Chương 25: Tiến triển.
“Ê mày có thấy cái mề đay mà lão già kia đang đeo không ?” Phan Xích nói thầm, đồng thời ra hiệu về phía một lão già đang đi giữa chợ.
“Sao ? Nhìn xấu vãi, thề !” Đỗ Nhân liếc một cái rồi nói.
“Ừ thì xấu, nhưng giá trị cao lắm đấy. Tao bảo đảm với mày đó là Radium nguyên chất nằm bên trong cái mề đay đó với một lượng khá lớn. Lão già nhìn như bần nông ấy chắc đéo biết đâu.” Phan Xích lại nói thầm.
“Mày muốn nó à ?” Đỗ Nhân lại hỏi.
“Nghe này người anh em, hiện tại tao cũng không cần nó lắm đâu, nhưng mà nếu mày muốn một thứ v·ũ k·hí xịn hơn mấy cái kiếm lượm từ bọn người cổ đại này thì ra đó mua lại nó đi.” Hắn tặc lưỡi một cái rồi nói tiếp. “Mày cũng thấy đó, tao hiện tại đang có một bộ v·ũ k·hí ảo hơn cả phim chưởng chạy bằng năng lượng mặt trời, còn mày thì phải xài kiếm thép nhìn như hàng Tàu khựa, mày không thấy nó bất cân đối à ? Tao tính thế này, trong đầu tao hiện tại cũng nghĩ ra một số ý tưởng rồi, chỉ cần có được nguồn năng lượng từ Radium đó thì coi như đã có thể bắt đầu phát triển thành sản phẩm. Chúng ta sắp tới sẽ phải luyện võ gì đấy ba năm nữa mới có thể tiếp tục kế hoạch, trong lúc đó tao sẽ vừa luyện vừa nghiên cứu để làm ra v·ũ k·hí.”
“Nghe hay đấy.” Nói rồi Đỗ Nhân cầm lấy tiền chôm từ bọn đạo tặc gần khe núi và tiến lại gần lão già kia.
“Các hạ có thể cho ta mua lại mề đay mà ngươi đang đeo được không chứ hả ?” Đỗ Nhân nói.
Lão già liền nhìn thẳng vào hắn, lộ rõ vẻ mặt bối rối vì không hiểu lý do một kẻ nào đó lại muốn mua thứ trang sức rẻ tiền này. Tuy nhiên một người đã sống qua nhiều thập kỷ chắc chắn cũng phải biết rằng có gì đó bất thường với món tài sản của bản thân nếu bỗng dưng một kẻ lạ mặt xuất hiện và hỏi mua mặc kệ vẻ ngoài tầm thường của nó. Lão đinh ninh chắc rằng tên thanh niên trước mặt kia phải rất cần thứ mà lão đang sở hữu, vì thế đã vờ như nó rất quý giá.
“ y da vị thiếu niên à, ta nghĩ là ngươi rất muốn nó, nhưng đây là bảo vật gia truyền qua bao đời nhà ta kể từ thời khai quốc lập thành, không phải muốn bán là được đâu a !” Lão nói. Tuy nhiên lão già ấy lại không nhận ra bản thân đã lừa nhầm người, vì tên Đỗ Nhân đứng trước mặt lão đích thị là một nhà tâm lý học đã từng có những bài luận nổi tiếng được đăng trên đặc san khoa học Quốc Xã. Hắn liền nhận ra chiêu trò lừa tăng giá của lão già, và cũng giở lại trò bịp để có thể mua được với giá rẻ.
“Bảo vật gia truyền à ?” Hắn vờ nhìn kỹ chiếc mề đay. “Chậc, nhìn kỹ lại thì cũng tầm thường. Ta mà vớ cái này chắc tiểu thư cho người đ·ánh c·hết vì dám ăn bớt tiền mua trang sức của nàng mất. Thôi ngươi cứ giữ đấy.” Nói xong hắn quay lại định bước đi.
Lão già sợ rằng nếu tên này đi mất có lẽ sẽ không còn ai muốn mua lại cái của nợ lão đang đeo, lại nghe Đỗ Nhân nói về tiểu thư nào đó có vẻ như là người nhiều tiền, liền lập tức trúng kế.
“Khoan đã, ngươi không mua nữa à ?”
“ y da,” Đỗ Nhân thở dài. “Tiểu thư nhà ta sai đi mua một mề đay, nàng đưa ta một nghìn xu vàng để, nói là phải mua được cái nào đúng giá trị, không là về ăn roi. Ta mà mua cái của xấu xí này thể nào về cũng bị nói là ăn mất chín trăm năm mươi xu của nàng, quy ra chín trăm năm mươi roi lận đấy, thôi ta xin bỏ qua.”
Lão già nhìn xuống mề đay, ngẫm một lúc rồi nói.
“Ý ngươi là món này trị giá năm mươi xu vàng ?” Lão tiếp tục suy nghĩ, một món trang sức chỉ bằng thiếc mà trị giá năm mươi xu vàng cũng là quá cao, dù gì thì lão cũng phải bán được nó cho tên thanh niên trước mặt kia.
“Thế này, món này dù là gia truyền nhưng ta cũng muốn bán lắm rồi, ngươi thấy đấy, nhà chúng ta hiện rất là cần tiền, ngươi trả năm mươi xu vàng rồi giữ lấy làm của riêng, chín trăm năm mươi xu còn lại cứ mua đồ cho tiểu thư nhà ngươi, ả chắc chắn không nhận ra chênh lệch năm mươi xu vàng đâu.”
