. Cô vẫn chẳng nhớ nổi mọi chuyện tối qua nhưng mấy anh ở đó quả thực rất đẹp trai.

- Nghĩ gì đấy?

- Kệ em!

Phương quay mặt đi bỏ mặc cho Nguyên đang ngồi đối diện với cô. Cô vẫn tức!

- Nguyên, cậu đang làm gì đấy?

Một cô gái trông khá xinh xắn quàng tay qua cổ anh còn ghé sát vào tai anh mà nói. Trong đầu anh lóe ra một ý tưởng khá ( ngu ) táo bạo.

- Diễm?

- Đoán giỏi ghê, cậu ngồi với em gái à? Con bé xinh nhỉ, à chào em chị là Diễm học cùng khoa với anh em.

Phương trầm mặc, mặt nhăn nhó khó chịu nhìn hai người kia nói chuyện. Diễm đã kéo ghế ngồi cạch Nguyên rồi, cô quan sát tay cầm kẹo bóc ăn.

- Nguyên này, chiều có tiết của thầy Đăng cậu làm xong dự án chưa?

- Xong rồi xong rồi, còn bà liệu mà làm ông thầy này gắt gỏng đấy.

- Quan tâm tớ thế.

Diễm đưa tay xoa xoa đầu anh còn tiện tay vuốt xuống má anh một cái.

* Bộp *

Cả túi kẹo được " bay " đến mặt của Diễm, kẹo rơi vương vãi khắp nơi. Cô rất tức giận, tại sao vừa rồi anh không nói cô là người yêu của anh? Còn nói chuyện thân thiết như vậy! Còn sờ má nhau như thế. Cô hơi cúi đầu mắt hướng lên nhìn hai người đối diện mình.

Nguyên bỗng nhận ra hình như cô giận thật rồi nhất thời không biết nên cư xử ra sao. Từ những năm đầu nhập học thì anh với Diễm đã thân nhau rồi tuy vậy anh với bạn học này không hề có nửa điểm gì đặc biệt.

- Em làm gì vậy?

- Trượt tay, xin lỗi!



Cô rời khỏi ghế, ngồi xổm xuống đất nhặt kẹo lên, Nguyên thấy vậy vội ngồi xuống nhặt chung với cô. Nhưng cứ là kẹo từ tay anh thì cô lại đặt lên mặt bàn chứ không bỏ vào bịch. Nhặt xong cô ngồi về ghế tiếp tục bóc kẹo ăn.

- Em như vậy là không tôn trọng chị! Em biết vậy là quá đáng không?

Lời vừa dứt thì một nắm kẹo bay về phía mặt Diễm, kẹo lại rơi vương vãi khắp mặt sàn bóng loáng. Nguyen sững sờ chưa bao giờ anh nhìn thấy một Phương như vậy, anh thấy cảm giác mới lạ đang nảy sinh, nhìn bé con ghen tức như này rất đáng yêu.

- Em làm quái gì vậy hả?!?!

- Em thích làm như vậy đấy thì sao?

- Hả! Thái độ thiếu tôn trọng đàn chị như vậy mà còn kiêu căng! Không phải chị nể em là em gái Nguyên thì em đừng hỏi tại sao!

- Ồ...

- Này Diễm! Tao tưởng mày biết về người yêu tao?

Diễm hơi ngưng lại quay đầu nhìn Nguyên nhưng lại không suy nghĩ gì nhiều mà cất tiếng hỏi.

- Con bé đó thì sao?

- Em là người yêu anh Nguyên.

Cô nhẹ nhàng thốt ra câu nói đấy.

- Ha! Người yêu? Này mắt nhìn cậu kém đi từ hồi nào vậy? Lại yêu một đứa không có tý đạo đức nào!

- Mày nói gì ??

Nguyên sửng sốt nhìn về cô bạn Diễm mà mình quen, anh đâu ngờ bạn mình lại nói ra mấy lời xúc phạm đến người yêu của mình.

- Này này bà chị.

Mùi ca cao tỏa ra, Diễm hoảng hốt đứng bật dậy nhìn về phía sau.



- Lắm mồm thế? Người ta yêu ai thì kệ người ta đúng không? Cứ sân si với người ta làm gì, họ yêu như nào cãi nhau hay giận nhau cũng d*ell ảnh hưởng đến miếng cơm chị hốc nhỉ?

Linh nhẹ nhàng đổ nốt chỗ ca cao xuống người Diễm. Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía trước.

- Ohhh..h Sorry! Sorry! Nhưng giờ chị dễ ngửi hơn rồi đó, vừa rồi người chị tỏa ra mùi gì nhỉ? A~ Mùi " thối " của loại " rác " đang phân hủy đấy.

- Mày !

- Ây ây! Gọi là đàn em, gọi vậy nghe mất quan điểm quá.

Linh cười cười nhưng lại ném về phía cô ta một ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm.

- Hai đứa chúng mày nhớ mặt tao đấy!

Diễm hất tay Linh mà bỏ đi.

- Đi cẩn thận không rớt miếng độn đó!

Tiếng cười vang lên từ mấy con người đang hóng hớt xem kịch vui. Linh bĩu môi ngồi phịch xuống cạch Phương.

- Bảo này lần sau đừng ném kẹo cái ghế đây này ném thẳng mặt mấy thể loại vậy, đừng sợ đau ghế.

- Này! Dạy em ấy làm trò gì vậy?

- Tôi không đến kịp thì cái Phương bị chọc tức đến đâu? Anh không quan tâm người yêu thì để tôi, đằng nào tôi cũng giống đàn anh Nam, trai gái đều xơi được.

Nguyên tức đến nỗi run người, không phải anh phản ứng chậm thì đâu để Phương bị cô ta chọc đến nỗi đấy!

Phương cũng chẳng để tâm đến anh, tay phải ăn kẹo tay trái đưa kẹo cho Linh.

- Kẹo sữa đấy ăn không?

- Con quỷ nhỏ này, tôi không thích ăn kẹo ngọt nhưng vì bà nên tôi ăn.

Linh bỏ kẹo vào miệng nhai, cô nói vậy vì muốn chọc tức Nguyên chứ chẳng có ý gì khác. Nghĩ cũng bực mình cho em gái nhỏ này, bị lừa ngay khi còn bé.