Chương 44: Thanh trừng tội lỗi
“Vương Thần ! Dậy mau ! Ngươi phải cuốn xéo khỏi nơi này gấp.” Lưu Văn Công nói. Lão lật Vương Thần đang ngủ lại và nắm tóc hắn kéo lên. “Ngươi phải đi nhanh, không cần biết thương tật của ngươi nặng đến mức nào, dọn đồ đi !”
“Nhưng thưa phụ thân, sao người lại đuổi con đi ?” Vương Thần nói.
“Ta không đuổi, ngươi phải đi nếu muốn sống. Bọn Liên Bang chắc chắn sẽ đến đây khi chúng đánh hơi được việc ta dùng Huyết Trích Đảng để chiến thắng cuộc chiến này. Ngươi phải rời đi trước, ta sẽ ở lại chuẩn bị một lúc rồi theo sau nếu có thể.” Lưu Văn Công mặt nghiêm nghị nói.
“Người phải đi cùng con ! Bọn Liên Bang đó mạnh lắm, cả Bang chúng ta cũng không thể nào đánh lại được, ở lại là t·ự s·át.”
“Có thể.” Lưu Văn Công nói. “Nhưng ta sẽ không thể thoát, một khi đã ký vào Lệnh bài c·hiến t·ranh, thì sự hiện diện của ta như một ngọn đèn biển đối với bọn Liên Bang, dù có trốn đi đâu cũng sẽ bị tìm ra. Vì thế ta phải hoàn thành một số thứ cần thiết và câu giờ cho ngươi chạy. Ngươi chính là hi vọng cuối cùng của bang Viêm Thủ, hãy sống và tái lập lại bang phái của chúng ta.” Lão đặt tay lên vai tên quý tử.
Vương Thần đứng ngẩn ra, hắn không thể ngờ phụ thân lại bị đẩy đến bước đường cùng thế này.
“Phụ thân…con…sẽ đi. Con đi liền đây ! Con sẽ biến mất khỏi bọn Liên Bang và gây dựng lại mọi thứ người đã tạo ra.” Hắn rời đi lập tức.
“Giờ đến lúc ta phải chuẩn bị, chúng sẽ đến sớm thôi.” Lưu Văn Công quay đi, ra lệnh dọn dẹp chiến trường để chuẩn bị đón quân Liên Bang. Hắn sau nhiều năm cuối cùng cũng phải trực tiếp ra trận, vì thế mà đã lấy ra một bộ giáp trụ cùng hai thanh bảo kiếm cất đi đã lâu. Hắn lần này sẽ phải tự sinh tự diệt, vì Huyết Trích Đảng đã phải đối đầu với bang Địa Long, không thể ngăn chặn quân Liên Bang khi chúng dịch chuyển vào thành trong được.
“Các môn đồ Viêm Thủ !” Gã chưởng môn thông báo cho bang của hắn. “Trận chiến với bang Địa Long đã kết thúc, nhưng với một cái giá chính là chúng ta phải đắc tội với Liên Bang ! Chúng sẽ đến rất nhanh thôi, vì thế hãy sẵn sàng đi ! Đưa dân thường chạy trốn càng nhanh càng tốt, rồi cầm v·ũ k·hí lên chuẩn bị câu giờ.” Hắn im lặng một hồi rồi nói tiếp. “Chúng ưu tiên nhắm đến ta trước, vì thế ta sẽ gọi một trận Song Vũ với chiến tướng của chúng để các ngươi có thời gian đưa người thân đi trốn.” Hắn vừa dứt lời, một tia sáng khổng lồ phóng từ trên trời xuống, đốt cháy cả một khu vực rộng lớn. Từ trong đó bước ra một người cầm thương mặc giáp kín cả cơ thể, dẫn theo hàng vạn quân Liên Bang trang bị tận răng bắt đầu chém g·iết.
“Giết sạch sẽ cho ta, chỉ chừa lại trẻ dưới năm tuổi, còn bất kì thứ gì hít thở, hãy cho chúng về trời !” Người cầm thương hét lớn. “Lưu Văn Công, tội lỗi của ngươi, cả bang phái này sẽ gánh chịu !” Hắn bắt đầu lao đến và đ·âm c·hết nhiều môn đồ Viêm Thủ, thương thuật của hắn khó có kẻ nào bì được, và dường như v·ũ k·hí của hắn đang bốc lên một ngọn lửa sáng rực đốt cháy kể cả những bộ giáp chắc chắn của quân tiên phong Viêm Thủ.
