Chương 10: Giết kẻ đứng ngoài
“Tất cả hãy sửa chữa lại làng, rồi chúng ta có thể sinh hoạt bình thường rồi.” Lão thầy thuốc cất tiếng nói với dân làng phía sau, đồng thời rút lại các dây leo, thân cây và trả địa hình lại như cũ.
“Lũ giặc kia thực rất khát máu, đa tạ Tiên Sinh đã bảo vệ cả làng chúng ta.” Một dân làng nói
“Đó là bổn phận của kẻ mạnh, ta tuyệt đối sẽ không để cuộc t·hảm s·át năm xưa tái diễn lần nữa.” Thái Thượng Tiên Sinh trả lời. Trong lòng lão đã yên tâm, khi đinh ninh rằng hai tên ác ôn vừa s·át h·ại cháu của sư phụ lão cùng một số dân làng đã yên vị với đất tổ. Thù của lão đã được trả xong, dù cho nhiều mạng người cũng phải nằm xuống, kể cả đứa cháu còn lại của vị se phụ đáng kính, nhưng lão sẽ không cần phải bận tâm nữa. Tuy nhiên chính lão cũng không biết rằng mình sắp đối mặt với thứ gì.
Đối với Phan Xích, tất cả dường như đã kết thúc, cơ thể hắn bị phá huỷ đến một mức không tưởng, và hắn cũng đ·ã c·hết trong khoảnh khắc đó. Nhưng hắn bằng một cách thần kỳ nào đó đã có lại được ý thức, bắt đầu cảm nhận lại được môi trường xung quanh. Hắn tuy vừa bước qua cửa tử nhưng đã hồi sinh lại ngay trong thân xác cũ. Các thương tổn hắn từng chịu đựng phục hồi lại lập tức, và chỉ trong chốc lát, hắn đã đứng vững lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đó cũng không phải điều gì lạ lùng mà Phan Xích chưa trải qua, hắn đã từng b·ị b·ắn c·hết nơi giới diện cũ và cũng hồi sinh lại, chỉ là hắn chưa biết bản thân thực sự đã đánh lừa được tử thần ở lần đó. Nhưng lần này thì khác, hắn cũng đủ kiến thức để biết được việc cơ thể bị nghiền nát chắc chắn dẫn đến c·ái c·hết, hơn là khi b·ị b·ắn bởi một viên đạn, và hắn cũng biết cách mà hắn đã hồi sinh lại. Gen hồi phục, thứ DNA đặc biệt mà ông cố hắn phát minh ra không chỉ có tác dụng giúp lành các v·ết t·hương nhanh hơn hay kéo dài tuổi thọ, chắc chắn khả năng của nó còn vượt xa như thế, nó có thể khiến những kẻ sở hữu trở nên hoàn toàn bất tử, không thể c·hết vì bị tổn thương cơ thể hay lão hoá. Để kiểm tra giả thuyết của bản thân, Phan Xích nhìn về phía Đỗ Nhân, tuyệt nhiên tên này cũng đã đứng dậy hoàn toàn không trầy xước, và có lẽ vẫn đang bàng hoàng chưa biết chuyện gì xảy ra.
“Chúng ta bất tử.” Phan Xích nói. “Mã gen này như khắc sâu sự sống của chúng ta vào thực tại, và nó không thể thay đổi được. Chúng ta dù khó khăn đến mức nào vẫn sẽ sống, và dù có bị phân rã thành h·ạt n·hân vẫn không bị tiêu diệt. Tao còn chưa biết hết khả năng của thứ v·ũ k·hí này đâu.”
“Vậy là chúng ta sẽ đánh bại được lão già ?” Đỗ Nhân thắc mắc.
