Đường Về (Quy Lộ)

Chương 25: Từng tấc từng tấc mộng núi sông (3)




Xe chạy vào nơi đóng quân, không ai cản lại. Lúc xuống xe, Lộ Viêm Thần dẫn cô đi thẳng tới căng tin.

Hầu như tất cả mọi người chạm mặt ở trên đường đều có chung một trạng thái, đi tới hai bước, rồi lập tức lùi về sau, cười hì hì đùa giỡn với Lộ Viêm Thần hai câu. Có một người khiến cô rất ấn tượng, trước khi bước lại gần anh phấn khởi gọi to một tiếng: “Đội trưởng Lộ!” Vội vội vàng vàng chạy đi được hai phút, rồi lại quay vòng từ trăm mét chạy về, hoảng sợ trừng mắt nhìn Quy Hiểu: “Đây là chị dâu ạ? Mẹ nó, em còn tưởng bọn kia đùa! Chờ em, ra căng tin chờ em! Nhất định em sẽ đến, đến liền!”. Nói xong thì vụt qua như làn khói.

Mãi đến khi đứng trước cửa quán ăn, bước chân Lộ Viêm Thần dừng lại.

Trong lòng Quy Hiểu cũng hốt hoảng không yên, tự nhiên xông thẳng vào một nơi xa lạ, ai ai cũng thân thiết với anh đã bao năm, anh còn nói quán ăn nhỏ bữa trước không chứa đủ hết người, cho nên đêm nay mới phải chuyển sang đây… Cô liếc mắt nhìn bốn phía, từ nhỏ đã lớn lên gần đại viện, cho nên cô cũng không quá xa lạ hay hiếu kì với quân doanh.

Chỉ là điều kiện cũng tốt hơn và khác biệt đôi phần.

Lộ Viêm Thần rũ tuyết trên ống giày, đập đập trên bậc thang sạch sẽ, quay đầu bước vào trong.

Cô cũng vào theo, rồi bị chính bốn dãy bàn ăn trong căng tin với hai bên đầy người làm hoảng hồn hoảng vía.

Cứ tưởng chỉ được chừng ba mươi người, nhưng hình như cô đã đánh giá thấp quy mô của trung đội này rồi, liếc mắt nhìn một lượt cũng phải gần trăm người, gần một đại đội. Người đầy đến hơn nửa phòng ăn, chen chen chúc chúc toàn là đầu đinh ngắn, mắt ai cũng sáng, cũng thật tà, dù không lên tiếng nhưng cô cũng hoàn toàn tiếp thu được sự trực tiếp của mấy người.

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô.

Lộ Viêm Thần hắng giọng, gỡ kính râm chắn gió xuống: “Gần đủ rồi nhỉ, vất vả lắm mới tìm được chị dâu cho mọi người, giờ dọa cô ấy chạy mất thì ai chịu trách nhiệm cho anh đây?”

Yên tĩnh, một giây, hai giây, ba giây, đột nhiên một tràng cười ồ lên, mấy người đàn ông vừa rồi còn ngồi yên ngay ngắn, giờ đã tranh nhau chen lấn ào lên, từng người từng người một đua nhau gọi chị dâu. Giọng điệu nồng nhiệt đó còn khiến cô cảm thấy lo lắng hơn vừa rồi, hai tay khoanh trước ngực, liên tục gật đầu chào: “Chào mọi người, chào mọi người”.

Lộ Viêm Thần kéo Quy Hiểu đến bên chiếc bàn anh màu xanh lam bọc plastic gần bên, đẩy cô ngồi xuống: “Ăn cơm trước đã”.

Vốn cứ tưởng ngồi xuống là có thể đè ép được đám người này, không ngờ chẳng khác nào món nợ.

“Chị dâu ăn cơm ạ? Dễ thôi”. Tần Minh Vũ nhếch miệng cười, phất tay, phía sau có hai người bưng một chiếc ghế gỗ màu vàng sẫm tới, anh ta ngồi lên trên như huyện đại gia, nhếch cằm, “Mở màn vài tiết mục đi, đội trưởng Lộ”.

Lộ Viêm Thần như cười như không, liếc Tần Minh Vũ một cái.

