Đường Về (Phần 2)

Chương 37-1: Ngoại truyện Cao Lăng (1)




"Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến việc Cao Lăng được tuyên dương dạy học học kỳ này."

Cao Lăng đang giày vò điện thoại di động của cô, nhìn màn hình sáng lên rồi tắt như đi vào cõi mộng, nghe có người nhắc đến tên của mình, liền phục hồi tinh thần lại.

Chủ nhiệm bộ môn Hoàng Trừng Giang hiển nhiên cũng không thích ý kiến phản đối này, cau mày hỏi: "Vu Thành, có thể nói rõ lý do không?"

Cao Lăng cầm điện thoại gõ nhẹ vào đầu gối, chờ nghe đáp án. Vu Thành là học trưởng của cô, cùng một thầy đi ra, không thân nhau lắm.

"Chất lượng dạy học có thể nói không hơn người." Vu Thành liếc mắt nhìn Cao Lăng, cười có thâm ý khác, "Dù sao sinh viên đi học cũng nhìn cô ấy chằm chằm, không cần làm cái gì khác."

Các giảng viên khác đều sửng sốt, không ngờ hắn sẽ nói ra lời không nghiêm túc như vậy, nhưng làm cho bọn họ chấn động hơn còn ở phía sau. Cao Lăng vỗ bàn "Rầm" một cái đứng lên, cả giận nói: "Tôi lên lớp đương nhiên sinh viên phải nhìn tôi, chẳng lẽ anh lên lớp bọn họ nhìn chân của mình à?"

"Cô!" Vu Thành cũng soàn soạt đứng lên, mặt sung huyết đỏ bừng.

Nếu không có đồng nghiệp bên cạnh ngăn lại, hai người này có thể đánh nhau giữa hội nghị. Kết quả Vu Thành không tranh được chỗ tốt gì, nên người nào được vinh danh thì vẫn thuộc phần của người đó. Trên phương diện chuyên nghiệp Cao Lăng không có gì để bắt bẻ, quan trọng hơn là tiền lương của cô gấp ba lần hắn.

Sau đó đương nhiên là tan rã trong không vui, Cao Lăng tức tối, đến phòng làm việc ném tài liệu muốn bỏ mặc đi ra ngoài luôn, suy nghĩ một chút vẫn chọn hai quyển sách ôm lên, xuống cầu thang vẫn giẫm "Lộp cộp" cho đỡ tức.

"Cô Cao, Cô Cao!" Hai nữ sinh đuổi theo gần 200m mới gọi cô lại.

Lúc cô đi trên đường cũng hơi lơ đãng, nên áy náy nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi cô không nghe thấy. Có chuyện gì không?"

Nữ sinh tóc ngắn mặt tròn hưng phấn nói: "Cô Cao, vị Dịch tiên sinh kia lại tới đón cô đó. Anh ta đang chờ ở bãi đậu xe sau lầu hành chính Nhất Hào."

"A, cám ơn nhiều." Cô hồ nghi tại sao bọn họ lại biết Mẫn Huy, hơn nữa còn nói "Lại". Dịch Mẫn Huy tới đón cô, tại sao không gọi điện thoại cho cô?

Ôm nghi vấn đi tới bãi đậu xe, chỉ thấy Dịch Mẫn Huy dựa lưng vào chiếc Ford của anh chờ cô."Hi, anh Mẫn Huy." Cô chào hỏi, từ nhỏ đến lớn đều gọi như vậy, vẫn không sửa miệng được.

"Hi." Anh nhìn cô, đi vòng qua ghế lái phụ bên cạnh mở cửa xe cho cô, "Chúc em sinh nhật vui vẻ, Cao Lăng!"

Cô lại không có vui mừng như vậy, ôm sách chui vào trong xe, than phiền nói: "Ba mươi tuổi rồi, không có gì hay để chúc mừng."

Mẫn Huy cũng lên xe, đóng cửa xe, cười nói với cô: "Bốn năm trước anh cũng chật vật như em hiện giờ, may mắn về sau ý thức được trừ tuổi tác ra, không có cái gì thay đổi cả."

Cao Lăng nhún vai một cái, hỏi: "Anh và chị Phùng Tuyển chừng nào kết hôn?"

"Ngày mồng một tháng năm. Còn không tới hai tháng nữa." Anh đáp.

"Ngày chọn thật thông tục, không có sáng tạo gì hết." Cô bĩu môi.

"Hết cách rồi, hai người bọn anh đều nhiệt tình yêu thương lao động mà." Anh khởi động xe, "Ngày đó mở tiệc buffet ở nhà anh. Thiệp mời chút nữa anh đưa cho em, nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, còn có đừng tới trễ."

