Chương 21: Ký ức về tên tri kỉ khát máu 2
“À ! Mày là con của thằng đó à ? Hôm qua bố mày bắn phá khu cửa hàng ở quận dân cư, g·iết cả nhân viên tiệm bánh mỳ, hôm nay mày còn dám đến tìm tao à ?” Phan Xích trừng mắt, chỉ tay thẳng vào mặt tên kia hắn cùng lúc lên giọng giễu cợt.
“Mày còn láo ? Không biết tao là ai à ?” Tên kia nói.
“Mày là Robert Grayson, tự xưng là đại ca của cái trường này chứ gì ? Tao lại chẳng biết mày quá, làm đéo gì có thằng nào như mày nữa, trốn học đánh nhau, bắt nạt học sinh khác, hăm doạ giáo viên để qua môn, mày chẳng khác nào cái thứ hạ đẳng đáy cùng của cái trường này. Mày biết tại sao không ? Vì thằng bố của mày theo quân phiến loạn, đi theo cái tư tưởng xã hội con cặc gì đó thì làm sao mà dạy được mày thành người ?.” Phan Xích cười nhẹ một cái, rồi lại nói tiếp. “Còn con mẹ mày nữa…con mẹ mày thì ngủ với giun rồi. Làm sao tao biết à, chính bố nuôi của tao, lão Johann đã cho một viên đạn xuyên qua đầu của nó vì dám không khai thông tin đấy. Lão Johann đã theo dõi cả bố mẹ của mày từ lâu rồi, còn tao chỉ vừa đọc trộm được hồ sơ của ổng ngay đầu năm thôi. Đúng là một lũ cặn bã, tao chỉ không ngờ là chúng còn có thằng con cặn bã hơn nữa cơ.”
“Mày…” Tên học sinh kia, người mà Phan Xích gọi là Robert Grayson đã tức giận cực độ, có thể thấy đồng tử của hắn rung lên dữ dội, mặt đỏ tía tai, nhưng hắn vẫn cố kìm nén lại và nói. “Sao mày không c·hết luôn với cả gia đình mày nhỉ ?”
Phan Xích nghe được câu này, máu nóng trong người đã nổi lên phần nào, hắn nghiến răng và nói với một giọng đanh thép: “ Hừ, đơn giản là vì tao cứng hơn mày tưởng đấy.”
Cả hai nhìn chằm chằm vào mắt nhau, trong khi Robert lên giọng cợt nhả: “ Ồ thế à, ranh con mày cứng như thế nào ?”
Hắn vừa dứt câu, Phan Xích đã không ngần ngại dùng đầu đập thẳng vào trán hắn. Ngã lăn ra đất, Robert lồng lộn tức tối, gào thét hai đàn em giữ lấy tên ranh con vừa động tay chân với hắn. Nhưng Phan Xích đã ra tay trước, một tay vơ lấy chiếc bình nước kim loại trên bàn đập thẳng vào đầu tên đàn em bên phải, trong khi đồng thời rút trong túi ra súng chích điện để khống chế tên bên trái và đạp vào mặt hắn một phát. Tiếp đó, hắn lại mở bình nước và hất về phía Robert, làm món capuccino bên trong phủ đầy mặt hắn, và bọt sữa nóng sôi từ nó khiến đôi mắt hắn bỏng rát.
“Thằng chó ! Mày tới số rồi !”. Đau đớn một cách điên dại và bị mù tạm thời do đồ uống của Phan Xích, Robert rút dao bấm đâm loạn xạ về phía trước hòng ngăn cản đối phương tiến lại gần.
Phan Xích lại dùng chiếc bình nước bằng kim loại đỡ lấy m·ũi d·ao, khống chế được v·ũ k·hí của tên học sinh kia, sau đó liền nắm lấy cổ tay hắn bằng tay phải, tay trái tháo bình nước ra khỏi lưỡi dao trước khi bẻ cánh tay của Robert khiến hắn tự đâm vào vai bản thân.
Đỗ Nhân vẫn còn nhớ kỹ khoảnh khắc đó, khi tên bằng hữu của hắn khiến đối phương chảy máu. Cả phòng ăn lặng thinh và quan sát, tên học sinh kia máu chảy đầm đìa ướt cả áo, còn Phan Xích đứng đó nhìn. Đỗ Nhân cũng nhận ra điều bất thường ở Phan Xích, đôi mắt hắn như điên dại, mạch máu nổi lên xung quanh đồng tử đang rung lắc dữ dội, hắn cũng đang cười, nhưng khoé miệng kéo đến tận mang tai như thể đang thích thú trước nỗi đau của kẻ địch.
Những biểu cảm quái dị đó làm Đỗ Nhân bất ngờ vô cùng, hắn tuy đã nghe tri kỉ của mình nhắc về nó từ trước, nhưng được tận mắt chứng kiến lại là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Hắn không thể ngờ được rằng chỉ cần máu rơi cũng đã khiến Phan Xích bộc lộ xu hướng b·ạo l·ực, chẳng khác nào một con thú săn ngửi thấy mùi máu của con mồi b·ị t·hương.