Tối hôm qua anh vội vội vàng vàng chạy về làng Erlian, thấy Quy Hiểu sốt cao nên cũng chẳng buồn ăn uống, hơn nữa sau khi lăn lộn yêu đương nam nữ, nói không mệt thì đúng là giả bộ. Lúc nãy trước khi đi, anh có ghé qua siêu thị dưới lầu mua mấy cái bánh ăn lót dạ, cũng là vì sợ họ ép uống rượu, bụng đói sao chịu nổi. Không ngờ là…

Đám người này đã bàn bạc hết rồi.

“Nói đi”. Lộ Viêm Thần cũng không nói nhảm nhiều, “Mấy cậu tính toán cái gì rồi?”

“Năm km, hai trăm lần đu xà, không quá chứ?”

Lộ Viêm Thần gật đầu, mày nhíu lại: “Điều kiện kèm theo?”

“Mang nặng”.

“Bao nhiêu?”

“Không nhiều, một mình vợ anh thôi”.

….

Lộ Viêm Thần gật gù, kéo dây khóa áo rồi cởi ra: “Không sợ ảnh hưởng không tốt à?”

“Không sợ”. Đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn bên cạnh cười khà khà lên tiếng: “Lãnh đạo nói rồi, Lộ Viêm Thần đâu phải đội chúng ta, sao có thể trách đại đội được”.

“Thật không đấy? Cậu bàng quang thế à?” Lộ Viêm Thần liếc họ, hai tay xếp gấp chiếc áo bông, ném lên mặt bàn.

Lại bắt đầu cởi cúc cổ áo sơ mi, và cả cúc ống tay.

Giảm bớt phần gò bó.

Quy Hiểu nhìn bàn ăn hơi cũ nhưng vẫn được lau đến sạch bóng không vết bẩn, nhìn những vết trầy năm tháng đã hằn lên, nghe đến ngang đây thì bị dọa cho sửng sốt, năm km? Năm ngàn mét? Chạy sao nổi? Bên ngoài gió lớn như thế, trời cũng tối mịt rồi. Hơn nửa cô còn đang mặc váy, sau mà mang nặng được? Phải quay lưng chắc…

Rối tung rối mù, khiến cô càng không biết phải làm sao.

Nhưng cô cũng biết rõ một điều, lúc này nói lại đâu có được. Tất cả mọi người có mặt trong phòng ăn ấm áp này, đều là những người từng chia tay Lộ Viêm Thần, từ đó cách sông cách núi, rồi đa số họ sẽ khó có thể gặp lại anh một lần.

Có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Lộ Viêm Thần kiên quyết muốn dẫn cô lại đây.

Lần trước vội vã trong quán cơm nho nhỏ, gặp những người này đang chia tay chiến hữu, rất đau thương, mà “chia tay” bây giờ lại có vẻ giống… trêu chọc cô dâu chú rể hơn…

Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, cô nghe thấy Lộ Viêm Thần thấp giọng tự nhủ: “Phối hợp phối hợp nào”.

Đương nhiên cô hiểu anh đang có ý gì. Thế là cũng không nhăn nhó nữa, cân nhắc xong cũng cởi áo len của mình ra, gấp lại rồi đặt lên trên áo của Lộ Viêm Thần.

Xem như là dùng hành động tỏ rõ thái độ.

… May mà chiếc váy dài vài nhung dài quá gối, co dán không tồi, dài ngắn cũng phủ hợp, không đến nỗi là lộ hết.

Trước khi Quy Hiểu thực hiện động tác này, mọi người cũng không hề lạc quan như vậy.

Họ cũng lo sẽ đắc tội với cô vợ chưa cưới gả của Lộ Viêm Thần. Lần trước Quy Hiểu vừa đạp cửa rời đi, Lộ Viêm Thần đã vội vàng đuổi tới, nhưng chuyện hôm đó cũng rất nhiều người trong số này thấy được. Những năm tháng vừa qua, Tần Minh Vũ cũng thêm mắm dặm muối không ít cho chuyện tình Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần, còn khẳng định chắc chắn rằng, Lộ Viêm Thần rời khỏi đại đội cảnh vụ là vì đuổi theo mối tình đầu Quy Hiểu về Bắc Kinh. Cứ lui lui tới tới hoài như thế, mọi người đều hiểu rõ vị trí quan trọng của chị dâu Quy Hiểu.

