Đường Về (Phần 2)

Chương 10-2: Có thể dự trù tương lai (2)




Sau khi các nàng đi, tiểu muội cho người hầu bên người cũng đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai chúng ta, nàng liền dời đi qua tựa vào trên người ta. Vừa rồi hỏi sưc khỏe nàng có nặng lắm không, nàng trả lời nói hôm qua liền chẩn qua mạch rồi, lang trung nói chính là bị nhiễm một chút khí lạnh, không có gì đáng ngại. Ta thấy khí sắc nàng khá tốt, tinh thần cũng không tồi, đại khái thật là cảm vặt, nàng tuổi còn trẻ khỏe mạnh, uống hai than thuốc, phát ra mồ hôi, hiện tại đã khôi phục được bảy tám phần. Chẳng qua ta nghĩ, mặc dù nàng nói cuộc sống ở nơi này đã thành thói quen, nhưng vào thời điểm này, vẫn còn cảm thấy cô độcbất lực đi.

Nàng nằm ở trên đùi ta, câu được câu không nói chuyện với ta: "Người mới vừa rồi kia là tiểu nữ nhi thứ xuất nhà Nữu Cỗ Lộc, vào phủ sớm hơn so với ta, vẫn đi theo bên cạnh hầu hạ gia, mặc dù còn không phải là người trong phòng, dù sao có thể lúc nào cũng thấy gia, ta có lúc còn hâm mộ nàng đấy. Tỷ, ngươi nói ta khờ hay không?"

Ta cười cười, từ chối cho ý kiến. Nàng cũng không muốn truy cầu đáp án, tiếp tục nói: "Hai vị Phúc Tấn cũng hết sức hiền hòa, đặc biệt là Trắc Phúc Tấn, thường hỏi ta thiếu cái gì nghĩ muốn cái gì, đừng khách khí cứ nói với nàng. Bởi vì ở gần kề, còn thỉnh thoảng đến xem ta, nói cho ta một chút nhàn thoại, bảo ta nếu là buồn bực, thì đến trong phòng nàng tìm nàng chơi." Nói đến chỗ này, nàng chợt ngồi dậy, khẩn trương hỏi: "Tỷ, gia luôn là tới chỗ của ta. . . . . . Ngươi nói Phúc Tấn cùng Trắc Phúc Tấn có thể hay không chán ghét ta?"

Ta sợ run một lát, thở ra một hơi, sau đó nói: "Sẽ không, các nàng có thói quen. Chúng ta, về sau cũng sẽ thói quen như vậy đi."

Tiểu muội lẳng lặng nhìn ta, gật đầu một cái, nói: "Ừ, có người sau đến, ta cũng vậy. . . . . ." Nàng nói thì nói như thế, lại bĩu môi tính rất trẻ con ôm lấy ta, ta chỉ có thể ôm nàng, vỗ nhẹ nàng, trấn an nàng.

Sau khi tiểu muội rất dễ dàng buồn ngủ, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp đi. Ta dịch chăn cho nàng liền ra khỏi trong phòng, cùng nha hoàn của nàng phân phó một câu, thì đi ra ngoài.

Đi ra khỏi viện không bao xa, Đông Vân chợt kêu một tiếng "Ai nha" , ta dừng lại bước chân quay đầu lại hỏi nàng: "Làm sao vậy?"

Nàng đáp: "Tiểu thư áo choàng da dê để quên ở trong phòng rồi."

Hình như mặc lúc tới, nhưng mà bây giờ khí xuân ấm dần, không có khoác cũng không cảm thấy được. Ta nói với nàng: "Thôi, để lại cho tiểu muội cũng tốt."

Đông Vân mấp máy môi, lại nói: "Áo choàng kia là cữu nãi nãi đặc biệt làm cho tiểu thư, nhị tiểu thư cũng có một cái khác . . . . . ."

Ta nghĩ, nếu là mợ đưa, đích xác là không thể để ở chỗ tiểu muội. Không đợi ta mở miệng, Đông Vân liền nói: "Tiểu thư chờ, em sẽ quay lại lấy trở về." Nói xong kéo tiểu nha hoàn đưa chúng ta ra ngoài đi ngược trở lại. Nha đầu này tính khí cũng thật là nghiêm túc nóng nảy, ta lắc đầu một cái, đứng ở chỗ đường rẽ dũng đường chờ đợi.

Lúc đầu không có chú ý, khi ngắm nhìn cảnh trí bốn phía, thế nhưng phát hiện thì ra ngã ba là đi thông qua viện quen thuộc đó. Ma xui quỷ khiến quanh co dọc theo đường mòn đá cuội đi đến chỗ sâu trong bóng cây, mấy năm trước kia, góc này cũng rất u tĩnh, trừ Chung Bình, ta đều chưa từng thấy qua người phục vụ khác. . . . . . Cửa viện đóng kín , xoa nhẹ khóa đồng, ta nghĩ có lẽ là không thường dùng rồi. Ta thu tay lại, nhìn nước sơn cửa xanh biếc kia, chậm rãi lui về phía sau, sau mấy bước không ngờ đụng phải một người. Ta dưới sự kinh hãi xoay người lui lại, "Phanh"một tiếng sống lưng đụng lên trên cửa viện.

