Chương 15: Đừng vội mừng
“Tịch huynh, tên Địa Long kia hôm nay phải máu chảy đầu rơi, thì phụ thân ta mới hài lòng đấy.” Vương Thần cất lời, tuy chỉ là một thiếu niên, nhưng với tư chất thiên tài cùng thân phận con ông cháu cha nên hắn điệu bộ vô cùng phách lối, trong bang phái ngoài cha ruột Lưu Văn Công của hắn và cố sư huynh Phàm Kỳ Vương ra thì chẳng coi ai là cái thá gì. Đến cả Tịch Đế, hiện đã là đại sư huynh bang Viêm Thủ, hắn cũng lên giọng sai khiến.
“Tịch Đế, thằng nhóc sư đệ của ngươi à ?” Tam Quân nói, chỉ tay vào Vương Thần. “Hơi bị hỗn láo đấy !” Hắn vừa dứt lời, hàng chục quân binh của bang Địa Long trên người mặc chiến giáp cũng xuất hiện phía sau hắn, trên tay lăm lăm v·ũ k·hí chuẩn bị chiến đấu. “Nhưng cũng như ngươi thấy, không chỉ có một mình ngươi được viện binh hỗ trợ đâu.”
Không chờ đợi thêm lâu nữa, Tam Quân liền xuất chiêu nhắm thẳng vào Vương Thần, như muốn trả thù việc hắn dám đánh lén. Hắn dựng vô số gai đá xung quanh tên thiếu niên, bao vây kín khiến hắn không tài nào di chuyển được trước khi kéo cả một dải đất dài hàng trăm mét từ dưới lòng đất để t·ấn c·ông. Tuy nhiên, Vương Thần may mắn đã được đại sư huynh của hắn cứu một mạng, kéo hắn lên không trung với Hoả cước Phi thăng.
“Sư huynh, nhà ngươi làm gì vậy ? Ngươi cho rằng ta không thể tránh được một đòn đó hay sao ?” Tên thiếu niên kiêu căng nói. “Huynh vác ta lên như một đứa con nít vậy mà chẳng xem bọn lâu la sẽ nghĩ về ta thế nào à ?”
“Ngươi im mồm !” Tịch Đế nói. “Ngươi không hề có khả năng di chuyển trên không trung, chỉ biết mỗi một pháp khinh công dưới đất thì tránh được đòn của tên đó à ? Hắn chắc chắn đã chuẩn bị sẵn bẫy cho ngươi ngay khi tung đòn rồi.”
“Hừ, nhiều lời quá.” Vương Thần trả lời. “Tam Quân hãy đỡ ! Địa Lôi !”. Vừa dứt lời, hắn chỉ tay xuống đất gần Tam Quân, bắn ra một tia nhiệt năng. Tia nhiệt năng chạm vào đất, một v·ụ n·ổ lớn hình thành, khiến mặt đất xung quanh Tam Quân bộc phát dữ dội, phóng ra cả lửa từ những khe nứt. Tuy nhiên, tên Cuồng Địa Sư không hề sợ hãi, hắn lập tức ép chặt đất lại, nhờ đó hướng chấn động của v·ụ n·ổ ra ngoài như phóng kình lực nhằm đưa thêm các gai đá hắn tạo ra bắn đi cực nhanh về phía đám lâu la của Vương Thần. Một vài tên may mắn sống được, nhưng đa số đều bị gai đá đ·âm c·hết, một số đứng quá gần Tam Quân bị v·ụ n·ổ chuyển hướng thổi bay cả xác.
“Ê tiểu tử !” Tam Quân nói. “Đánh với ta mà dùng Địa Lôi, khôn như ngươi thì ra kéo cày cũng được đấy.” Hắn liền cười vào Vương Thần sau khi buông giọng giễu cợt.
Vương Thần nghe thấy thì vô cùng tức tối, lập tức đòi Tịch Đế thả mình xuống đất để đấu tay đôi với tên bán long nhân hỗn xược kia. Tuy nhiên, sư huynh của hắn biết rất rõ rằng thằng nhóc này nếu thả xuống đất chẳng khác nào vứt vào quan tài, vì thế liền từ chối.
“Ngươi hồ đồ vừa thôi, hắn chỉ đang cố khiêu khích ngươi, chẳng lẽ lại để chiêu trò của hắn thành công dễ dàng chỉ vì cái sĩ diện của ngươi hay sao ?” Tịch Đế nói. “Với khả năng của ngươi, không nên đánh tay đôi với hắn, cứ bám vào ta rồi sử dụng lợi thế độ cao công kích hắn bằng Bộc Thuật trực diện sẽ đảm bảo chiến thắng dễ dàng. Nếu ngươi không đồng ý thì ta có thể thả ngươi xuống, nhưng mà coi chừng có gai đá đâm thẳng vào hậu môn khi ngươi chạm đất đấy.
Vương Thần nghe nói liền suy nghĩ lại, ngẫm ra rằng bản thân tuy sức t·ấn c·ông huỷ diệt, nhưng vì không luyện được các công pháp hoả hệ khác mà độ cơ động bị kém đi nhiều, đây lại đứng trên lãnh thổ của Tam Quân, kẻ được cho là Thổ Sư có khả năng t·ấn c·ông khó lường nhất của bang Địa Long, thực chẳng khác nào đứng trong phần mộ của mình. Hắn cho rằng chi bằng bỏ đi một ít danh dự, phối hợp với tên sư huynh Tịch Đế để hắn bảo kê bản thân rồi đánh bại Tam Quân, sau đó hắn sẽ lấy chiến tích đó đánh bóng tên tuổi của mình.