Dù Lộ Viêm Thần có là người đàn ông gan trường mạnh mẽ, nhưng cũng phải nằm dưới váy mà thôi…

Thế là, mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.

Nếu chị dâu thoải mái thì giày vò chọc phá, nếu da mặt chị dâu mỏng quá thì phải chuyển sang kết quả tốt tức thì.

Không ngờ là, chị dâu Quy Hiểu rất biết nể tình, mọi người cũng thở phào một hơn, cười phấn khích vây quanh hai người đi tới chỗ thao trường.

Đang lúc hoàng hôn, trời còn chưa tối mịt.

Lộ Viêm Thần chạy giãn gân cốt trên đường, xoạc hai chân thật rộng, tư thế đứng tấn trung bình cực kì đẹp trai, còn nháy mắt ra hiệu cho Quy Hiểu. Trước hàng trăm cặp mắt đồ dồn, Quy Hiểu phải làm ra vẻ, tôi là vợ của Lộ Viêm Thần, tôi không sợ, nhưng chưa kịp biểu hiện vẻ xấu hổ ít nhiều, cô đã bị Lộ Viêm Thần cõng lên.

“Nằm úp sấp sẽ thoải mái hơn”. Lộ Viêm Thần điều chỉnh tư thế, “Năm kim cũng phải nửa tiếng đấy”.

Quy Hiểu chôn mặt vào vai anh, thì thào đáp lại.

Trên thao trường còn có người huấn luyện, vừa qua hết Tết xuân, có hai ba quân tẩu vẫn ở đây, nghe thấy tiếng ồn ào la hét trên thao trường cũng hiếu kỳ chạy tới. Toàn bộ người trong đại đội đều tập trung ở đây, thao trường dần trở nên trống trải, chỉ còn một người đàn ông cao cao gầy gầy, mặc trên người chiếc áo sơ mi, sau lưng cõng một cô gái, chạy hết tốc lực giữa trời đông.

Một quân trẩu trong đoàn giữ lấy ông xã nhà mình hóng chuyện hỏi, ai vậy anh? Anh chồng đáp, trung đội trưởng đội chống khủng bố trước kia, đưa vợ về ra mắt nên bị mấy anh em “quay lại chỉnh”.

Người bên ngoài vây xem náo nhiệt, hai người trong thao trường lại không hề thoải mái.

Bên tai là tiếng thở dốc trầm và mạnh: “Em nặng bao nhiêu thế?” Lộ Viêm Thần sải chân liên tục, nhưng vẫn còn hơi nói chuyện.

“Chưa được bốn mươi lăm”.

“Nhẹ thế à?” Tiếng anh khàn khàn, vừa thở hổn hển vừa cười: “Sau phải ăn nhiều một chút”.

Tiếng trả lời của cô bị gió thổi bay đi, nhưng Lộ Viêm Thần vẫn loáng thoáng nghe ra, cô nói: “Anh nấu cho ngon vào, em sẽ ăn”.

Tốc độ của anh không hề giảm, đếm đến vòng bao nhiêu cũng quên rồi.

Hai mươi phút hoàn thành xong chạy năm km mang nặng là yêu cầu cơ bản của trung đội bọn anh.

Chỉ đó kiều bình thường là mang nặng hai mươi km, Quy Hiểu lại đến gần bốn lăm, còn lặng hơn cả bộ đồ tháo gỡ bom mìn mười kg, sau gần hai ngày đêm đói bụng, còn phải căng thẳng cao độ hoàn thành xong nhiệm vụ, và một số chuyện cực kì tiêu hao sinh lực, Lộ Viêm Thần luôn luôn đạt hết tiêu chuẩn lại cảm thấy khó khăn.

Mồ hôi thấm ướt áo sơ mi, Quy Hiểu cọ cọ vào vai anh, thở cũng không dám thở, trong đầu cô suy tính, làm sao có thể giảm bớt ít trọng lượng cho anh đây. Lòng bàn tay nóng bỏng ướt sũng mồ hôi, thấm qua chiếc tất chân, ma sát vào chân cô.

Trên lưng là nhiệt độ của người con gái, hơi thở nóng hổi bên tai, khuôn ngực mềm mại sát bên anh.

Lộ Viêm Thần không tiếp tục nói nữa, cứ thế chạy nhanh về trước.

