Đường Về - Ngải Ngư

Chương 48




Edit: Mây

Tần Họa cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vòng tay của người đàn ông rất ấm áp, đầu óc cô như bay bổng, cả người nhẹ bẫng.

Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, tóm lại là đang suy nghĩ lung tung mà thôi.

Một cánh tay còn đang vắt chiếc áo khoác của anh khoác lên người mình vào tối hôm qua, tay kia của Tần Họa nắm chặt lấy vải áo, căng thẳng đến mức hô hấp dồn dập, không biết nên phản ứng lại như thế nào mới đúng.

Tống Kỳ Hạc ôm cô đợi một lát, phát hiện Tần Họa vẫn không lên tiếng.

Trái tim anh chìm xuống từng chút từng chút một.

Nhưng người đàn ông vẫn là rất bình tĩnh nói: “Tối hôm qua em uống nhiều, không tính cũng không sao.”

Vừa dứt lời, anh liền chậm rãi buông lỏng cô ra.

Tống Kỳ Hạc thích cô, nhưng anh không muốn cưỡng ép cô.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt mà anh buông tay kia, trên vòng eo bỗng nhiên liền có thêm một đôi tay.

Tần Họa dùng cánh tay vòng qua ôm lấy eo anh, một lần kéo gần khoảng cách giữa hai người.

“Là uống quá nhiều.” Cô nhẹ giọng nói, vùi khuôn mặt đỏ đến mức gần như nhỏ máu vào trước ngực anh, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với anh: “Cho nên uống say thì nói thật, còn làm chuyện vẫn luôn muốn làm với anh.”

Nói xong, cô gái cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Tống Kỳ Hạc trở nên cứng đờ.

Cô ngẩng mặt lên, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt trong trẻo vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào mắt anh.

Tống Kỳ Hạc nhìn thấy cô há miệng thở dốc, ngay sau đó giọng nói của cô gái mềm mại nhẹ nhàng vang lê: “Tống Kỳ Hạc, em nhận.”

Những lời nói với anh vào tối hôm qua, chuyện làm với anh, em đều nhận.
Đồng tử tối màu của người đàn ông co lại, hô hấp ngừng lại trong một vài giây.

Vừa rồi anh cho rằng cô sẽ không thừa nhận.

Nhưng mà, cô gái này lại rất kiên định nói với anh ——

Em nhận.

Thì ra không biết, cũng không cảm thấy.

Hai chữ còn có thể êm tai như vậy.

Cô cong môi cười nhạt, sau đó cô nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc vừa mềm mại vừa mượt mà của anh, ngữ điệu ngọt thanh nói: “Mỗi ngày nhìn thấy người đầu tiên chính là ngươi, thật tốt.”

Mỗi ngày, sáng sớm đều có thể nhìn thấy anh bình an vô sự đứng ở trước mặt em, thật sự rất tuyệt.

Tống Kỳ Hạc, xin anh nhất định phải tiếp tục kiên trì.

Để sáng sớm mỗi ngày của em, đều có thể nhìn thấy anh.

Chỉ là cô gái vừa dứt lời, cơ thể đã bị người đàn ông ôm lấy.

Anh giống như một đứa trẻ, dính lấy cô thật chặt, tựa như chỉ hận không thể biến thành món đồ trang sức có thể ở bên cạnh cô bất cứ lúc nào.
Tần Họa ôm anh thật lâu, thật sự bất đắc dĩ, khẽ thở dài cười nói: “Anh còn chưa ăn sáng đâu, đúng không? Ôm em như vậy em không có cách nào đi nấu ăn được.”

Tống Kỳ Hạc không nói gì, chỉ ngoan ngoãn buông lỏng tay.

Kết quả sau khi Tần Họa đi vào phòng khách, phát hiện trên bàn ăn trong phòng bếp đã có bữa sáng nóng hôi hổi.

Là sữa đậu nành và bánh bao gạch cua.

Cô kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Tống Kỳ Hạc, vẻ mặt của người đàn ông không đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, lời nói cũng rất bình tĩnh, chỉ giải thích một cách đơn giản: “Mua.”

Đương nhiên cô biết là mua.

Nhưng vẫn cảm thấy rất khó tin.

Tống Kỳ Hạc thế mà lại tự mình mua bữa sáng.

Tần Họa dựng ngón tay cái với anh, “Rất tốt.”

Tống Kỳ Hạc: “……”

Lời khen có tính ứng phó có lên.

Hơn nữa như là lừa gạt một đứa trẻ ba tuổi.

Tần Họa đặt áo khoác lên trên sô pha, ngay sau đó đi ăn sáng cùng Tống Kỳ Hạc.

Ly sữa đậu nành này của cô có bỏ thêm đường, uống vào sẽ không cảm thấy nhạt nhẽo không có mùi vị.

Bánh bao gạch cua rất thơm, hương vị không khác với bánh bao cô ăn ở trường lắm.

