Chương 13: Đối đầu
Rừng trà shan tuyết, tàn dư của Cổ Thụ Ẩn Lý.
Tịch Đế biết rõ bản thân đang làm gì, hơn thế nữa, hắn cũng biết rõ cách làm và tại sao hắn lại làm việc này. Điều đó cũng giải thích được lý do hắn rời bỏ trạm phòng thủ phía bắc để đi thẳng đến một nơi gần với kẻ thù như vậy, hắn cốt là để hợp pháp chiếm lấy đất đai và dùng nó như một nơi chuyển quân nhằm khai quật những thứ pháp bảo hoặc tài nguyên mà chắc chắn phải có sau v·ụ n·ổ linh lực khổng lồ kia. Và để làm được điều đó, hắn phải đánh thắng một trận sống mái ở đây với tên địch thủ không đội trời chung Tam Quân.
Mặt đất xung quanh Tịch Đế bắt đầu chuyển động mạnh, và ngay trước mặt nổi lên một cột đá nhọn như muốn xiên thẳng vào hắn. Với thân pháp nhanh nhẹn, hắn đã né được và lập tức nhảy ra xa, chỉ có điều hai tên môn đồ dưới trướng hắn lại không may mắn đến vậy.
“Tịch Đế, nhị đệ tử của lão Lưu làm gì ở đây ?”. Trước mặt Tịch Đế xuất hiện một người lạ. Gã này cao to, cơ thể hắn như có vảy rồng bao bọc, trên đầu còn có cả cặp sừng nhỏ đặc trưng của một Bán Long Nhân. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng biết kẻ này là một chiến binh, nhưng lại chẳng hề mang chiến giáp trên thân, hắn chỉ mặc y phục vải để lộ phần ngực bọc vảy rồng và một dải băng đen quấn quanh đầu che đi đôi mắt có vẻ đã mù loà.
“Cuồng Địa Sư, Tam Quân, hôm nay ta không mang xác ngươi về thì cả họ nhà ta trời tru đất diệt !” Tịch Đế hét lớn về phía tên kia.
“Ngươi ? Một tên mồ côi thì lấy đâu ra họ hàng để mà tru với diệt hả tên kia ? Ta biết kế hoạch của ngươi rồi, nhưng rất tiếc nó phải dừng tại đây. Thay mặt đất mẹ, ta sẽ diệt nhà ngươi cùng đám lâu la của bang Viêm Thủ !” Gã được gọi là Tam Quân nói.
“Câm mồm mà c·hết đi ! Các huynh đệ, g·iết hắn !”. Tịch Đế nổi giận gầm lên, ra lệnh cho những môn đồ bang Viêm Thủ t·ấn c·ông gã bán long nhân.
Nhưng tất nhiên, một kẻ như Tam Quân sẽ không bao giờ đối đầu với địch một mình, hắn luôn có một đội quân Ngự Thổ Sư đi cùng. Ngay khi quân Viêm Thủ phóng các Bộc Hoả Cầu, chúng đã dựng một tường đất chống đỡ lập tức, sau đó liền phản công bằng cách bắn Phi Thạch. Nhưng riêng Tam Quân lại không làm điều đó, phong cách chiến đấu của hắn cũng khác lạ so với các Ngự Thổ Sư, hắn né đòn cầu lửa bằng cách mở một cái hố ngay dưới chân và độn thổ, sau đó trồi lên và phản công không phải với Phi Thạch mà là những cột đá trồi lên phía dưới kẻ thù theo chuyển động của hắn. Tên bán long nhân chưa bao giờ dùng Phi Thạch một lần, hắn với nhãn quan bị vô hiệu không thể nhắm chính xác được, tuy nhiên hắn lại có cảm quan địa chấn vô cùng nhạy bén, khiến mọi kẻ thù đứng trên mặt đất đều không thoát khỏi đòn công kích từ dưới lên bằng gai đá. Những tên môn đồ Viêm Thủ còn non kinh nghiệm chắc chắn không né được đòn t·ấn c·ông như biết tự đuổi bám mục tiêu, liền bị xiên c·hết, một kẻ khác cũng đã bị nghiền nát khi Tam Quân kéo đất đá lên tạo thành hai bức tường ép vào hắn. Kể cả những kẻ đã chiến đấu lâu năm cũng không thể tránh khỏi các đòn hiểm hơn, khi Tam Quân tạo hố dưới chân khiến chúng ngã vào trong, sau đó đóng lại để cắt đứt đôi chân và kết liễu chúng bằng một cột đá xiên thẳng từ dưới lên. Chỉ những ai đối đầu với hắn nhiều lần như bản thân Tịch Đế và các binh lính trung thành với gã nhị sư huynh Viêm Thủ mới biết được khi chiến đấu với tên Cuồng Địa Sư, thì đứng trên mặt đất sẽ gần như tự chấp nhận c·ái c·hết. Hắn trên mặt đất, có thể t·ấn c·ông từ mọi phía, hắn trên mặt đất, có thể nhận biết được vị trí mọi kẻ thù cùng lúc, và hắn trên mặt đất, có thể điều khiển cả địa chấn, lẫn tạo ra núi non chỉ với vài cú vung tay. Vì thế Tịch Đế đã tự sáng tạo ra một kỹ năng chuyên dụng để đối đầu với tên này, gọi là Hoả Cước Phi Thăng.