Kết thúc năm km, Quy Hiểu tụt xuống khỏi lưng anh, lại bị anh nắm chặt bàn tay. Lòng bàn tay đầy mồ hôi lướt trên tay cô, Quy Hiểu muốn rút tay về anh đã buông ra trước, như thể người không liên quan nhìn về phía mấy người kia.

Chuyện xấu cứ gác lại, phải giải quyết chính sự trước đã.

Chạy vòng cõng Quy Hiểu sau lưng cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng cõng cô leo lên góc độ đó thì không hề ổn thỏa, Quy Hiểu cũng đâu phải thùng nước không sợ rơi… Anh nghĩ vậy, nhưng không nói thẳng, yên lặng hỏi Tần Minh Vũ một điếu thuốc, thuận tiện liếc mắt nhìn như “róc xương lóc thịt” nhóm người đang vây cạnh đường băng.

Rét căm căm, tầng tầng uy hiếp.

Nếu là trước kia, đây chính là ý cả nhóm sẽ gặp họa.

Đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn lại cực kì khoan khoái, anh lập tức thuận theo sườn núi lửa: “Hôm nay chị dâu mặc váy chắc không tiện, nếu không…”. Anh nhìn mọi người: “Đừng mang nặng nữa”.

“Em đồng ý”. Cao Hải nghiêm túc trình bày: “Chị dâu đúng là chẳng dễ dàng gì! Trời lạnh vậy mà phải cởi áo len”.

“Này? Này? Hai người nói gì đó hả? Không ngờ hai người săn sóc chị dâu vậy nhỉ, làm như bọn tôi không đau lòng chắc” Tần Minh Vũ mò tìm bật lửa trong túi quần, châm thuốc cho Lộ Viêm Thần rồi quay đầu cười với Quy Hiểu, “Chị dâu đừng để ý, mọi người không có ý làm khó chị đâu! Chẳng qua chỉ muốn xem cô gái của đội trưởng Lộ là người như thế nào mà thôi, đâu phải là chưa thấy chứ?”

Mấy cái đầu to há hốc miệng, mọi người còn lại cũng tự nhiên ỉu xìu.

Không còn chỗ dựa, còn ai dám động tay lên đầu thái tuế? Nhổ răng trong miệng hổ? Làm càn trước mặt Lộ Viêm Thần?

Thế là người người phụ họa, chị dâu đúng là vất vả rồi, lần đầu tới đã bị dọa thì không tiện, hơn nữa đây là “tiệc tân hôn” của đội trưởng Lộ, không thích hợp làm mấy chuyện tiêu hao thể lực như thế-

Bởi vì hành vi “chân chó” của đoàn người này quá đáng yêu, Quy Hiểu không nhịn được bật cười.

Lộ Viêm Thần nhìn khuôn mặt rực rỡ của cô, anh nghĩ năm km vừa rồi cũng chỉ là việc nhỏ, ném tàn thuốc lên mỏm đá bên chân rồi dập tắt, nửa điếu thuốc đưa lại cho Tần Minh Vũ, không nói một lời, thoải mái nhảy người bắt được xà đơn.



Vừa là cuối tuần, lại vừa lập công, rồi còn thêm đại thù tất báo.

Đêm đó, tất cả mọi người đều uống hăng, Quy Hiểu sợ trễ quá còn phải lái xe quay lại, cho nên không dính một giọt rượu, kết quả là Lộ Viêm Thần uống thẳng đến hơn hai giờ đêm. Anh say chuếnh choáng, cho nên phải đưa tới phòng tiếp tân của trung đội.

Cửa mở ra, một luồng hơi lạnh tràn vào.

Không lâu sau, Tần Minh Vũ mang nước nóng tới, Quy Hiểu nhúng nước rồi vắt khô khăn, đưa cho Lộ Viêm Thần. Anh không không ít rượu, vừa là phấn khởi vì có chuyện vui, rượu khó say lòng người, cho nên vẫn còn tỉnh táo.

Khăn mặt nóng hừng hực lau một lượt, sau đó anh mới nhìn qua phòng tiếp tân một phòng hai sảnh này.

Trước kia cũng từng vào đây, nhưng chưa bao giờ anh nhìn kĩ.

Phần lớn người trong đội toàn độc thân, cho dù có thân nhân, một năm hai vợ chồng chỉ tới thăm nhau được ba bốn mươi ngày, người nhà tới thì ở phòng cho người nhà, đương nhiên Lộ Viêm Thần cũng không gặp qua, không liên hệ.

