Chương 46: Trấn áp tội phạm
Thành bang Viêm Thủ.
“Đã sạch sẽ hết chưa ? Nhớ là không bỏ sót bất kỳ kẻ nào trên năm tuổi, còn lại thì bắt làm tù binh. Diệt cỏ tận gốc, không để sót lại bất kỳ mầm mống nào có khả năng gây nguy hại đến Liên Bang.” Hoạ Tâm Phượng ra lệnh cho quân lính Liên Bang tàn sát toàn bộ người trong thành bang Viêm Thủ. u cũng phải nói rằng đây chính là một trong những truyền thống từ lâu đời, bất kỳ bang phái nào vi phạm luật đủ nặng sẽ liền bị Chiến tướng đưa quân đến d·iệt c·hủng, ngoài Viêm Thủ ra thì trong Đồng bằng Lam Thuỷ trước đó cũng đã có bang Thần Sơn bị diệt vong hoàn toàn do vi phạm luật c·hiến t·ranh và khiến bang Lục Mộc bị tàn sát. Bản thân Hoạ Tâm Phượng lại không hoàn toàn đồng ý với việc tàn sát cả một bang phái khi tông môn nắm giữ nó phá luật Liên Bang, vì cô cho rằng người dân trong thành không liên can đến chuyện của họ. Tuy nhiên, cô chỉ có thể yêu cầu những người cầm đầu Liên Bang cho phép giữ lại trẻ em dưới năm tuổi một khi phải tàn sát những bang phái thuộc Đồng bằng Lam Thuỷ, khu vực mà cô vừa được bổ nhiệm làm chiến tướng gần ba năm trước.
Trong khoảng thời gian này, Hoạ Tâm Phượng đã không ngừng truy tìm tên ác quỷ Hàn Lưu Phong để mang hắn đến với pháp luật do những tội ác gây ảnh hưởng đến nhiều khu vực thuộc Liên Bang, nhưng mọi cố gắng đều không có kết quả khi tên ma tộc này luôn dễ dàng luồn lách qua hoặc đánh bại những đội tuần tra hay thám tử đang lùng bắt hắn. Vì thế, việc hắn lộ diện trong một sự kiện lớn ở Đồng bằng Lam Thuỷ chính là manh mối rõ ràng nhất để theo đuổi, và thật tiện lợi làm sao khi Hoạ Tâm Phượng sẽ phải thực hiện trách nhiệm của mình ngay tại đây. Cô ta tin chắc rằng một khi Hàn Lưu Phong di chuyển đến thành bang Địa Long, hắn sẽ nán lại ít lâu để tàn sát người như trò tiêu khiển, và điều này sẽ cho cô thời gian để bắt kịp hắn sau khi hoàn thành xong trách nhiệm ở Viêm Thủ.
Đối với Hoạ Tâm Phượng, luật lệ của Liên Bang chính là công lý, và cô ta sẽ không ngần ngại xuống tay với những kẻ dám vi phạm nó. Tuy nhiên, người dân vô tội không thể bị liên luỵ đến, và cũng vì thế mà ưu tiên của cô luôn là giảm thiểu t·hương v·ong không cần thiết và bảo vệ dân thường. Điều kiện này lại thường khiến các nhiệm vụ mà Tâm Phượng thực hiện trở nên khó khăn hơn phần nào, và thường gây nguy hiểm cho chính bản thân vị nữ tướng. Đã có nhiều tin đồn rằng Hoạ Tâm Phượng từng một mình chống chọi với một con Hắc Kỳ Lân trong khi buộc toàn bộ binh lính phải cùng người dân di tản, tất cả là vì cô ta không muốn bất kỳ ai phải chịu thương tích hay t·hiệt m·ạng khi cùng cô chiến đấu. Điều đó có thực hay không vẫn còn là một ẩn số, nhưng toàn bộ những quân lính tham gia vào nhiệm vụ đó đều nói rằng con mãnh thú kia không còn xuất hiện gần đó nữa, và Hoạ Tâm Phượng đã sống sót bước ra khỏi trận chiến với vài chiếc xương sườn gãy và một vết cào lớn trên mắt. Từ đó danh tiếng của cô ta nổi lên như cồn, vết cào của Hắc Kỳ Lân trở thành một biểu tượng, đến mức khi chiếc mũ giáp của cô được sửa lại, phần bị cào nát đã được hàn lại với Quỷ Thiếc để khiến nó nổi bật lên mỗi khi xuất hiện trên chiến trường.