“Chúng ta có thời gian để nghĩ ra cách đánh bại lão, chúng ta có thể thử và thất bại liên tục. Chỉ cần chịu ăn đòn thôi.” Phan Xích nói xong, liền ra hiệu t·ấn c·ông. Hắn triệu hồi Thiết Lôi Pháp Thủ, canh thật chuẩn để nó bay vào mặt lão già kia, đồng thời rút khẩu súng trường tự động ra xả đạn vào lão từ phía sau. Đỗ Nhân cũng liền theo hiệu lệnh, t·ấn c·ông từ bên phải để ép Thái Thượng Tiên Sinh phải trúng đòn của Phan Xích. Nhưng lão đều đã đỡ được tất cả, mọi đòn t·ấn c·ông từ cả hai đều vô hiệu, đạn văng ra trước khi chạm vào người lão, cặp găng tay cũng vậy, và thanh kiếm của Đỗ Nhân gãy nát. Lão già quay lại nhìn, không khỏi bất ngờ khi thấy những tên tiểu tử vừa bị chính tay mình g·iết vẫn còn đứng đó.
“Các ngươi…làm sao các ngươi sống được ?!” Lão nói
Nhưng Phan Xích không hề do dự liền phóng điện về phía lão, trong khi Đỗ Nhân đập cả phần còn lại của lưỡi kiếm của hắn vào mặt lão. Tuy nhiên Thái Thượng Tiên Sinh đã triệu hồi các thân cây, đẩy Đỗ Nhân ra xa, cùng với đó đỡ cả luồng điện.
“C·hết đi !” Thái Thượng Tiên Sinh gầm lên, phóng ra kình lực cực mạnh, phá huỷ cả một phần ngôi làng và khiến hai tên tiểu tử kia phân huỷ hoàn toàn. Kình lực ấy mạnh đến mức làm rung động cả Vô Diện Không Gian đang ẩn giấu ngôi làng, ảnh hưởng đến cây cối bên ngoài.
“Hừ, đúng là phiền phức.” Lão thở dài, sau đó quay lại giúp dân làng dọn dẹp xác c·hết. Nhưng lão vẫn không hề biết mình đang đối mặt với thứ gì, dù cho đã từng trải nghiệm nó.
Hàng loạt v·ũ k·hí của đám dân binh đã t·ử t·rận bỗng nhiên lơ lửng, sau đó bay thẳng về phía Thái Thượng Tiên Sinh. Tất nhiên với khả năng của lão, đòn công kích ấy chẳng là gì, chỉ có điều nó đã gây c·hấn t·hương tâm lý cực nặng khi lão nhìn thấy kẻ vừa t·ấn c·ông mình. Phan Xích cùng Đỗ Nhân vẫn đứng đó, hồi sinh từ một đám phân tử không hình dạng. Đối với lão nó là một sự sỉ nhục nặng nề, khi một kẻ đã tu luyện vài nghìn năm lại chẳng thể g·iết được hai tên không tu vi kể cả với chiêu mạnh nhất, lão bắt đầu tức giận lên và tiếp tục g·iết chúng. Nhưng vô ích, dù lão có làm gì thì chúng vẫn trở lại, và tiếp tục t·ấn c·ông lão. Thái Thượng Tiên Sinh bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng, làm sao những tên này có thể bất tử, có lẽ chúng là Dạ Nguyệt Ma chăng ? Nhưng lão cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ rằng không thể như vậy bởi vì Dạ Nguyệt Ma, kể cả tên mạnh nhất mà lão từng gặp cũng chẳng đứng được dưới Thái Dương lâu như vậy, hoặc đó chỉ là lão nhớ nhầm. Nhưng lão liền bị q·uấy r·ối bởi một nữa lưỡi kiếm gãy của Đỗ Nhân bỗng phi thẳng vào mặt, lão liền vung tay hất nó đi. Lưỡi kiếm văng ra xa, vô tình cứa vào cổ một dân làng đang đứng, khiến hắn quằn quại giãy c·hết khi máu từ v·ết t·hương tuôn ra như suối chảy.
“Ngươi…ngươi g·iết dân làng của ta ! Ngươi dám t·hảm s·át… không thể nào !” Lão bắt đầu lắp bắp khi nhìn thấy cảnh tượng t·ang t·hương ấy.
Đỗ Nhân cũng phát hiện được phản ứng của lão, liền nói với bằng hữu.
“Tên này có một mối quan hệ chặt chẽ với dân làng xung quanh hắn, và còn nói cái gì đó về t·hảm s·át.”