Lưu Văn Công cầm song kiếm trên tay, nhảy xuống khỏi đài quan sát và lao đến tên kia, trên đường di chuyển hắn còn tiện tay chặt c·hết vài tên lính Liên Bang cản đường.
“Hoả Trảm !” Lưu Văn Công chém hai thanh kiếm liên tiếp phóng ra nhiều luồng lửa về phía kẻ kia nhằm thiêu c·hết hắn, tuy nhiên tên này lại cầm thương xoáy một vòng thu gọn toàn bộ chỗ lửa đó vào trong v·ũ k·hí, rồi nhảy lên trời cắm mạnh xuống đất, hất văng lính Liên Bang và t·hiêu r·ụi toàn bộ môn đồ Viêm Thủ cấp thấp trong một khu vực rộng lớn. Hắn lại nhảy đến bổ thương vào Lưu Văn Công, buộc lão phải đỡ bằng cả hai tay.
“Ngươi … là nữ nhân sao ?” Lưu Văn Công ngạc nhiên khi nhận ra. Từ khoảng cách xa vào buổi tối, cộng thêm việc chiếc áo choàng đen của cô ta làm phông nền che giấu đi đường nét cơ thể bên trong bộ giáp tối màu đã khiến Lưu Văn Công không thể nhận ra giới tính của kẻ đang đối đầu. Giờ đây khi đã ở trước mặt, hắn mới nhận ra cô ta đang mang một bộ giáp trông như được làm từ vảy cá bó sát thân mình, bọc thêm một lớp bảo vệ dày hơn ở bên ngoài làm từ kim loại, và mang một chiếc mũ trụ kín mặt. Chiếc mũ trụ không hề có lỗ như mũ thường, thay vào đó là một vệt dài màu đỏ nơi đáng lẽ là đôi mắt, và nửa bên trái của vệt dài đó cùng phần mũ xung quanh trông như được hàn lại bằng một loại vật liệu khác sau khi nguyên bản bị hư hỏng do đao kiếm chém đứt.
“Người quen của ngươi đây !” Cô ta nói với một chất giọng như máy móc, có vẻ chiếc mũ đã khiến giọng nói của kẻ này thay đổi.
Với một cú đạp mạnh, nữ nhân kia đá văng Lưu Văn Công ra xa. Khi hắn đứng vững lại, cô ta liền chĩa thương về phía hắn.
“Ngươi còn trăng trối gì không kẻ phạm tội ?”
“Người quen của ta sao ? Vậy thì ngươi sẽ không từ chối một trận Song Vũ đâu nhỉ ?” Lưu Văn Công giơ kiếm lên và cười lớn.
“Chậc, phiền phức quá ! Làm nhanh đi, ba trong một, ta không có thời gian đâu.” Nữ nhân ra lệnh cho lính Liên Bang lùi lại rồi cắm thương xuống đất, đồng thời cởi mũ trụ ra đặt lên trên cán thương. Mái tóc nâu của cô ta xoã xuống ngang vai, đôi mắt màu cam kiên định nhìn thẳng vào Lưu Văn Công. Cô ta có một vết sẹo dài trên mắt trái, ngay vị trí bị cắt của chiếc mũ trụ, vết sẹo màu đen tuyền đặc trưng từ vết cào của Hắc Kỳ Lân.
“Nhanh nào Chưởng Môn, ta sẽ cho ngươi c·hết một cách danh dự.” Đó là Hoạ Tâm Phượng, cô ta cất tiếng nói với giọng đanh thép khác hẳn cách nói chuyện khi ở trong thư phòng Liên Bang. Hoạ Tâm Phượng rút đoản kiếm đeo bên hông ra, sau đó giơ tay trái về phía trước. Từ cổ tay của cô, một cơ quan máy móc xuất hiện, nó sắp xếp lại một cách tinh xảo, chuyển hoá thành hình dạng một mũi giáo được gắn trên cán ngắn, loại dùng cho một tay. Cô ta sau đó vào thế thủ, giương đoản kiếm về phía Lưu Văn Công và giấu mũi giáo ở phía sau lưng. Những kẻ đủ hiểu biết nhìn vào thế thủ này sẽ nhận ra phong cách chiến đấu của Hoạ Tâm Phượng chịu ảnh hưởng nặng từ những chiến binh Tiên tộc cổ đại, một trong những chủng tộc đầu tiên bắt đầu truyền thống Song Vũ.