Một vị nữ tướng hùng mạnh như thế lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như Đồng bằng Lam Thuỷ không rõ lý do. Có kẻ nói rằng nội bộ Liên Bang xảy ra lục đục nên đã điều cô ta đến đây để hạn chế quyền lực của một đối thủ, có người lại cho rằng cô được đưa đến để trực tiếp xử lý Hàn Lưu Phong do chiến tướng trước kia đã tỏ ra vô dụng khi đối mặt với tên này, nhưng thực tế thì bản thân Hoạ Tâm Phượng đã yêu cầu được chuyển vùng đến Đồng bằng Lam Thuỷ với mục đích của riêng cô, và nhiệm vụ xử lý tên Hoàng Tử Quỷ chỉ là một trong những trách nhiệm mà Liên Bang giao phó khi cô ta nhậm chức ở vùng này.
“Thưa chủ tướng, thành bang Viêm Thủ đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng tên quý tử của gã chưởng môn, Lưu Vương Thần, đã trốn thoát.” Một tên lính bước lên báo cáo.
“Quân ta xuất hiện trong thành, Địa Long bao vây phía ngoài, hắn có thể đi hướng nào ?”
“Thưa, trong khi lùng soát các công trình thuộc về tông môn, quân lính đã phát hiện ra được một đường hầm bí mật dẫn về phía Bắc.”
“Phía Bắc sao ?” Hoạ Tâm Phượng nhíu mày, trầm tư nhìn về phía trước. “Về phía Bắc là dãy Kim Sơn, hắn không thể vượt qua bằng đường bộ được. Trừ phi…hắn hướng đến thành trì của Đường Gia, hay tàn tích của bang Thần Sơn. Thành Bang của Thần Sơn nằm trong một khe núi, đó là đường duy nhất vượt qua Kim Sơn mà không phải leo lên, hay bay qua nó. Còn Đường Gia, chúng là một gia tộc thường xuyên giao thương với các Bang phía Bắc, vì thế chắc chắn sẽ có Phi Thuyền, hoặc có khi chúng cũng đã đào một con đường để tiện vận chuyển hàng hoá xuyên qua Kim Sơn. Nếu hắn lên được một trong những Phi Thuyền đó, thì chúng ta sẽ phải gọi viện trợ mới có thể đuổi kịp hắn.”
“Vậy ta phải ngăn hắn tiếp cận hai nơi ấy.” Tên lính nói. “Thần sẽ sắp xếp quân lính từ các đồn phía Bắc chặn đứng khe núi ở Bang Thần Sơn, còn phía Đường Gia, xin chủ tướng hãy dàn xếp.”
“Làm nhanh đi, ta sẽ gửi thư đến Đường Gia và cho lính tuần khắp mọi con đường dẫn đến đó, có lẽ chúng sẽ không từ chối một yêu cầu nhỏ đến từ Liên Bang đâu.” Hoạ Tâm Phượng nói. “Sau tên này, sẽ đến lượt Hàn Lưu Phong và bọn Huyết Trích Đảng phải đứng ra nhận tội trước Liên Bang.”
Vài giờ sau.
“Tất cả nghe đây.” Hoạ Tâm Phượng đứng trước binh lính và nói. “Các ngươi hãy tiếp tục tiến về phía Bắc, kiểm soát tất cả mọi ngóc ngách trên những con đường tiến về Kim Sơn. Bằng cách này chúng ta sẽ ép Vương Thần phải liên tục di chuyển về phía tuần binh ở phía Bắc, rồi quây hắn lại và tóm gọn. Không cần phải gấp gáp, mấu chốt của việc này chính là để hắn nhận ra bản thân đang bị truy đuổi mà vội vàng di chuyển, không có cơ hội chuẩn bị hay nghỉ ngơi và trở thành một con mồi yếu đuối.” Nói xong, cô ta lên ngựa. “Hãy cứ theo kế hoạch mà làm. Ta sẽ truy bắt Huyết Trích Đảng và sẽ không có mặt trong nhiệm vụ này, vì thế các ngươi phải tự hoàn thành nó thật tốt.”