"Oh." Cao Lăng đồng ý, thuận tay mở radio, đúng lúc tới giờ phát âm nhạc, bài hát cũ của Đặng Lệ Quân: ôi chao cô nương Nam Hải, cần gì quá mức bi thương, tuổi còn trẻ chỉ mới mười sáu, mộng cũ mất đi có bạn mới làm bạn. . . . . .

Ngày hôn lễ đó, Cao Lăng mặc lễ phục vải lụa mỏng chiffon màu trắng bạc được đặc theo yêu cầu, thắt lưng vừa vặn, chiều dài vừa qua khỏi đầu gối. Cô dâu nhẹ nhàng ôm cô, rồi sau đó tán dương: "Cao Lăng, hôm nay em thật xinh đẹp! May mà không có mời em làm phù dâu, nếu không đoạt hết nổi bậc của chị rồi."

Cao Lăng bất đắc dĩ trả lời: "Chị Phùng Tuyển à, lễ phục này là mẹ em chuẩn bị, rất kỳ quái phải không? Lúc ấy em còn nói bà làm quá rồi."

Mẫn Huy cùng vợ mới cưới nhìn một cái, cười nói: "Không có, rất đẹp, thật đấy."

"Hai người tiếp khách đi, em đi ăn một chút gì đó, không làm trễ nãi hai người chào hỏi khách nữa." Cao Lăng thức thời tránh ra.

Phùng Tuyển kéo cô lại, dặn dò: "Chút nữa ném hoa cưới, nhất định phải tiếp được đó nha."

"Hoa cưới? Có ích lợi gì chứ?" Cô kỳ quái hỏi.

"Sao không. Chị và Mẫn Huy đánh cuộc, nếu em bắt được, tuần trăng mật anh chị liền đi châu Úc, nếu không được, anh ấy phải đi hội nghị ở Hy Lạp. Em giúp chị, sau khi chuyện thành công, chị sẽ cho em một cái tửu trản (cốc đựng rượu)." Phùng Tuyển kéo cô, đi sang một bên kề tai nói nhỏ.

Phùng Tuyển có một gian phòng đấu giá, qua tay cô ấy nhất định là hàng tinh phẩm, Cao Lăng tin được phẩm vị của cô ấy, nên động lòng, nói: "Ừ, không thể qua thời Nguyên. Đấu màu đắt thì đắt, nhưng em lại không thích màu sắc cái đó."

"Ha ha, được rồi được rồi." Phùng Tuyển vỗ lưng của cô cười.

Cao Lăng liếc vợ chồng mới cưới một cái, đi về phía khu đồ ăn lắp bụng trước. Quản bọn họ giở trò quỷ làm cái gì, đến lúc đó đồng ý lấy đồ ra là được.

Nhà mới hai tầng của Dịch Mẫn Huy và Phùng Tuyển rất khác biệt, diện tích vườn hoa rất lớn, chiêu đãi hơn hai trăm người khách cũng không ngại chật chội. Hôm nay tới đều là đồng nghiệp bạn bè, nghe nói cuối tuần còn tổ chức tiệc rượu chính thức nữa, đến lúc đó cha mẹ của Cao Lăng cũng sẽ tham dự, cô cũng không thiếu được phải tham gia. Loại trường hợp đó, suy nghĩ một chút cũng phiền lòng.

Đến lúc ném hoa cưới, Phùng Tuyển còn đặc biệt sai em họ của mình nhắc nhở cô. Cao Lăng vì không phụ nhờ vả, tìm vị trí có lợi đứng lại. Phùng Tuyển cách thật xa nháy mắt ra hiệu với cô mới xoay người sang chỗ khác, mọi người đếm"Một, hai, ba" , hoa cưới bay vào đám người bên này. Đáng tiếc Cao Lăng tính đúng phương hướng, lại đoán sai sức lực của cô dâu, mắt thấy hoa cưới kia sắp lướt qua đỉnh đầu, còn ngoài tầm với của cô, cô thầm mắng một câu vội vàng lui về phía sau, nhảy lên chụp hoa cưới vào trong tay. Sau đó liền nghe "Bùm" một tiếng, là người phía sau cô bị cô đụng trúng rơi vào hồ bơi. Ôi trời, đau đầu rồi. . . . . .

Nước trong hồ bơi không sâu, người đàn ông mang giày Tây bơi hai cái tới bên cạnh hồ, lúc này là đầu mùa hè, khỏe mạnh dĩ nhiên không có nguy hiểm gì, chỉ là tất cả mọi người cười chạy qua đây vây xem, ướt sũng như thế kia dù sao cũng khó coi.

Cao Lăng để hoa cưới xuống, đưa tay cho anh ta: "Thật xin lỗi, không có sao chứ?"