Lưu Văn Công cũng không nhiều lời nữa, nếu muốn có cơ hội chiến thắng, hắn sẽ phải chớp lấy mọi thời cơ để t·ấn c·ông Hoạ Tâm Phượng. Vì vậy hắn lập tức áp sát cô ta và ra đòn liên tiếp với hai thanh kiếm bốc lửa. Tuy nhiên, dù có cố gắng t·ấn c·ông nhanh thế nào thì Lưu Văn Công vẫn không thể chạm vào đối phương, cô ta đều lách nhẹ người để tránh né một cách dễ dàng. Sau một hồi tranh đấu, tên chưởng môn đã cảm thấy thấm mệt vì không làm cách nào đả thương được Hoạ Tâm Phượng, vì thế hắn định lùi ra xa nhằm tận dụng khả năng ngự Hoả để công kích. Dù vậy, nhưng khi hắn chỉ vừa ngừng ra đòn với kiếm để lấy đà nhảy ra sau, thì Hoạ Tâm Phượng đã lập tức áp sát để t·ấn c·ông với thanh đoản kiếm trên tay phải của cô. Những đòn đâm chém được tung ra với tốc độ cực cao, không hề dư bất kỳ động tác nào, và cách mà chiến tướng của Liên Bang kết hợp các thế đoản kiếm một cách uyển chuyển khiến cho Lưu Văn Công liền rơi vào thế bị động khi hắn phải canh đỡ đòn với cả hai tay.
“Hoả Long Khí !”
Lưu Văn Công phun ra một luồng lửa lớn từ miệng, đẩy lùi Hoạ Tâm Phượng và khiến tóc cô ta cháy xém. Sau đó hắn tung một cước vào bụng cô và định bồi thêm hai đòn đâm kiếm, nhưng cô ta liền tránh đi tức thì và lùi khỏi tầm t·ấn c·ông của hắn.
“Ngươi cũng lỳ lợm đấy, Viêm Thủ ! Nhìn xem ngươi đã làm gì tóc của ta này !”
Hoạ Tâm Phượng nói, sắc mặt tối sầm lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Văn Công.
“Xem ra ngươi không thể sống lâu hơn được rồi. Hoả Ảnh !”
Cả mái tóc màu nâu của Hoạ Tâm Phượng bỗng nhiên cháy rực lên như thể được cấu tạo từ lửa, mắt cô sáng lên màu mặt trời, và khắp cơ thể được bao bọc bởi những ngọn lửa. Lưu Văn Công sợ hãi lùi lại, đồng thời liên tiếp phóng Hoả Cầu để cản đối phương, nhưng cô ta vẫn lao đến, đoản kiếm vung liên hồi t·ấn c·ông vào chưởng môn Viêm Thủ. Hắn liền phải rút kiếm ra chống đỡ, hai thanh kiếm của hắn đấu với một đoản kiếm của cô ta. Tuy nhiên, lần này cuộc đấu chẳng còn là công bằng với Lưu Văn Công khi Hoả Ảnh đã được kích hoạt, mỗi khi Hoạ Tâm Phượng ra đòn trong trạng thái này, cô ta sẽ để lại một dư ảnh bằng lửa tự động tung thêm một đòn. Mỗi khi cô ta né đi, một dư ảnh khác sẽ được tạo ra để chống đỡ đòn đánh và tạo cơ hội phản công. Vì vậy, Lưu Văn Công hiện tại chẳng khác nào đang đấu với hai người một lúc. Hắn nhanh chóng bị đả bại khi Hoả Ảnh của Hoạ Tâm Phượng tung đòn khiến hắn mất đi thế thủ, và bản thân cô ta liền áp sát để khoá hai lưỡi kiếm của hắn bằng cách chém xuống thật mạnh khiến hắn bắt buộc phải đỡ bằng cả hai tay. Lưu Văn Công cũng không chịu thua, hắn tuy thân thể đã già cả, nhưng sức khoẻ vẫn rất dồi dào, hắn lập tức vận công và dùng lực đẩy lưỡi kiếm của Hoạ Tâm Phượng lên, nhằm khiến cô mất thăng bằng và sẽ phản công ngay lập tức. Tuy nhiên hắn lại quên mất một điều. Đối thủ của hắn lập tức dùng mũi giáo bên tay trái đâm vào tay phải hắn rồi giật mạnh xuống, cắt đứt lìa cả khuỷu tay.
Khi nghe thấy âm thanh cánh tay cùng thanh kiếm rơi xuống, Lưu Văn Công đã ý thức được mình đang gặp nguy hiểm, hắn bèn thổi lửa và lùi lại để chuyển sang t·ấn c·ông b·ằng Ngự thuật.