Vương Thần lại t·ấn c·ông, nhưng lần này không đánh vào mặt đất, hắn phóng một tia năng lượng đi theo hình vòng tròn bao xung quanh Tam Quân trước khi p·hát n·ổ thẳng vào mặt hắn, đánh bay ra xa. Tam Quân tức tối đứng dậy, triệu hồi cột đá nhọn quanh bản thân tới độ cao gần mười mét, rồi cho chúng quay tròn với tốc độ cao xung quanh hắn trước khi đẩy chúng ra, nhằm t·ấn c·ông Tịch Đế đang bay trên một diện tích mà hắn khó có thể tránh được. Nhưng Vương Thần đã kịp thời phản ứng, hắn phóng một tia nhiệt về phía trước, liên tục kích nổ nó ở một vị trí trước mặt Tịch Đế để phá huỷ các cột đá trước khi chúng chạm vào hắn. Tên thiếu niên sau đó cũng phản công, bắn nhiều tia nhiệt đi theo các hướng khác nhau nhằm vào Tam Quân và bộc phá một cách ngẫu nhiên, khiến tên này khó tránh được và b·ị đ·ánh ngã. Vương Thần sau đó liền nhảy xuống, vùng ra khỏi Tịch Đế và định kết liễu kẻ địch này, nhưng tên bán long nhân nhanh chóng độn thổ và trồi lên ở phía xa. Hắn tiếp đó lại làm vài động tác như chuẩn bị kỹ năng, trong khi nói:
“Hai tên Viêm Thủ các ngươi cũng khá lắm, nhưng mà giỡn chơi vậy đủ rồi, giờ ta sẽ lật cả một quả núi lên đầu các ngươi !”
Tuy nhiên, một môn đồ Địa Long lại đi đến nói gì đó với hắn, và Tam Quân liền dừng lại.
“À mà thôi.” Tam Quân bỗng thay đổi giọng điệu. “Hôm nay sư phụ ta gọi về gấp, nhưng đừng vội mừng, có lẽ một ngày không xa lại tái đấu nhỉ. Coi như hôm nay ta tha cho các ngươi. Về dạy dỗ tên ranh con kia đi, không lại có ngày phải diệt môn vì chính hắn đấy.” Nói xong, hắn liền làm trũng đất xuống xung quanh các môn đồ Viêm Thủ, khiến chúng đều rơi vào một cái hố sâu, chỉ có Tịch Đế, nhờ Hoả Cước Phi Thăng mà thoát ra được. Nhưng khi hắn định phản công, Tam Quân cùng các môn đồ Địa Long đã độn thổ biến mất.
“Tam Quân, kẻ hèn nhát ! Mau quay lại đây đánh với ta !” Dưới hố vang lên tiếng hét của Vương Thần. “Bọn ta sẽ xé xác ngươi ra ! Tên lai tạp thỏ đế kia !” Vừa nói, hắn vừa dùng ngự bộc thuật lên thành hố, khiến nó thủng nhiều lỗ lớn, nhưng cũng thật là may mắn cho Vương Thần, cái hố đã không sụp xuống trước khi Tịch Đế ngăn hắn lại.
“Tịch huynh ! Mau đưa bọn ta ra khỏi đây để còn t·ruy s·át tên hèn đó.” Vương Thần nói lớn.
“Đủ rồi !” Tịch Đế lên giọng đanh thép, gầm vào mặt tên thiếu gia. “Tên nhóc hồ đồ nhà ngươi có thấy hắn vừa làm gì không hả ? Chỉ với một cái vung tay, cả đám các ngươi đã sụp hố, nếu lúc đó hắn không rút lui mà đóng đất lại chẳng phải tất cả đã bị chôn sống rồi sao ? Ngươi dám đuổi theo hắn chắc chắn mạng cũng không còn.”
“Ngự Bộc Thuật của ta chưa bao giờ phải sợ một tên Ngự Thổ Sư cả.” Vương Thần cao giọng nói.
“Công pháp của ngươi chỉ có đánh bại được lũ Ngự Thổ Sư non tay với đòn Phi Thạch, tên Tam Quân hắn khiển đất đá như trở bàn tay, đào hố tạo núi trong chớp mắt thì ngươi có nổ vạn lần cũng chả ngăn được đòn của hắn. Không dùng được Hoả Cước Phi Thăng thì đừng mong đối đầu với Cuồng Địa Sư.” Tịch Đế khinh bỉ trả lời. “Có thể ngươi mạnh đấy, nhưng mà nên biết điều một chút đi. Giờ ta đưa lính của ngươi lên, ngươi cứ ngồi dưới cái hố đó vài giờ cho bình ổn tâm trí lại đã.”
“Tịch Đế, ngươi-”
Trong lúc đó, Tam Quân cùng đám Địa Long sau khi cắt đuôi được quân Viêm Thủ cũng đã trồi lên mặt đất và dùng ngựa để thoát thân.
“Ngươi nói đã tìm được vật gì ở đó ? Đưa ta xem nào.” Tam Quân nói.
“Cái này trông lạ lắm, sư huynh xem thử, có vẻ là pháp bảo gây nên vụ bộc phát linh lực kia.” Một tên Địa Long nói, đưa cho Tam Quân một chiếc hộp nhỏ màu trắng, hình dáng của nó trông như một khối lập phương có cạnh bè, cùng với các hoạ tiết lạ trên bề mặt.
“Cái này ta cũng không biết, nhưng có lẽ chúng ta nên về thành rồi hẵng tính tới. Cứ để cho bọn Viêm Thủ đào xới chỗ đất đó lên, chúng sẽ tốn nhân lực trước khi cuộc chiến thực sự xảy ra.” Tam Quân điềm tĩnh nói, sau liền thúc ngựa phi nhanh về phía thành bang.