Người nọ mặt không chút thay đổi, cầm tay của cô, Cao Lăng còn chưa có dùng lực, liền bị anh ta kéo xuống, ngã vào trong hồ. Sau khi trồi lên trên mặt nước, cô cũng không muốn tìm anh ta đánh nhau, dù sao cũng là mình không cẩn thận trước, tuổi trẻ khí thịnh, trả thù nho nhỏ có thể lý giải. Chỉ là hiện tại kiểu tóc rối loạn, phấn trang điểm bị nhòe hết, lễ phục ướt đẫm, xem ra quà tặng của Phùng Tuyển cho có thể thu thoải mái rồi. Cô định bơi tới bên kia, nắm tay vịn bò lên bờ. Vắt nước dưới vạt váy, phát giác giầy cũng kông thấy đâu nữa, tổn thất tăng thêm một món.

"A, Cao Lăng! Làm sao vậy hả?" Vợ chồng Phùng Tuyển và Mẫn Huy nghe tin chạy tới, thấy dáng vẻ nhếch nhác này của cô không khỏi thất kinh.

Cô vuốt nước trên mặt, cười nói: "Không có gì, chỉ tham quan hồ bơi nhà chị thôi."

"Đừng để bị lạnh, mau đi thay đổi quần áo." Phùng Tuyển gọi người cầm  khăn tắm phủ thêm cho cô, kéo cô trở về trong nhà.

Cứ tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, nhưng mấy ngày sau, cô ở dưới lầu lớp học gặp được Tiếu Diễn.

"Cô Cao, tôi tới nhận lỗi với cô."

Bị anh ta ngăn lại cô mơ hồ một lát: "Anh là?"

Tiếu Diễn có chút buồn bực, cô không nhớ rõ anh, nhưng vẫn rất nhanh trả lời: "Ngày đó tại tôi hại cô rơi vào trong nước."

"A, là anh à." Cô có chút ấn tượng, bất quá sắc mặt người đàn ông trước mắt tốt hơn lúc ấy nhiều.

"Giày của cô bị ngấm nước hư, tôi mua một đôi giống như vậy đền cho cô." Anh ta đưa qua một hộp giày.

Thật ra thì lễ phục bị thấm nước cũng biến dạng, bất quá ngẫm lại nguyên bộ tây trang kia của anh ta đoán chừng cũng không rẻ, cô liền nhịn xuống không nói, nhận lấy nói: "Ngày đó tôi cũng thật xấu hổ. Anh xưng hô như thế nào?"

"Tiếu Diễn. Chân dung Tiếu, Diễn sanh Diễn." Anh ta cười nói. Cô cũng không phải khó tiếp cận giống như bọn họ nói. Đang muốn mở miệng mời cô ăn cơm, không ngờ cô lại nói: "Vậy thì cám ơn anh, Anh Tiếu. Tạm biệt." Nói xong ôm hộp giày xoay người rời đi.

Anh trợn mắt hốc mồm, cô sẽ không cho là anh đợi hai tiếng, chỉ vì đưa đôi giày thôi chứ. Không đúng, ngay cả số di động của cô anh cũng chưa xin được, chứ đừng nói hẹn lần sau gặp lại. Nghĩ muốn đuổi theo nói mấy câu, cô đã lái xe ngang qua trước mặt anh, thuận tiện vẫy tay với anh.

Kết quả này thật là làm cho người ta uể oải. Tiếu Diễn cũng không biếtngày đó Mẫn Huy và Phùng Tuyển nói nhàm chán, bạn bè nói dẫn anh đi tụ hội, anh liền đi. Nào biết là hôn lễ, thức ăn còn tinh xảo, nhưng không gặp mỹ nữ. Cuối cùng rốt cuộc gặp được một người, nhưng lại trong trường hợp đó. Kéo cô xuống nước cũng chỉ là nhất thời xúc động, nguyên tưởng rằng bị làm chật vật giống nhau, không ngờ cô bơi tốt như vậy, còn chưa kịp chờ anh giúp liền bơi lên bờ rồi. Mặc dù váy lót dưới lễ phục không lộ ra, nhưng lễ phục dính vào trên người khó tránh khỏi có chút bó sát, bất quá vóc người của cô thật không tệ, cười lên càng  xinh đẹp. Thật vất vả hỏi thăm được chỗ làm của cô, sẽ không cứ như vậy liền kết thúc chứ?