“Hoả Phiến !”
Hắn phẩy bàn tay còn lại, phóng ra một cung lửa lớn lên dần khi di chuyển.
“Hoả Vũ !”
Hắn lại phóng ra một cơn mưa lửa hướng về phía Hoạ Tâm Phượng.
“Đại Hoả Cầu !”
Hắn tụ một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống vị trí của Hoạ Tâm Phượng.
Chỉ khi gần chạm vào cô ta, Đại Hoả Cầu liền biến thành tro bụi và bị gió cuốn đi mất. Một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ biến mất như một tờ giấy bị đốt.
“Hoả Phượng Bí Kĩ: Liên Hoả Luân Hồi !”
Hoạ Tâm Phượng nhẹ nhàng nói, sau đó cắm mũi giáo xuống đất.
“Không thể nào ! Hoả Vũ !”
Cơn mưa lửa lập tức biến thành tro tàn, từ từ rơi xuống đất.
“Hoả Phiến !”
Cung lửa chưa kịp di chuyển được quá một mét đã lập tức biến thành một vòng cung tro, bay là là bên trên mặt đất trước khi rơi xuống thật chậm.
“Hoả Cầu !”
Lưu Văn Công tụ cầu lửa trong tay, nhưng nó nhanh chóng tan thành tro, và tiếp đó, hắn không thể phóng ra bất kỳ phép nào ngoài một ít tro. Kể cả máu chảy từ cánh tay bị đứt của hắn liền hoá một dòng tro bụi, rồi tắt ngấm. Vết thương đó cũng liền biến thành tro.
“Ngươi…! Ngươi đã làm gì ?”
Lưu Văn Công tức giận, rút thanh kiếm còn lại với cánh tay duy nhất của hắn lên và lao đến chém đối thủ. Hoạ Tâm Phượng dễ dàng tránh né, sau đó dùng kiếm chặt đứt cánh tay cuối cùng của hắn, và nó rời ra như khi chém vào một đống giấy vụn, không hề có máu chảy mà chỉ toàn tro bụi. Sau đó cô lại dùng mũi giáo chém vào hai chân hắn, mũi giáo sáng lên khi được vung, cắt đứt cả hai chân Lưu Văn Công dễ dàng như chém vào bơ. Hắn lập tức ngã xuống đất, tứ chi đều bị cắt lìa.
“Không ! Không thể nào !” Lưu Văn Công gào thét trong tuyệt vọng khi nhận ra bản thân hiện tại đã hoàn toàn thất bại, hắn không thể chạy, cũng chẳng thể đánh lại, càng không thể dùng cách nói chuyện để thoát ra. Hắn hiện tại chỉ như một con cá nằm trên thớt, chờ đợi đầu bếp xuống tay.
Mặt đất xung quanh hắn cháy rực lên, những ngọn lửa bùng sáng theo hình các đoá sen, liên tục nở rồi tàn, dần dần quấn lấy từng thớ thịt trên cơ thể của gã chưởng môn bất hạnh và biến chúng thành tro bụi. Hắn không ngừng phát ra những tiếng la hét thất thanh, sự hận thù, sự phẫn nộ của hắn bùng cháy lên khi được châm ngòi bởi nỗi đau bỏng rát của da thịt, hắn gầm lên vang trời.
“Hoạ Tâm Phượng ! Ngươi đồ sát tông môn của ta, c·ướp lấy sinh mạng của ta ! Rồi quả báo cũng sẽ đến với ngươi ! Hãy chống mắt lên mà xem !”
Hoạ Tâm Phượng không hề để tâm, cô ta quay lưng bước đi, cất v·ũ k·hí, nhặt lấy mũ trụ trên cán thương và đội lên. Nói đoạn, cô liền rút thương cắm dưới mặt đất lên, phóng mạnh về phía Lưu Văn Công, đâm vào miệng hắn, xuyên qua cổ và thuỳ não, g·iết c·hết hắn ngay lập tức.
“Hừ ! Ồn ào quá đấy.”
Xong xuôi, cô đưa một tay ra, ngọn thương lập tức được triệu hồi về trong tay chủ.
“Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi, hai đội theo ta, bọn Huyết Trích Đảng và tên Lưu Vương Thần vẫn còn nhởn nhơ ngoài đó và cần được xử lý gấp !”
Hoạ Tâm Phượng ra lệnh cho đám lâu la dưới trướng, sau đó hất áo choàng về phía sau và bước đi. Hai đội quân lập tức bám theo cô ta.