Phan Xích lại đưa tay vào túi, nhưng thay vì lấy súng chích điện thì hắn lại rút ra cả một con dao quân dụng, và cũng chẳng phải loại dao có lưỡi titan phổ biến tràn lan trên chợ đen mà là vibro-blade, lưỡi dao rung chấn chỉ có thể tìm thấy trong đồ nghề của lính đặc nhiệm thuộc bộ tình báo. Nếu để so sánh, lưỡi dao titan có thể sắc bén và cứng hơn so với lưỡi dân dụng, nhưng lưỡi dao rung chấn lại vượt xa nó nhiều lần. Một khi có năng lượng để hoạt động, lưỡi dao rung chấn sẽ liên tục di chuyển với tốc độ siêu thanh, khiến nó trở nên sắc bén như máy cắt plasma mà không cần dùng lực chém và chất liệu hợp kim đặc biệt của nó cũng chắc chắn hơn so với titan rất nhiều lần, ngoài ra để bảo vệ lưỡi dao, loại v·ũ k·hí này thường sẽ đi kèm thiết bị phát từ trường, giúp bao bọc lưỡi dao bằng một trường lực từ hỗ trợ đẩy vật chất ra xa khi cắt và đỡ được cả đạn bắn trực tiếp vào nó. Một con dao rung chấn có thể cắt vào giáp của xe tăng hạng nhẹ nếu ở điều kiện tốt, vì thế dao bấm của Robert, tuy được làm bằng kỹ thuật truyền thống và khá chất lượng cho một con dao dân dụng, chắc chắn vẫn không thể đỡ được nhát chém từ Phan Xích. Tuy nhiên một tên giang hồ cỏ trường lớp thì chẳng biết được điều đó, nên thay vì lùi lại để né, hắn lại giơ dao ra đỡ.
Kết quả không ngoài dự đoán, lưỡi dao bấm của tên học sinh kia liền bị cắt đứt dễ dàng như bơ chảy khi Phan Xích lia v·ũ k·hí trúng nó. Sau đó, với một động tác dứt khoát, Phan Xích liền đâm thẳng vào cánh tay còn lại của đối phương rồi rút mạnh ra khiến máu phun lên cả mặt hắn.
Robert lùi lại trong sự kh·iếp sợ, hắn đã không ngờ được một học sinh gương mẫu như tên tóc xám trước mặt lại có thể trở thành một kẻ tâm thần khát máu, và hắn nhận ra bản thân đã đánh giá thấp Phan Xích khi không hề chú ý đến việc tên này đã bằng cách nào đó bắt được bố của hắn, một người lính của quân phiến loạn, trong một cuộc đột kích.
Khung cảnh nhà ăn trở nên vô cùng hỗn loạn, hai tên đàn em nằm ngất dưới sàn, các học sinh xung quanh la hét đinh tai và cố gắng chạy ra cửa, còn Robert bị Phan Xích đạp xuống đất. Chỉ có Đỗ Nhân vẫn ở yên tại chỗ, hắn định chỉ quan sát tên bằng hữu, nhưng rồi một việc bất thường đã xảy ra khiến hắn phải can thiệp vào.
“Phê không ? Chất chống đông máu từ nước dãi dơi đấy, không có thuốc cầm máu thì mày c·hết chắc rồi con ạ.” Phan Xích nói, cất dao đi và lấy ra từ trong túi một vật hình trụ bán nguyệt nhỏ rồi nhét thẳng vào mồm Robert. “Nhưng đừng lo, tao đã định cho mày xem một buổi diễn pháo hoa ngay dưới mũi đây thôi.” Hắn dứt lời, chuẩn bị bấm một công tắc cầm tay nhưng Đỗ Nhân lập tức giữ hắn lại.
“Đủ rồi ! Mày ngừng ở đây được rồi, không đáng đâu.” Đỗ Nhân nói.
“Sao lại không nhỉ ? Một thằng khốn đến trước mặt tao đúng vào lúc đang khó ở, g·iết quách nó đi cho sướng !”. Phan Xích mặt vẫn cười, hít thở gấp gáp, tay cố gắng bấm lấy công tắc.
“Thôi nào người anh em !”. Đỗ Nhân kéo mạnh Phan Xích ra xa khỏi Robert, làm hắn quay ngoắt lại nhìn. “Mày g·iết thằng này là bị đuổi học liền đấy, không đáng đâu. Thằng cặn bã này vẫn chưa phạm tội nặng, nếu mày g·iết nó chắc chắn sẽ đi tù, lúc đó thì tương lai của mày coi như mất rồi đấy.”
Nghe đến đây, Phan Xích liền bình tĩnh lại. Suy cho cùng, tương lai của hắn vẫn quan trọng hơn việc g·iết một tên ất ơ nào đó, vì thế hắn đã dừng tay lại.
“Nào, để trận này kết thúc như một vụ ẩ·u đ·ả xô xát của hai học sinh với nhau đi, nếu lão hiệu trưởng biết giám hộ của mày là chú Johann, lão sẽ không dám hó hé đâu, cùng lắm thì bị đỉnh chỉ một tuần để lão lấy oai với học sinh thôi. Còn thằng kia, mẹ nó c·hết, bố nó trong tù rồi, cũng chả ai muốn giúp nó đâu nên vụ này chắc chắn không lo bị truy tố.” Đỗ Nhân nói khẽ.
“Địt mẹ, mày nói đúng lắm.” Phan Xích nói. “Đây thằng khốn, thuốc cầm máu đấy. Mày liệu mà cư xử cho đàng hoàng đi không lại như ông bà già mày đấy.” Phan Xích lấy ra một miếng dán cầm máu ném vào Robert, rồi khoác vai Đỗ Nhân rời đi. “Nào người anh em, nay lỡ làm loạn rồi, thôi cúp mẹ buổi chiều đi chơi chứ nhỉ ? Đi ăn sủi cảo không ? Tao bao.”
“Miễn từ chối, nào đi thôi !” Đỗ Nhân cùng Phan Xích ra khỏi nhà ăn, bắt đầu cười nói râm ran. Chúng đã có một buổi chiều thoải mái, làm đủ mọi chuyện để giải trí mà không lo nghĩ, vì cả hai đều biết rằng, tất cả sẽ được giải quyết vào buổi gặp mặt phụ huynh ngày hôm sau.