“Thảm sát à, có phải câu chuyện mà con nhẫn giả kia kể hôm qua không ?” Phan Xích nói.
“Tao nghĩ thế, lão già này chắc cũng từng trải qua và nhìn thấy nhiều người bị g·iết hại. Lão chắc cũng tận mắt thấy những kẻ thân thích với mình như sư phụ hay gia đình c·hết vì cuộc t·ấn c·ông lúc đó. Với phản ứng như thế này thì chắc chắn hắn đã bị chứng PTSD. Và cách để đánh bại lão sẽ phải dựa vào hội chứng này.”
“Vậy thì hãy t·hảm s·át dân làng thôi.” Phan Xích nói, bắt đầu cười.
“Đúng rồi, nếu g·iết dân làng theo những cách kinh tởm nhất, hắn sẽ không chịu nổi mà t·ự s·át hoặc hành động điên rồ và lộ sơ hở. Đó là việc dễ nhất chúng ta có thể làm.” Đỗ Nhân trả lời. “Nhưng lão có kết nối gì đó với một số dân làng và đã bố trí chúng để cho bản thân tầm nhìn bao quát, và sẽ không hề dễ dàng nếu không triệt hạ chúng trước. Tao cảm nhận được vị trí của chúng rồi, chỉ cần xả đạn, sau đó lợi dụng hỗn loạn tiếp cận lũ kia và tàn sát.”
“Tốt, triển đi.” Phan Xích nói, liền rút súng ra và bắt đầu di chuyển.
Thái Thượng Tiên Sinh cũng không phải kẻ ngu, tuy không nghe được kế hoạch nhưng cũng biết được bọn giặc kia định làm gì. Lão đã t·ấn c·ông liên tục bằng kình lực để tiêu diệt chúng từ khi chúng đang bận bàn bạc, nhưng điều đó không hề ngăn cản được chúng, những tên tiểu tử bắt đầu g·iết toàn bộ tai mắt của Thái Thượng Tiên Sinh trước sự bất lực của lão. Mất đi tầm nhìn bao quát của Hồi Thiên Nhãn, lão bắt buộc phải lùi lại để bảo vệ dân làng, đồng thời dựng cây ngăn đạn đạo.
“Ê lão già, g·iết ta tiếp đi này !” Phan Xích hét lớn, giơ một tay lên trời như muốn trêu chọc Thái Thượng Tiên Sinh. Tất nhiên lão già kia đã vô cùng tức giận, đã lập tức đánh một phát thật mạnh về phía tên tiểu tử, khiến hắn bị nghiền nát. Nhưng lại một lần nữa lão đã sai lầm.
Trước khi bắt đầu khiêu khích lão thầy thuốc, Phan Xích đã tự chặt đứt một cánh tay bằng các lưỡi dao trong Thiết Lôi Pháp Thủ và đưa nó cho Đỗ Nhân, để lúc hắn cất lời, tên này sẽ ném cánh tay đó về phía sau lão già, rồi hắn sẽ điều khiển Thiết Lôi Pháp Thủ từ xa để nó nhắm thẳng vào vị trí các dân làng. Và kế hoạch đã hoạt động. Thái Thượng Tiên Sinh bản thân bị lừa với sự hạn hẹp của tầm nhìn, đã trúng kế điệu hổ ly sơn của hai kẻ địch trẻ. Chiếc găng tay được ném đi đáp đất, nghiền nát đầu một dân làng và chiếm luôn vị trí của gã, nhưng điều khiến lão thầy thuốc ngạc nhiên hơn đó chính là cánh tay nó chứa bên trong bắt đầu hồi phục lại. Phan Xích đã hồi sinh lại hoàn toàn tại vị trí gần đám thường dân hơn chỉ với một cánh tay, và việc Thái Thượng Tiên Sinh tiêu huỷ toàn bộ phần cơ thể còn lại của hắn đã giúp hắn thành công làm được điều này.
“Giờ thì chuẩn bị t·hảm s·át thôi.” Phan Xích cười lớn, triệu hồi chiếc găng tay còn lại và bắt đầu g·iết cả thường dân xung quanh.