“Các chiêu thức của ngươi vô dụng từ đây ! Huynh đệ, Hoả Cước Phi Thăng !” Tịch Đế nói, hắn cùng ba tên môn đồ sót lại liền tích tụ linh lực vào chân, phóng ra một tia lửa như động cơ phản lực đẩy bản thân bay lên trời trước khi đòn t·ấn c·ông của Tam Quân chạm được vào chúng. Tất cả sau đó liền giảm độ cao, lơ lửng ở tầm một phần ba trượng với ngọn lửa vẫn phóng ra liên tục từ bàn chân, vì chúng cũng biết chỉ cần rời khỏi mặt đất đã thoát được tầm nhìn của Tam Quân, bay cao chỉ tổ tốn thêm linh lực mà thôi. Việc chúng lơ lửng trên không sẽ bắt buộc tên đại sư huynh bang Địa Long, Tam Quân, phải liên tục sử dụng các đòn t·ấn c·ông diện rộng mà tiêu hao linh lực nhiều hơn. Nhưng tất nhiên, tên Cuồng Địa Sư cũng biết được điều này, hắn liền tạo một mái vòm bằng đất cao bốn trượng, định bao bọc tất cả và đè nát chúng bằng cách làm sập mái vòm trong khi bảo vệ hắn và các Ngự Thổ Sư khác bằng một mái vòm nhỏ hơn. Tịch Đế cũng nhanh chóng tìm ra điểm yếu của chiêu thức này, đã phóng một hoả cầu lớn vào trong mái vòm và bay thẳng lên trên trước khi nó hoàn thành chỉ trong vài giây, khiến toàn bộ lính của Tam Quân đều bị thiêu cháy bên trong và bản thân tên bán long nhân bắt buộc phải mở mái vòm ra. Đúng như dự đoán, Tam Quân không thể đóng vòm đất lại, nhưng tuy trúng Bộc Hoả Cầu, hắn với những vảy rồng cứng cáp bao phủ khắp người lại gần như chẳng hề bị đả thương.
“Khá lắm, ngươi g·iết hết lính của ta rồi. Nhưng còn lính của ngươi thì sao ?”. Tam Quân nói.
Tịch Đế quay lại nhìn, tuyệt nhiên ba tên môn đồ còn lại đã bị cắt đứt đôi chân chỉ vì chúng chậm đi một nhịp thoát khỏi mái vòm, và vì không có chân, tất cả đã không thể thoát khỏi những gai đá sắc nhọn của Tam Quân. Cả hai tên liền cười lớn, cứ như thể chúng vừa chứng kiến điều gì thật đẹp, nhưng cũng chẳng được bao lâu.
“C·hết đi !” Cả Tam Quân và Tịch Đế nói, sát khí bừng lên, lao thẳng vào nhau quyết cận chiến. Tịch Đế từ phía trên rút ra một thanh Hoả Trường Kiếm, truyền linh lực khiến nó bốc lửa rồi tăng mạnh phản lực ở chân phóng về phía Tam Quân. Tam Quân từ phía dưới chẳng cần v·ũ k·hí, bao bọc đất đá quanh hai tay rồi cưỡi trên một cột đá đưa hắn về phía Tịch Đế. Chúng đã chuẩn bị cho lần đối đầu này, giữa hai kẻ thù không đội trời chung chắc chắn phải có một bỏ mạng ngay hôm nay. Nhưng đó sẽ là kết cục nếu như không có một cái cây khổng lồ bất ngờ mọc lên chính giữa, hất cả hai văng ra thật xa.
Tịch Đế đứng dậy sau cú ngã, lập tức bay lên cao để quan sát chiến trường. Mặt đất xung quanh tuy đã bị cháy trụi bởi vụ bộc phát linh lực, nhưng ngay trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái cây khổng lồ, cao ít nhất mười trượng. Nhìn kỹ một chút, hắn lại thấy nó bắt đầu cử động. Từ một cái cây vô tri, nó đã mọc ra vài cánh tay, chống đỡ bản thân để kéo bộ rễ dài lên phía trên mặt đất trước khi biến chúng thành đôi chân gỗ chắc chắn. Nó đã dần chuyển dạng thành một cự nhân nhiều tay cao lớn và duỗi các tay nắm lấy Tịch Đế cùng Tam Quân, gã bán long nhân đã độn thổ và né được rất nhanh, nhưng tên môn đồ Viêm Thủ đã b·ị b·ắt lại và phải dùng Hoả Trường Kiếm để cố gắng cắt những cánh tay gỗ kia. Tuy phải chém vào những thớ gỗ cứng hơn cả thép, nhưng món v·ũ k·hí rực lửa đã giúp Tịch Đế thoát ra khỏi cự nhân trước khi bị nghiền nát.
Ngay sau đó, hắn liền nghe giọng Tam Quân gọi tên mình.
“Tịch Đế !”