Hoạ Tâm Phượng lập tức di chuyển về phía thành bang của Địa Long để đuổi theo Hàn Lưu Phong, nhưng chưa đi được bao xa liền chạm mặt bốn tên còn lại của Huyết Trích Đảng, những kẻ đang dọn dẹp chiến trường phía ngoài thành bang Viêm Thủ.
“Người của Liên Bang muốn truy bắt bọn ta sao ? Lại còn dám đến đây một mình thì ngươi cũng to gan lắm đấy.” Dạ Nguyệt Ảnh, trên tay lăm lăm con dao găm, chĩa về phía Hoạ Tâm Phượng, gằn giọng đe doạ.
“Cẩn thận lời nói của ngươi, ta chỉ có lệnh bắt sống với Hàn Lưu Phong, còn toàn bộ đám lâu la các ngươi thì đều có thể tuỳ ý xử tử.” Vị nữ tướng cũng không chịu thua kém, liền xuống ngựa và rút trường thương từ sau lưng, rồi bắt đầu tiếp cận Dạ Nguyệt Ảnh.
“Hừ, thay vì bỏ chạy thì ngươi lại tiếp cận ta sao ?” Dạ Nguyệt Ảnh nói. “Ngươi không thấy bao nhiêu quân lính Địa Long ở đây đã ngã xuống khi chống lại bọn ta sao ?”
“Ta không thể xử lý ngươi nếu không đến gần được.” Hoạ Tâm Phượng nói, tiếp tục chậm rãi tiến lên, ngọn thương của cô bốc lửa cháy rực sáng. “Các ngươi đã g·iết bao nhiêu người, tàn sát bao nhiêu thành bang, tội của các ngươi, theo luật Liên Bang mà nói, vô cùng đáng c·hết !”
Cô liền vu·ng t·hương, lao nhanh về phía hắn, đôi chân phóng ra hai luồng lửa tăng tốc như một hoả tiễn được phóng đi.
“Dạ Thuật: Sương Đêm.”
Chỉ với một cử động nhẹ, Dạ Nguyệt Ảnh liền biến mất trong màn đêm sâu thẳm, để lại một đám sương mỏng lơ lửng. Tiếp đó, đám sương tan vỡ, phóng ra vô vàn phi dao tứ phía,
Hoạ Tâm Phượng nhất thời bị bất ngờ, không kịp đỡ một phi dao cứa ngang qua mũ giáp của cô, nhưng tất cả những phi dao còn lại đều bị một đòn xoáy thương chặn đứng.
“Không hổ danh là Dạ Nguyệt Ảnh, thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng mà trò mèo của ngươi không ngăn được ta đâu.”
“Nhật Quang Hạ.”
Hướng v·ũ k·hí lên trời, Hoạ Tâm Phượng phát ra một luồng nhiệt năng kèm quang năng khổng lồ bao xung quanh bản thân, chiếu sáng cả một khu vực như lúc chính ngọ. Dạ Nguyệt Ảnh liền lập tức bị lộ diện, hắn phản ứng mạnh với ánh sáng từ chiêu thức của Hoạ Tâm Phượng như thể hai mắt đang bị đốt cháy, không ngừng gào thét và dùng hai tay che kín mặt. Đến lúc chiêu thức hết hiệu lực, hắn cũng đã không thể đứng dậy được mà chỉ bò dưới đất và rên rỉ.
“Lũ Dạ Nguyệt Ma đều rất ghét mặt trời, vì thế chiêu thức này bình thường chỉ là để khống chế tạm thời kẻ địch, nay lại trở thành thứ để thanh tẩy các ngươi.” Hoạ Tâm Phượng bắt đầu tiếp cận Dạ Nguyệt Ảnh, cây thương lăm lăm trên tay, chuẩn bị ra đòn kết liễu. “Đồng Bằng Lam Thuỷ sẽ không còn chịu sự quấy phá của các ngươi nữa ! Chính ngươi sẽ là minh chứng đầu tiên !”
Tức thì, vị nữ tướng liền bị t·ấn c·ông từ phía sau. Một nhát chuỳ giáng mạnh vào sau đầu cô ta khiến chiếc mũ giáp vỡ thành nghìn mảnh, đồng thời khiến cô lảo đảo ngã xuống. Chắc chắn là Huyết Cuồng Ma đã đến hỗ trợ đồng bọn của hắn.
