Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đường Về Nhà

Chương 23: Bước ngoặt bất ngờ




Chương 23: Bước ngoặt bất ngờ

Đỗ Nhân dường như đoán trước được cái kết của ván đấu mà bằng hữu của hắn tham gia, vì thế khi Phan Xích bắt đầu thay đổi biểu hiện, hắn đã rời khỏi ghế khán giả và cố gắng tiếp cận võ đài thật nhanh. Khi hắn đến nơi, bốn người khác đã ở đó bất lực tìm cách giải cứu nữ nhân tội nghiệp kia khỏi bàn tay của Phan Xích, đây không phải là một chuyện họ có thể giải quyết được, và nếu Đỗ Nhân không nhúng tay vào, tên tri kỉ của hắn sẽ bị đuổi khỏi giải đấu vì g·iết đối thủ.

“Đủ rồi người anh em, dừng tay lại đi.” Hắn nói, đặt một tay lên vai Phan Xích, biết rằng đó là cách duy nhất có thể làm giảm cơn điên của hắn ngoài những liều thuốc hạ Adrenaline nhét đầy trong các hộp hành lý. Phan Xích bình tĩnh lại, thả tay và lui ra sau.

“Con mẹ nó, tí thì cút khỏi giải rồi. Đã bảo mày đừng để bộc phát mà.” Đỗ Nhân thở dài một cái rồi nói. “Nhưng không sao, lần sau đánh đừng để đổ máu, chắc không như này nữa đâu.”

Lúc này trận đấu cũng đã kết thúc, cả hai định quay về khán đài trong khi đối thủ của Phan Xích được y sĩ mang ra ngoài.

“Khoan đã !” Một giọng nói vang lên, và từ phía đó, một người cao lớn đến gần Phan Xích cùng Đỗ Nhân. Cả hai liền nhận ra hắn ngay, tên cao lớn, đeo khăn bịt mắt, trên đầu có cặp sừng và khắp người bọc vảy rồng này chính là kẻ hôm trước chúng đã đưa cho quả lựu đạn âm thanh. Phan Xích vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn, vì theo lẽ thường, kẻ này đã phải nằm dưới sáu tấc đất khi trúng v·ụ n·ổ của lựu đạn âm thanh, nhưng giờ hắn như chẳng hề hấn gì thì chắc chắn là điều kỳ dị. Tuy nhiên tên kia lại chẳng hề nhận ra chúng.

“Khoan rời đi đã, ta muốn thách đấu với ngươi, tên tóc xám à.” Hắn nói tiếp.

“Hả ? Nhưng mà ngươi là ai ?” Phan Xích nói.

“Ngươi thực sự không biết à ? Có lẽ là người mới đến thành, thôi để ta giới thiệu. Ta là đại sư huynh của bang phái trấn giữ thành bang Địa Long này, cũng là người tổ chức giải đấu ngươi đang tham gia đấy. Tên ta là Tam Quân.” Tên kia trả lời. “Ta thấy khả năng chiến đấu của ngươi khá ấn tượng, ngươi đánh trận như đánh cờ, khôn khéo phá giải thế bí và đánh bại một đối thủ nhiều kinh nghiệm hơn, ta muốn thấy nó thêm một lần nữa. Biểu diễn thực lực của ngươi khi đấu với ta, và nếu đứng vững trong năm phút, ngươi có thể lập tức trở thành đệ tử của bang Địa Long.”

Khán giả bắt đầu cổ vũ khi nghe lời Tam Quân nói, khắp nơi trên khán đài vang lên âm thanh : “Đấu đi ! Đấu đi !”. Như đang khích lệ kẻ ngoại giới chấp nhận lời đề nghị của tên đại sư huynh kia.

“Giờ sao đây ?” Phan Xích nói thầm.

“Tới đi, thành công thì coi như đỡ mấy trận, thất bại thì cũng chả sao.” Đỗ Nhân nói.

“Được, ta chấp nhận.” Phan Xích cất giọng, như để cho tất cả nghe thấy quyết định cuối cùng của hắn.

Tam Quân cùng Phan Xích bước lên võ đài đối mặt nhau, trong khi Đỗ Nhân đứng phía dưới quan sát.

“Tam Quân gì đó, ngươi không tháo băng bịt mắt ra sao ?” Phan Xích hỏi.

“Nhãn quan của ta không hoạt động, tháo hay đeo cũng chẳng khác gì đâu.” Tam Quân nói.

