Chương 5: Cổ thụ Ẩn Lý
“Không sao đâu người anh em, hồi nãy mày diễn đạt đấy, nói khá dõng dạc mà không nhờ tao giúp. Chỉ là lần sau chú ý thêm câu từ sao cho hợp lý thôi, lúc đó mày cũng chẳng thấy giới diện này quá thiểu năng đâu.” Đỗ Nhân quay lại nhìn bằng hữu của hắn, nhoẻn miệng cười như khích lệ.
“Chắc lúc đó đến hơi lâu đấy. Mà khoan, bây giờ phải dọn đồ đi đã, xác của bọn c·ướp cạn này chắc chắn là có nhiều tài sản quý, với cả chúng nó cũng có ngựa, hoạ may bắt lại được hai con thì cũng chẳng phải mỏi chân cuốc bộ nữa.” Phan Xích trả lời.
“Thượng sách, lũ ngựa nghẽo để tao, mày lo dọn đồ đạc với làm lại món trứng mới đi, chưa kịp hốc điểm tâm mà vận động tay chân thế này khiến tao đói lắm rồi.”
“Nhớ lấy đồ trong đống xác đó đấy.” Phan Xích gọi với theo Đỗ Nhân khi tên này bắt đầu đuổi theo lũ chiến mã đang chạy tứ tung.
Sau một giờ chuẩn bị, cuối cùng cả hai cũng đã lên đường, nhưng lần này là trên lưng ngựa, cùng với con chó Eski chạy theo sau. Chúng tiếp tục hướng về phía Đông, hòng tìm được một chỗ nghỉ chân trước khi trời tối.
“Thằng chủ cái bản đồ này hình như có nói rằng ở đây có một ngôi làng ẩn sâu trong những cây cổ thụ kia.” Phan Xích vừa nhìn bản đồ vừa nói.
“Đúng rồi, theo tao nhớ thì từ trại cũ của chúng ta đến đó tầm một ngày đường, sau khi băng qua một vách núi nơi bọn đạo tặc sẽ phục kích. Mà chúng nó c·hết sạch ngoài kia cả rồi nên lần này chắc chắn là thượng lộ bình an.”
Chúng phi ngựa hàng giờ đồng hồ liên tục, chỉ vài chốc mới phải dừng lại nghỉ chân một lát. Dường như Đỗ Nhân đã biết trước tương lai, nhưng quả đúng theo lời hắn, chặng đường cả một ngày của chúng chẳng hề gặp bất kỳ trở ngại nào. Và cũng vì thế mà cả hai đã di chuyển được một khoảng cách lớn trước khi hoàng hôn buông xuống. Vào thời điểm mặt trời sắp lặn sau đỉnh núi, Đỗ Nhân cùng Phan Xích vừa đến một khu rừng già, nơi những cây chè shan tuyết cổ thụ mọc xum xuê, đến những tán lá của chúng còn có thể che khuất thái dương, những thân cây của chúng như các trụ cột trấn thiên. Những cổ thụ mộc tinh ấy càng hùng vĩ hơn khi ánh nắng cuối cùng của hoàng hôn đâm qua những kẽ lá, phản chiếu lên màn sương mỏng được tạo nên bởi hơi ẩm của đất, mang đến một phong cảnh huyền bí nhưng lại đẹp hút hồn. Khuất sau bức tranh thiên nhiên ấy, toạ lạc một thôn làng nhỏ của những nghệ nhân trà đạo, nơi tôn thờ một nét đẹp văn hoá hiếm hoi gần như đã thất truyền của giới diện này. Và đó cũng chính là nơi mà hai tên ngoại giới đang hướng đến.
“Mẹ nó ! Trời gần tối rồi, đáng lẽ phải có làng ở đây chứ ? Hay là thằng kia lừa mình ?” Phan Xích nói, hắn tỏ vẻ khó chịu khi đã đi theo bản đồ nhưng chẳng đến được đúng nơi.
“Hắc Lâm nói chỗ này tên là Cổ Thụ Ẩn Lý, vậy chắc chắn sẽ không dễ tìm ra được. Nhưng lần này để tao, cảm quang của tao sẽ dò ra nó ngay thôi.” Đỗ Nhân trả lời, nói xong hắn liền im lặng một hồi, nhắm mắt lại và ngồi yên một chốc.
“Phía kia.” Hắn mở mắt ra, chỉ tay về bên phải, đồng thời ra hiệu cho Phan Xích và Eski đi theo. Chúng di chuyển ngày càng sâu vào rừng, nơi những cây trà cổ thụ càng ngày càng dày đặc hơn, đến mức xếp sát vào nhau, hình thành một bức luỹ tự nhiên. Trời cũng đã sập tối, nhưng ánh trăng xuyên qua kẽ lá giúp hai người một chó vẫn quan sát được phần nào phong cảnh xung quanh.
“Chắc chắn là đây, ngay sau bức tường cây này tao cảm nhận được rất nhiều người. Nhưng phải tìm lối vào đã.” Đỗ Nhân một tay chạm vào thân cây Shan tuyết, vừa gắng nghe ngóng âm thanh phía bên kia. Hắn bỗng chốc liền nhìn xung quanh, quan sát những tán cây phía trên trước khi rút thanh kiếm lấy từ xác c·hết Viêm Thủ và nói nhỏ.
“Ê, có địch phía trên.”