“Thế cũng được.” Đỗ Nhân nói. “Coi như ta giúp ngươi mua món này, nhưng mà giảm giá ba mươi xu vàng ta mới lấy, trang sức chỉ lệch giá một chút tiểu thư cũng nhận ra, năm mươi không ổn chút nào.”
Lão già nghe thấy có vẻ hơi thất vọng vì phải bỏ lại ba mươi xu vàng, nhưng để tống khứ món trang sức bằng thiếc của phụ mẫu lão để lại đổi lấy tiền tươi thóc thật thì đó vẫn không phải là vấn đề. Lão đồng ý bán ngay cho Đỗ Nhân.
Nhưng tất nhiên, phần thắng vẫn thuộc về tên thanh niên tóc đen, hắn thông qua bằng hữu đã biết rằng mề đay của lão già có chứa một lượng khủng Radium nguyên chất, thứ có giá trị bằng một triệu đơn vị tiền tệ Quốc Xã cho mỗi gam. Vậy mà hắn đã thương lượng được nó với giá hai mươi xu vàng bản địa, tương đương với chỉ hai trăm cái bánh bao, hay khoảng hai trăm đơn vị tiền tệ Quốc Xã, và chiếc mề đay đó có vẻ nặng khoảng 400g, trừ đi phần thiếc bọc ngoài có lẽ là 200g Radium nguyên chất. Nếu nói đến tổng giá trị của món hàng hắn vừa trao đổi, thì đối với Đỗ Nhân, thân là cháu đích tôn của trưởng lão Đỗ Gia, có dư tài sản ở nhà để mua nó nhiều lần, tuy nhiên hắn không thể hiểu biết về nó bằng Phan Xích, tên này dù chẳng bao giờ đủ tiền mua một gam Radium và phải dùng tài trợ của q·uân đ·ội cho các thí nghiệm của hắn, nhưng công việc mà hắn làm lại chính là điều kiện để học hỏi rất nhiều về các chất hoá học. Vì thế việc hắn tự tin rằng có thể chế tạo ra v·ũ k·hí chỉ với một chiếc mề đay trở nên vô cùng đáng tin với Đỗ Nhân, nhất là khi tên này đã tận mắt chứng kiến khả năng sáng tạo của hắn.
“200g nếu trừ đi phần thiếc ! Cái này đem đấu giá trên diễn đàn nguyên liệu khoa học chắc được cả một gia tài cho mấy đời. Nhưng mà có lẽ nó chỉ vừa đủ dùng cho một món v·ũ k·hí mà tao sắp làm đây thôi.” Phan Xích nói, tay đút vào một hộp hành lý và lôi ra vài dụng cụ.
“Khoan đã, cái Radium mà mày nói đó sao mà mắc thế ? Mấy thằng nghiên cứu gia chơi nó như h·eroine à ?” Đỗ Nhân thắc mắc.
“Không, cái này là một dạng nguyên liệu có tính phóng xạ cao như kiểu Uranium ấy, dùng trong lò phản ứng h·ạt n·hân để phát điện hoặc nhét vào đầu đạn h·ạt n·hân. Mà mấy cái kiểu công nghệ đó ở nhà mình cũng như đồ cổ rồi, đổi sang lò năng lượng tinh tú với cả đầu đạn phản vật chất rồi mà.” Phan Xích nói, tay cầm một máy cắt plasma nhỏ rạch chiếc mề đay ra để lấy phần ruột bên trong.
“Thế sao mày muốn tao mua cái này nữa ? Không làm v·ũ k·hí dùng lò phản ứng tinh tú luôn ?” Đỗ Nhân lại hỏi.
“Mày đúng là thiếu hiểu biết. Thứ nhất, lò phản ứng tinh tú đơn giản nhất chính là Dyson Sphere, thứ mà bao bọc cả một ngôi sao để lấy năng lượng từ nó, còn kiểu phức tạp hơn là phải tạo ra một ngôi sao. Thứ hai là tao chỉ là người phát triển v·ũ k·hí cho bộ binh đặc nhiệm, đéo phải kỹ sư năng lượng chuyên nghiệp nên mấy cái đó tao không biết làm, còn nếu dùng Radium thì dễ hơn. Thứ ba là không thể nào làm một lò phản ứng tinh tú thu nhỏ như một cục pin h·ạt n·hân được.”
“Hừm, mấy cái đó tao không biết thật. Thế mày tính làm v·ũ k·hí kiểu gì ?” Đỗ Nhân thắc mắc
“Với khả năng bắn của mày chắc không làm súng được rồi, thôi tao làm v·ũ k·hí có lưỡi bén cho dễ dùng. Mày biết dùng đao đúng không ?” Phan Xích nói, cầm nhíp gắp phần lõi mề đay bằng Radium cho vào một hộp hình trụ nhỏ trong suốt, đóng nắp kín rồi cho vào túi. “À phóng xạ ghê lắm, phải cất cẩn thận. Mày biết dùng đao đúng không ?” Hắn lại hỏi
“Đao thì dễ rồi, cái này tao tập từ hồi bé cơ.” Đỗ Nhân trả lời.
“Vậy thì tốt rồi, tầm ba năm sau mày sẽ có một thanh đao xịn chưa từng thấy.”