Nghe xong câu ấy, Phan Xích bắt đầu cảm thấy không ổn. Một tên mù loà mà lại làm đại sư huynh gì đó, chưa kể hắn còn to lớn hơn bản thân, đầu có sừng và khắp người là vảy bò sát, chắc chắn không thể là người thường, đó chắc cũng là lý do hắn không c·hết khi trúng lựu đạn. Đối mặt với kẻ này không thể dễ như một nữ nhân vô danh được, hắn tự dặn bản thân phải dè chừng mọi trò mà tên kia có thể bày ra. Nhưng Phan Xích chỉ là cẩn thận, chưa đến mức sợ hãi mà trở nên bị động. Hắn nghĩ, tuy tên kia có thể là quái vật gì đó, nhưng hắn cũng đã lộ ra một điểm yếu chính là nhãn quan không hoạt động, nếu hắn có thể chiến đấu, chắc chắn phải có một cách để quan sát chiến trường ngoài đôi mắt ra, đó có thể là khứu giác, là xúc giác, là cặp sừng hoạt động như cột phát sóng,… nhưng rất ít khả năng là thính giác, vì hắn bị lựu đạn âm thanh nổ gần mà vẫn có thể di chuyển và nói chuyện như một người bình thường đã cho thấy rằng tên này không hề phụ thuộc vào tai. Dù khả năng quan sát đó là gì thì Phan Xích cũng phải tìm ra, lúc đó mới có thể tận dụng sự khác biệt giác quan để mang lợi thế về cho bản thân.

“Thế thủ của ngươi độc đáo đấy, tự sáng tạo ra à ?” Tam Quân nói.

“Ta học được từ người thân thôi.” Phan Xích trả lời ngắn gọn, nhưng đối với hắn, việc đối thủ mở lời cũng cực kỳ quan trọng. Thế thủ là một thứ mà kẻ mù chắc chắn không thể biết được, việc kẻ trước mặt nhận ra sự khác biệt giữa thế của Phan Xích và thế thủ mà đa số người bản xứ dùng có thể cho thấy hắn chắc chắn phải có khả năng nhận diện khoảng cách và hình dáng của đồ vật. Một trong những cách đó có thể là SONAR, hắn có thể phát ra sóng siêu thanh mà thính giác của người thường không thể bắt được, những sóng đó sau khi trúng vào vật thể sẽ dội lại vào bản thân hắn, và bằng cách đo đạc thời gian sóng dội lại hắn có thể nhận biết khoảng cách và vị trí, có thể là cả hình dạng nữa. Nhưng Phan Xích không phải người thường, cơ thể hắn chứa đầy nanobot, vì thế nếu muốn kiểm tra xem Tam Quân có thực sự dùng SONAR, hắn chỉ cần truyền một lệnh bằng sóng não cho đám nanobot để chúng thực hiện thao tác hỗ trợ thính giác, khiến hắn có thể nghe được sóng siêu âm và hạ âm. Và kết quả đúng như dự đoán, chẳng có đợt sóng nào phát ra từ Tam Quân ngoài tiếng bước chân của hắn cả, vậy là tên này không hề dùng thính giác hay kể cả âm thanh để định vị, thế thì làm sao hắn nghe được giọng nói, làm sao hắn có thể nhận diện hình dạng và vị trí ? Phan Xích tiếp tục suy luận, loại bỏ thính giác, thị giác, thì vị giác, xúc giác và khứu giác là những giác quan còn lại, tất nhiên hắn không thể ngửi thấy hay nếm được hình dạng và vị trí rồi, nên chỉ có xúc giác là thứ khả thi nhất. Nhưng chỉ nghĩ được đến đây, Phan Xích đã lập tức bị t·ấn c·ông. Tam Quân nhanh chóng áp sát và công kích hắn liên tục với những đòn vô cùng chuẩn xác, một việc mà chắc chắn người mù thường không thể làm được. Và khác với đối thủ trước đó, tên này vừa nhanh vừa mạnh, hắn không ngại t·ấn c·ông trực diện và làm việc đó vô cùng tốt với những chuỗi quyền cước điêu luyện được kết hợp chặt chẽ với nhau, không hề để khoảng trống cho Phan Xích phản công. Kỹ năng của hắn cũng vô cùng cao, chỉ nhìn qua cách mà kẻ này thực hiện chuỗi đòn đánh liền có thể thấy trình độ vượt xa những võ sĩ chuyên nghiệp ở quê nhà Phan Xích hay kể cả những chiến binh exo cũng không thể có cửa với hắn.

“Nào ! Cho ta thấy thực lực của ngươi đi !” Tam Quân vừa đánh vừa nói. Hắn sau đó nhanh chóng phá vỡ thế thủ của Phan Xích với một đòn đấm cực mạnh, rồi tung một cước thẳng vào mặt khiến tên này văng ra xa. Không đợi đối thủ đứng lên, hắn tiếp tục lao vào t·ấn c·ông, nhưng Phan Xích phản xạ vô cùng nhanh đã lách người né được một quyền. Tuy nhiên, Tam Quân dường như biết được điều đó, lập tức dùng tay còn lại đấm móc, hất Phan Xích ra rìa sàn đấu.

“Bỏ mẹ.” Phan Xích nghĩ thầm, cố gắng đứng vững khi vẫn còn choáng váng từ đòn công kích của đối thủ. “Phán đoán được cả hướng né mà không cần nhìn, thằng này ghê thế ?”. Tuy nhiên hắn vẫn chưa t·ấn c·ông mà vẫn kiên nhẫn chờ đợi Tam Quân ra đòn, nhằm câu kéo đủ thời gian để suy đoán ra điểm yếu của tên này.