Đương nhiên, cơ hội vẫn có. Trên tiệc cưới chính thức của Mẫn Huy và Phùng Tuyển, đương nhiên anh lại "Gặp" được Cao Lăng. Đến gần lấy cớ cũ: "Cô Cao, thật ra thì tôi còn muốn bồi thường lễ phục lần trước cho cô. Đã đặt làm, không biết đưa đến đâu." Nói đến đây, chính anh cũng cảm thấy xấu hổ. Anh nghe nói cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng không ai thành công, mỹ nữ này tính tình rất cổ quái. Thật ra thì anh chẳng phải thích khiêu chiến, nhưng anh thích cô, vậy thì không có biện pháp nào khác, phải kiên trì đến cùng thôi.

Trong vòng một tuần lễ Cao Lăng gặp anh ta hai lần, dĩ nhiên sẽ không không nhớ rõ anh ta là ai, trầm ngâm một lát, nói: "Đưa đến nhà tôi thôi. Anh Tiếu, anh quá khách khí." Lễ phục, vẫn không thích hợp mặc thường ngày. Thật ra thì cô muốn trả chi phí giặt quần áo cho anh ta ( âu phục của anh ta giặt qua một lần chắc còn có thể mặc được), thế nhưng hôm nay chỉ đem theo một đống card, cuối cùng cũng không thể không kéo mẹ tới đây, từ trong bóp da của bà rút ra 100.

Lấy được địa chỉ của cô, anh mở cờ trong bụng, sau khi được như ý vẫn không quên nói: "Để số điện thoại lại cho tôi đi, tránh cho công ty chuyển phát nhanh không tìm được." Anh thật bội phục mình, nhớ không lầm đây là lần đầu tiên anh làm chuyện như vậy, vậy mà nhanh trí nghĩ ra được biện pháp này.

Cao Lăng lại viết số điện thoại cho anh ta, lễ phép cười cười.

Kỳ thật tâm tư của cô không ở chỗ này, trường hợp đêm nay quả thật làm cho người ta nhức đầu. Đối với phụ nữ ba mươi tuổi độc thân mà nói, từ trước đến nay hôn lễ của người khác không dễ chịu đựng, huống chi còn có ba mẹ cô ở đây. Mặc dù cô ngồi ở bàn tân nhân, chỉ lo ăn uống, nhưng trưởng bối quan tâm tới hôn nhân của cô vẫn qua lại không dứt. Mẹ đi tới vỗ bả vai của cô cười hỏi: "Tiểu tử vừa rồi là ai? Không tệ không tệ, quen biết bao lâu rồi hả ?"

Cô cầm một miếng bánh ngọt hạt dẻ cắn một cái, không chút để ý trả lời: "Biết khoảng một tuần, chờ Thứ hai Cục Dân Chính đi làm liền đi đăng ký."

Mẹ hết cách với cô, vỗ cô một cái thất vọng trở về chỗ ngồi.

Qua không quá mấy ngày, Cao Lăng liền đụng phải Tiếu Diễn ở dưới lầu nhà mình.

"Tôi thuận đường đưa lễ phục cho cô, không cần chuyển phát phiền phức như vậy." Lời nói dối càng nói càng trôi chảy.

Lúc này Cao Lăng khẽ cau mày nhìn anh, anh có chút chột dạ, mở cửa xe ở ghế sau cầm túi đựng quần áo cho cô. Cô nhìn lướt qua bảng hiệu xe anh ta, là Audi tứ quý. Trên chỗ phó lái có một túi giấy lại thu hút chú ý của cô: "Vị Chân Quán? Nghe nói món cháo nơi đó rất ngon."

Tiếu Diễn lập tức xách túi giấy ra cho cô, nói: "Đây là cháo gà và giò cháo quẫy mới đóng gói, đói bụng không?"

"Không phải cơm tối của anh sao?" Đương nhiên cô đói, tan việc còn chưa kịp gọi đồ ăn ngoài.

Anh ta lắc đầu cười nói: "Không phải, tôi đã ăn rồi. Vốn là mua để ngày mai ăn sáng, chỉ là suy nghĩ lại nguội ăn không ngon." Vì lấy lòng mỹ nữ cơm tối tính là gì!

Xét thấy ánh mắt anh ta chân thành như vậy, cô nhận lấy túi giấy, vui vẻ cười: "Cám ơn!"

Tiếu Diễn vui đến quên trời đất, choáng váng mơ hồ nhìn theo dáng cô đi vào hành lang. Thì ra chỉ cần một bát cháo là có thể làm cho cô vui vẻ nha! Được cổ vũ gấp bội anh quyết định phát dương quang đại thành công này. Dù sao anh rất rãnh rỗi, biết được đúng thời điểm vơ vét món ăn và chờ người yêu tan tầm.

Khi anh xách sầu riêng bơ cùng sủi cảo tôm xuất hiện ở dưới lầu nhà Cao Lăng lần nữa, cô đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Có phải anh muốn theo đuổi tôi hay không?"

A? Chẳng lẽ tới bây giờ cô mới phát hiện ra sao?