Mặc kệ mong đợi, bất an, mê hoặc, còn có sợ hãi, đúng là vẫn còn gặp được hắn! A, ở trên môi hắn cư nhiên để hai phiết râu cá trê, cho nên cho dù dung mạo không thay đổi, nhìn trông có vẻ lão thành rất nhiều. Ta vừa định nói, ‘ râu đẹp như vậy, người xem rất muốn nhổ ra đây ’, lại phát hiện quan hệ của chúng ta, đã không thích hợp cười châm biếm thân mật như vậy, liền nuốt xuống lời vừa ra đến khóe miệng.

Mà hắn, cũng không cười chào tạm biệt ôm chắc ta nói, ‘ đụng chỗ nào rồi, có đau hay không? Về sau đừng thích cánh cửa như vậy, thân cận nó còn không bằng thân cận ta ’. Hắn chỉ là hờ hững nhìn ta, giống như Hạ Mạt sơ ngộ năm ấy, sau đó hắn nói chuyện, lạnh nhạt , không có bất kỳ cảm xúc nào hỏi: "Ngươi tại sao còn muốn trở lại?"

Gặp được là tốt rồi, hắn một dạng như trước kia, chỉ là giữa chúng ta không giống như trước kia. Ta đứng thẳng, quay về hắn áy náy cười: "Thật xin lỗi, ta nuốt lời rồi." Nói xong khom người với hắn, dọc theo đường đi trở về, không dám cũng không muốn quay đầu nhìn lại nữa.

Nữa đường nhìn thấy Đông Vân, xem ra là chờ đợi nóng ruột, lại không đối với ta oán trách. Ra khỏi phủ bối lặc, liền đụng phải Lý Hạo tới đón ta, liền cười nghênh đón.

Hồi trình trong xe ngựa, Lý Hạo hỏi: "Tỷ có gặp phải Tứ Bối Lặc hay không? Ai, là ta hỏi không bình thường, thấy mới là lạ đi."

Ta trả lời nói: "Gặp được đấy."

Lý Hạo gãi gãi đầu, nói: "Thật hả. . . . . . Chỉ là tỷ cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn, năm ấy ở Đào Nhiên đình, thật là hắn chứ?"

Ta mỉm cười tựa vào trên vách xe, nhìn quang cảnh đường phố ngoài cửa sổ, nói: "Đúng vậy a. Năm ấy cỏ lau rất đẹp. . . . . ."

Hôn lễ đang căng thẳng chuẩn bị, sính lễ là số lượng vòng vàng phong phú, vòng tay vàng, áo có cái ấp vai bằng bàng hoa mỹ cùng vải vóc gấm vóc, ngoài ra còn có sáu bộ yên Linh Lung, bốn con ngựa gỗ tay quay nước sơn. Dựa theo sắp xếp, được coi là rất nể tình. Nhìn cha đưa cho ta danh sách nhóm đồ cưới thì khuôn mặt tươi cười thỏa mãn, ta lại một lần ý thức được, hôn nhân của ta, không riêng gì là chuyện của một mình ta. Cha có hai nữ nhi, một làm thiếp một làm tiểu thiếp, bàn luận tới đều không phải là chuyện vẻ vang. Nhưng tối thiểu, ta còn có thể có một hôn lễ tương đối thể diện, cũng coi như cho cha một tia an ủi.

Đồ cưới cùng sính lễ bất đồng, không giảng cứu Kim Ngân các loại, trên căn bản đều là đồ dùng hàng ngày. Giường đệm, bàn ghế, rương tủ, chăn, màn trướng, phục sức vân vân, gương soi liền mười mấy loại, trên bàn cho rương đồng đồ sứ Bát Đại. Ga giường sa tanh, là cha bảo đường huynh đặt mua Đô Cẩm, kiểu dáng hoa văn từquang cảnh Tây Hồ đến hoa chim cá sâu, sắc thái từ vui mừng cao quý đến nhu hòa thanh nhã đầy đủ mọi thứ, số lượng cũng đủ ta dùng tám đến mười năm. Thường dùng đồ sứ Quang Nhật là chén dĩa chậu muỗng trà cụ ly tách liền mười mấy bộ, đều là đốt chế đặc biệt độc nhất vô nhị. Đường huynh thưởng thức rất tốt, đồng dạng là"Triền chi hoa" "Anh hí đồ" , hắn làm đồ dùng thì so với trên chợ mới mẻ độc đáo rất khác biệt nhiều lắm, hơn nửa chất gốm nhẵn nhụi, màu men trơn bóng như ngọc.