Nhìn những mảnh vỡ của mũ giáp, cô ta lại không khỏi ngạc nhiên. Chiếc mũ này có thể chống lại cả sức mạnh của Long tộc dễ dàng, nay lại vỡ vụn như thuỷ tinh trước một nhát chuỳ từ một tên ma tộc.
“Hoạ Tâm Phượng. Một chiến tướng lừng danh như vậy đứng trước mặt mà ta lại không biết hay sao ?” Dạ Nguyệt Ảnh từ từ đứng lên và nói. “Mục đích của ta chưa bao giờ là đánh tay đôi với ngươi cả, trang bị của ta không cho phép việc đó, nhưng chỉ cần ta phi trúng dao, thì giáp trụ của ngươi sẽ đủ giòn để các bằng hữu của ta xử lý ngươi. Tiếc thật, chỉ được mỗi cái mũ, nhưng mà nhìn thấy được dung nhan của ngươi cũng là một bước khởi đầu rồi.”
Hoạ Tâm Phượng không trả lời, đầu óc cô đang xoay vòng, cả thính giác và thị giác đều gần như không hoạt động.
“Hừ, choáng rồi à ? Ta cứ tưởng ngươi phải mạnh hơn thế cơ.” Huyết Cuồng Ma cười khinh bỉ. “ Nếu ả đã mất khả năng chống cự rồi, chúng ta có thể chơi đùa một chút đấy.”
“Không !” Một giọng nữ vang lên. “Hàn Công tử đã dặn rồi, bất kỳ kẻ nào cũng có thể đem làm bao cát, riêng con nhỏ này phải g·iết nhanh diệt gọn.”
Tử Thần Đỏ cùng Hắc Kiếm Vũ phía sau bước tới. Chúng không nói nhiều mà lập tức vào việc ngay.
“Lấy đầu ả ta, chúng ta sẽ được thưởng lớn.” Hắc Kiếm Vũ lạnh lùng bình phẩm, nói rồi, ả liền đạp lên lưng Hoạ Tâm Phượng và giữ chặt lấy hai tay cô. Tử Thần Đỏ rút liềm ra kề vào cổ vị nữ tướng.
“Đi mạnh giỏi !” Ả kéo mạnh liềm hòng cắt đầu Hoạ Tâm Phượng. Tuy nhiên, ngoài dự đoán của cả bọn, chiếc liềm sắt bén lại không thể cắt đứt đầu của cô, hay nói cách khác, cô đã kịp thời triệu hồi Hoả Ảnh và đặt nó ngay dưới mình để chặn lưỡi liềm. Thứ mà Tử Thần Đỏ cắt trúng chính là phần cổ của Hoả Ảnh, và tất nhiên nó không hề hấn gì với độ cứng cáp có sẵn.
“Khoan đã ! Ả vẫn còn tỉnh ! Tránh ra mau !” Dạ Nguyệt Ảnh, kẻ duy nhất thấy rõ được Hoả Ảnh và đôi mắt đang mở to của Hoạ Tâm Phượng, lập tức cảnh cáo đồng minh. “Ả chặn được đòn kìa !”
Ngay lập tức, Hoả Ảnh liền vung tay bắt lấy lưỡi hái và ném nó cùng Tử Thần Đỏ bay ra xa, tiếp đó liền quay lại chặn đòn của Hắc Kiếm Vũ, trong khi bản thân Hoạ Tâm Phượng cố gắng đứng lên đối đầu với Dạ Nguyệt Ảnh.
“Hừ, lũ tiên tộc đúng là dai như đỉa mà.” Dạ Nguyệt Ảnh rít lên trong tức tối. Hắn liền biến mất vào màn sương và ném phi dao vào Hoạ Tâm Phượng, tất cả đều cắt trúng vào bộ giáp của cô.
“Nhật Quang Hạ.” Vị nữ tướng lại bắt đầu soi sáng xung quanh, đẩy lùi những thành viên còn lại của Huyết Trích Đảng và phát hiện ra được Dạ Nguyệt Ảnh. Tuy nhiên lần này cô ta đã vô cùng quyết đoán, rút đoản kiếm bên hông ra ném thẳng về phía hắn khi tên này đang bị choáng. Lưỡi kiếm xuyên thẳng vào giữa trán và bắt đầu đốt cháy toàn bộ cơ thể của tên ma tộc bất hạnh.