Không đợi thêm hiệu lệnh, Phan Xích lập tức rút súng ra, đồng thời kích hoạt Thiết Lôi Pháp Thủ, khiến nó chuyển hoá từ những chiếc vòng đeo tay của hắn thành một cặp găng tay hoàn chỉnh, bao bọc đến tận khuỷu tay hắn. Cả hai bất động, chờ đợi đòn tiếp theo của những kẻ địch bí ẩn kia, đến một phút trôi qua nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhưng chúng cũng chẳng phải chờ quá lâu, một chiếc phi tiêu bỗng nhiên xuất hiện từ phía trên, bay thẳng về phía Phan Xích. Hắn nhờ phản chiếu của ánh trăng lên kim loại trên thứ ám khí đã nhận ra được nguy hiểm, lập tức bắt lấy phi tiêu nọ trước khi nó chạm vào mặt. Hắn đưa mắt nhìn kĩ hơn thứ v·ũ k·hí, quan sát từng chi tiết của nó.
“Ám khí này. Kẻ địch là nhẫn giả, coi chừng !”
Hắn cảnh báo. Nhưng chưa kịp dứt câu, hàng loạt bom khói đã rơi từ những tán cây, phủ kín cả một khu vực rộng lớn bằng màn sương xám xịt có mùi cay của lưu huỳnh. Lũ nhẫn giả đang muốn che mắt chúng để đột kích.
“Không sao, dăm ba cái khói này chẳng thể che mắt được cảm quan của tao, để xem chúng có bao nhiêu kẻ địch.” Đỗ Nhân bình tĩnh nói, đồng thời xuống ngựa để chuẩn bị phản công.
“Một hai ba,...khoan đã, chúng biến mất hết rồi. Không thể nào !”
“Cái gì cơ ?”
“Cảm quan của tao bị nhiễu loạn trong đám khói này, chắc chắn nó không phải bom khói bình thường.”
“Hừ! Cũng ghê đấy.” Phan Xích hít một hơi khói, bắt đầu ho liên tục. “Độc lưu huỳnh, SO2 nồng độ cao. Nếu cảm quang của mày hoạt động trên hệ thần kinh thì đúng là thứ này ngăn cản được nó. Bọn này muốn chúng ta ngạt thở đây, đừng hít vào nữa.” Nói rồi hắn lấy trong hộp hành lý ra mặt nạ phòng hơi đeo vào. Đỗ Nhân cũng làm tương tự, hắn mang luôn mặt nạ cho cả Eski phòng khi có bất trắc.
“Thêm phi tiêu kìa !” Hắn hét lớn, đồng thời nhanh chóng lấy kiếm đỡ được vài chiếc, Phan Xích cũng chặn các phi tiêu lại bằng từ trường trước khi phóng nó ngược lại lên phía trên. Hắn sau đó liền rút từng phi tiêu lại, quan sát kỹ toàn bộ.
“Phi tiêu có dính máu. Vậy một trong những tên nhẫn giả đã ở vị trí ngay trên chúng ta, hoặc không, chúng b·ị b·ắt buộc ở phía trên chúng ta. Khí SO2 nặng hơn không khí nên sẽ luôn rơi xuống dưới, và địch không có mặt nạ phòng hơi độc, vì thế chúng phải ở ngoài vùng khí. Lần này chúng chọn đứng trên những tán cây vì đó là vị trí có thể dễ dàng công kích bằng phi tiêu và thủ lý kiếm, và điều đó vô tình làm ta biết vị trí của chúng.” Phan Xích nghĩ trong đầu. “Nhưng chúng không thể đổi vị trí, đúng vậy !” Một ý tưởng như loé lên trong suy nghĩ của hắn.” Nếu chúng rời xa khỏi đám khói, khoảng cách sẽ là quá xa để t·ấn c·ông cận chiến khi khí độc tan dần, và chúng ta sẽ có cơ hội phản công dễ dàng. Vậy nước đi duy nhất tiếp theo của địch chính là t·ấn c·ông cận chiến từ phía trên để chắc chắn tiêu diệt được chúng ta khi SO2 rơi xuống ở mức ngang đầu gối. Chúng sẽ đánh ngã chúng ta và để khí độc xử lý phần còn lại. Nham hiểm đấy, nhưng dễ đoán.” Chỉ vài giây vừa trôi qua khi hắn tìm ra cách đối phó kẻ địch lạ, nhưng đối với Phan Xích, những suy nghĩ của hắn nhanh đến mức như dừng cả thời gian lại, đủ để hắn vừa chiến đấu vừa suy luận. Tất cả là nhờ những nâng cấp não bộ mà nanobot của hắn đã tạo ra.
Những đòn t·ấn c·ông từ xa của đám nhẫn giả đã bị Phan Xích vô hiệu hoàn toàn với trường điện từ, vì thế chúng đã ngừng t·ấn c·ông để bảo toàn tài nguyên và bắt đầu thay đổi vị trí liên tục. Tiếng xào xạc của lá cây cũng cho Phan Xích biết điều đó, nhưng hắn chẳng hề lo lắng, chỉ cần biết được hướng t·ấn c·ông của kẻ địch so với vị trí của hắn mà không cần quan tâm đến vị trí chính xác của chúng, thì hắn đã có thể lợi dụng v·ũ k·hí áp đảo của mình để diệt gọn toàn bộ.