Gia gia để lại cho ta một bộ bầu rượu ly rượu gốm sứ màu trắng đời Tống, mặc dù đẹp không sao tả xiết, nhưng ta đoán chừng đến lúc đó tiếp nhận có chút lỗi thời, nhìn bộ dáng giống như vừa đụng liền bể. Khác với một đôi chén bút lông bằng lông thỏ nhỏ Kiến Diêu, ngược lại xem xét giá trị cùng giá trị thực dụng đủ cả.

Cha chuẩn bị cho ta số lượng trâm cài vòng tay lớn, từ trâm cài cái thoa taivòng tay vòng xuyến, quấn quanh vàng bạc phỉ thúy, được khảm trân châu bảo thạch, không khỏi tinh xảo quý giá, bố trí ra, một trận để cho ta hoài nghi có thể mở cửa tiệm đồ trang sức. Riêng hai loại ngọc khí, uyên ương đùa giỡn dưới sen cùng ly hợp cẩn màu xanh ngọc.

Từng món đồ được lo liệu như vậy, ta nhìn cũng hao phí tinh thần, cha lại làm không biết mệt. Đến cuối cùng, cha còn nói gia gia để lại cho ta cửa hàng điền sản, ta nghĩ đều hao phí chi phí trong nhà, muốn những thứ này làm cái gì, liền nói để lại cho Lý Hạo. Cha lại trả lời: "Hạo nhi tự có phần của Hạo nhi, ngay cả Oanh nhi ta đây cũng cho nàng giữ lại, con tất nhiên không thể thiếu." Ta cũng liền không bàn lại nữa.

Sau khi cưới đại khái không thể nào chạy ra ngoài, ta liền cùng Lý Hạo vơ vét đống sách lớn, đến lúc đó dùng giải buồn. Còn cố ý chạy tới chỗ tiểu Chung, mượn hắn mấy quyển sách tiếng Latin giới thiệu quang cảnh các nước châu Âu, lúc nhàm chán thì phiên dịch. Tiểu thuyết tiếng Anh, lại chỉ cướp đoạt được một quyển “Đêm thứ mười hai”, hay là bởi vì ta nói sắp tới xuất giá, hắn mới cau mày từ đáy rương lục ra .

Hôn kỳ mỗi một ngày gần tới, Thập Tứ lại chạy tới. Ta nhìn hắn, nghĩ thầm, đây chính là đối tác tương lai của ta, không đúng, ta không phải vợ cả của hắn, còn không đủ trình độ cấp bậc này, phải nói hắn là lão bản tương lai của ta. Ta trước kia từng có cha mẹ lão sư đồng học bằng hữu, sau lại lại có lão cha tiểu đệ, chính là chưa từng có lão bản. Hơn nữa cái nàylà quan hệ thuê vĩnh viễn không được giải trừ, cho dù buôn bán phá sản, cũng phải tiếp tục. . . . . . Nhân viên tạm thời hoặc là có cổ phần nhân viên tạm thời này một lần nữa có thân phận mới, sau này vẫn còn cần phải có thời gian thích ứng.

Ta còn đang suy nghĩ người lão bản này có phục vụ được hay không, liền nghe Thập Tứnói: "Ngạch nương muốn gặp nàng một lần, ta biết nàng không thích cái loại trường hợp đó, liền giúp nàng ngăn cản."

Ta gật đầu một cái, nói: "Đa tạ."

Hắn trầm mặc một hồi, hỏi khẽ: "Nàng, sẽ không đổi ý chứ?"

Này còn có thể đổi ý? Ta kỳ quái nhìn trừng hắn một cái, hỏi ngược lại: "Ngươi hi vọng ta đổi ý?"

"Dĩ nhiên không!" Hắn nhìn ta một cái, lại nói, "Ta hỏi sai rồi. Ta tin nàng, nàng đáp ứng, cũng sẽ không đổi ý."

Ta từ chối cho ý kiến, nói với hắn: "Ngươi về sau cũng đừng kỳ vọng quá cao, ta không có từng làm qua thê thiếp. . . . . . Đại khái là có chuyện như vậy, kiên nhẫn qua thôi." Ta là lần đầu lập gia đình, rất khó tưởng tượng làm thế nào chung đụng.

Hắn mỉm cười nhìn ta, nói: "Với nàng, làm sao thích hợp đều được."

Ta xem hắn còn chưa hiểu, thôi, nói cũng không rõ ràng lắm, chờ qua cửa chung đụng một thời gian là hắn biết rồi. Sai Đông Vân bưng trà tiễn khách, nói với hắn: "Trước khi kết thúc buổi lễ ngươi đừng đến."

Hắn gật đầu nói: "Tốt. Chưa tới hơn mười ngày, ta liền tới đón nàng. . . . . ."

Ta không để ý hắn, hắn lại nhìn ta một cái, liền rời đi. Ừ, còn có hơn mười ngày, có một hoàn cảnh xa lạ muốn ta thích ứng, có một lão bản, hoặc là còn sắc mặt của lão bản nương muốn xem, quên đi, tất cả luyện tập là tốt rồi.