Huyết Cuồng Ma nhìn thấy đồng minh b·ị s·át h·ại, cũng gầm lên mà lao đến, trong tay lăm lăm chiếc chuỳ máu, vung liên tục nhằm đập nát kẻ địch. Những đòn t·ấn c·ông dồn dập của tên này buộc Hoạ Tâm Phượng phải lùi lại và di chuyển tránh né đòn liên tục mà không thể dừng lại để nhặt cây thương vẫn còn đang ở dưới đất. Bất đắc dĩ, cô đành phải dùng phép gọi nó quay về tay để đỡ một đòn của tên cuồng ma.
Nhưng thật bất hạnh cho vị nữ tướng, đòn đánh của Huyết Cuồng Ma tuy đã bị chặn, nhưng lực của nó đã đẩy cô lùi về sau, đúng vào tầm hoạt động của Tử Thần Đỏ, kẻ mà lập tức phóng lưỡi liềm được nối với dây xích quấn chặt cổ Hoạ Tâm Phượng và trói cả tay chân cô lại. Trong lúc ngạt thở, cô đã vô thức làm rơi cây thương một lần nữa để dùng hai tay cố gắng nới lỏng phần xích quanh cổ ra. Huyết Cuồng Ma nhân lúc đó liền tung một đòn mạnh, vung chuỳ đập vào bụng Hoạ Tâm Phượng, nghiền nát cả phần giáp thân đã bị làm giòn bởi phi dao của Dạ Nguyệt Ảnh. Cơn đau khiến cô lập tức ngã khuỵ xuống đất mà nôn ra máu. Không những thế, Tử Thần Đỏ càng siết chặt dây trói hơn, và Hoạ Tâm Phượng cũng cảm thấy sự sống đang dần rời xa bản thân.
Tuy nhiên, trong tình huống nguy cấp, bản năng sinh tồn đã giục cô làm mọi cách để sống sót. Cả cơ thể cô bỗng dưng bùng cháy lên, che mắt toàn bộ đám ma tộc ở đó với một nguồn sáng mạnh. Nhân lúc chúng đều bị mù, Hoạ Tâm Phượng nhanh chóng rút Hoả Ảnh ra khỏi trận chiến với Hắc Kiếm Vũ, kéo nó về t·ấn c·ông Tử Thần Đỏ từ sau lưng. Ả ma tộc bất ngờ khi thấy nắm đấm của Hoả Ảnh xuyên qua ngực mình, không kịp định thần lại trước khi nhận ra bản thân đang dần bị thiêu đốt từ bên trong. Và cứ như thế, cơ thể của ả đã biến thành tro bụi trong chớp mắt.
Hoạ Tâm Phượng tháo dây xích ra khỏi cổ, sau đó hít một hơi thật sâu để lấy lại dưỡng khí và nhanh chóng lùi xa khỏi Huyết Cuồng Ma, đồng thời nắm lấy thương và ném nó cho Hoả Ảnh.
Hắc Kiếm Vũ nhận thấy kẻ địch đang quay lưng về phía mình thì liền nhanh chóng tung một đòn đâm. Tuy nhiên, Hoạ Tâm Phượng lại tránh sang một bên, khiến mũi kiếm chỉ trúng vào vai trái mà không tổn hại bất kỳ nội tạng quan trọng nào. Tiếp đó, cô liền tụ nhiệt vào tay, chạm vào lưỡi kiếm nằm ngang khiến nó mềm ra rồi bẻ cong xuống. Hắc Kiếm Vũ sau khi cố gắng rút kiếm ra không được thì định buông tay ra để rút lui, nhưng Hoạ Tâm Phượng đã kịp rút mũi giáo sau lưng và tung “Nhật Quang Hạ” một lần nữa, khiến ả và cả Huyết Cuồng Ma cùng b·ốc c·háy. Nhân cơ hội, vị nữ tướng nhanh chóng quay lại đâm giáo vào mặt ả, đồng thời điều khiển Hoả Ảnh dùng thương c·hặt đ·ầu Huyết Cuồng Ma.
Xác c·hết của bọn Dạ Nguyệt Ma bắt đầu b·ốc c·háy thành tro, Hoạ Tâm Phượng dùng Hoả Ảnh rút thanh kiếm đang cắm chặt vào vai ra, rồi ngã xuống đất, không ngừng thở dốc.