Nhiều nhất là mấy năm gần đây, vì anh là trung đội trưởng, cho nên cứ mỗi dịp tết xuân hay quốc khánh, thân là “lãnh đạo” cho nên phải theo lệ phát lì xì an ủi cho quân tẩu. Tình cờ có một khoảng thời gian ngắn, nhiều người nhà không muốn ở lại phòng người thân, nên sẽ ở phòng tiếp tân, có khi là ở trong kí túc cho thuận tiện.

Trước kia anh cũng không ngờ là, rồi có ngày mình sẽ có quan hệ với nơi đây.

Cũng không nghĩ người đã đi rồi, nhưng vẫn còn tư cách để ở thêm đêm nữa.

Quy Hiểu thấy anh tỉnh táo hơn, lại hút thuốc, cho nên cũng không lo lắng anh say nữa, mình lại phải lo thay.

Tháo trang sức, rửa mặt, đánh răng, rồi cả mỗi ngày đều phải tắm táp, nếu không ngủ dậy tóc tai không thể gặp được ai.

Mà chuyện quan trọng nhất trước mắt là…

Cô nhỏ giọng hỏi: “Nhà vệ sinh nữ ở đâu ạ?”

Lộ Viêm Thần đang ngồi trên ghế, trong tay là nửa điếu thuốc chưa hút xong, anh nhíu mi, chỗ này mà có nhà vệ sinh nữ à.

Anh chợt nhớ ra lúc trước vợ của đội trưởng đội hai tới, người ta có kể một chuyện là: Phòng rửa mặt mùa hè có một phòng tắm nhỏ, quân tẩu kia tới có để nội y trên ghế, không ngờ tắm xong quên mang về, cứ đặt trong phòng đó nguyên buổi tối. Mấy binh sĩ tới tới đi đi đều nhìn thấy, hôm sau mới có người thông báo tới lấy về, hại đội trưởng đội hai nghiêm chỉnh là thế lại phải ngồi xổm trong khu phòng người nhà suốt cuối tuần, ngại không dám ra lộ mặt.

Còn có rất nhiều chuyện khác…

Chẳng hạn như đột nhiên có vợ người nào đó muốn mua băng vệ sinh, buổi tối phải lái xe mười mấy km đến làng Erlian tìm.

Còn cả…

Trước mắt bây giờ là, WC, đàn ông phải ngồi ngoài giữ cửa, chưa từng có ngoại lệ nào khác.

Lộ Viêm Thần mất mấy giây để tìm ra kết quả, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, cầm đồ trên vai cô lên: “Chỉ có WC nam thôi”.

Trên vai thoáng nhẹ, nhưng cô thì lại choáng váng cả người: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Anh giữ cho em”. Lộ Viêm Thần làm ra vẻ còn có thể làm sao? Chỉ đành vậy mà buồn cười nhìn biểu hiện của cô.

Quy Hiểu quẫn.

Thế là cô như kẻ gian đi theo anh tới ngoài WC, Lộ Viêm Thần đi vào dạo một vòng rồi ra, đưa mắt ý bảo cô đi vào. Trời ạ, đây là lần đầu tiên trong đời cô tự mình trải nghiệm WC nam, chứ không phải nhìn qua phim… Vừa bước vào, đập vào mắt là bệ tiểu của đàn ông, bên ngoài đã có người lên tiếng: “Đội trưởng Lộ”.

Lòng cô giật thót.

Hỏng rồi, giờ cô mà đi ra ngoài thì cực kì bất tiện, mà không ra… Chẳng lẽ đám người kia sẽ vào?

Bên ngoài, Lộ Viêm Thần thấp giọng hỏi: “Tới làm gì?”

“Dạ đi… WC”.

Lộ Viêm Thần lạnh lùng lên tiếng: “Về kí túc xá, hít đất hai trăm cái”.

“Rõ”. Người kia có vẻ chưa tỉnh rượu, hoàn toàn quên chuyện Lộ Viêm Thần đã là tiền trung đội trưởng từ lâu, nhưng đã trải qua không biết mấy ngày đêm, người kia đứng nghiêm một cái, nghiêm túc đi thi hành mệnh lệnh.