Chờ sau khi ăn bữa sáng xong, Tần Họa rút tờ giấy lau dầu mỡ ở khóe miệng, sau đó đứng dậy, cầm lấy áo khoác cô đặt ở trên ghế sô pha trước khi đi ăn sáng, quay đầu nói với Tống Kỳ Hạc: “Có phải nên giặt quần áo rồi không? Thuận tiện đem chiếc áo này của anh đi giặt luôn, trên đó có mùi rượu.”

“Ừm.” Tống Kỳ Hạc vừa ăn xong lau khóe miệng vừa đứng dậy trả lời.

Tần Họa nghe thấy anh đồng ý, định đi vào phòng ngủ của anh lấy sọt quần áo bẩn đến phòng vệ sinh, phân loại bỏ vào máy giặt giặt.

Kết quả cô vừa đi đến cửa phòng ngủ của anh, nắm tay cầm cửa, trong nháy mắt vừa muốn xoay mở cửa.

Tần Họa bỗng nhiên bị anh đi theo đến đây nắm lấy cổ tay không tự chủ được xoay người lại, bả vai chợt bị hai tay anh nắm lấy.

Tần Họa còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đã cúi đầu hôn lên.

Nụ hôn bất ngờ không kịp đề phòng làm Tần Họa co rụt lùi lại phía sau theo bản năng, chỉ là cô vừa mới lui được một bước, phía sau lưng đã dán sát lên bức tường lạnh băng.

Vẻ mặt của cô gái kinh ngạc trợn tròn mắt, bởi vì loại cảm giác vừa xa lạ, căng thẳng vừa kíc,h thích này, bả vai cô còn vô thức trùng xuống.

Trong đầu bỗng nhiên biến thành một khối bột nhão, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

Trên đôi môi mềm mại còn vương lại hương vị của bữa sáng bọn họ vừa mới ăn, đầu óc Tần Họa hốt hoảng, cảm giác mình rất choáng váng và hoa mắt.

Hơn nữa, hình như cô bị thiếu oxy.

Trái tim trong l*иg ngực đập bùm bùm cực kỳ nhanh, kết nối với mỗi một dây thần kinh, kéo máu toàn thân gia tăng tốc độ lưu chuyển.

Một cảm giác xa lạ, làm cho cô vui thích và hưng phấn cảm, càng ngày càng mãnh liệt.

Tay cô gái dần dần buông xuống, chiếc áo khoác rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng động rất khẽ, tay cô lại nâng lên, nhẹ nắm lấy chỗ cổ tay thon gầy của anh.

Ban đầu Tống Kỳ Hạc chỉ nghĩ hôn vào môi cô cọ cọ, sau đó lại làm càn hơn một chút, cạy hàm răng của cô ra, chiếm cứ thành công mυ"ŧ lấy.

Tần Họa là một tay mơ, vừa mất nụ hôn đầu tiên vào tối hôm qua, làm sao có thể chịu nổi khıêυ khí©h như vậy.

Rất nhanh cô đã không đứng vững, ngoan ngoãn vòng cánh tay trên cổ anh, nếu không phải phía sau còn có bức tường có thể cho cô dựa vào, thì có lẽ là cả người Tần Họa đều phải treo ở trên người anh.

Có tiếng nuốt nước miếng rất nhỏ vang lên, ở ngay bên tai, Tần Họa chợt thấy xấu hổ mặt đỏ bừng.

Ánh mắt cô mê ly mà khẽ chớp mắt, cuối cùng choáng váng không chịu nổi, lập tức nhắm mắt lại.

Tần Họa bị anh hôn một cách ngang ngược, trong lòng còn đang thấy khó hiểu nghĩ vì sao mà Tống Kỳ Hạc bỗng nhiên như vậy.

Cô không thể hiểu được.

Không biết qua bao lâu, Tần Họa mới được anh dần dần buông tha.

Sau khi hai người buông ra, Tần Họa còn đứng yên tại chỗ dựa vào tường bình tĩnh lại, thì Tống Kỳ Hạc đã vào phòng, ném lại một mình cô ở trước cửa phòng.

Tần Họa: “……”

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát.

Cảm thấy anh giống như một tên đàn ông xấu xa vô tình, hôn xong bỏ chạy ngay.

Nhưng Tần Họa lại không biết, Tống Kỳ Hạc nhân lúc bây giờ chân cô đang mềm về phòng ngủ vì muốn giấu đi tấm ga trải giường bị thứ bẩn thỉu gì đó dính vào.

Người đàn ông nhanh chóng lấy ga trải giường từ trong sọt ra, không biết nên ném vào chỗ nào, thấy Tần Họa vặn tay cầm mở cửa sắp đi vào, anh kéo cửa phòng để quần áo ra, ném thẳng vào trên sàn nhà phòng để quần áo.

Khi Tần Họa xuất hiện ở cửa, trên mặt cô còn ửng đỏ, nhưng vẻ mặt đã rất bình tĩnh thong dong.

Tống Kỳ Hạc đứng ở bên kia giường chỗ gần bệ cửa sổ, trước mặt còn đặt một sọt quần áo bẩn, vẻ mặt anh thản nhiên cầm lấy sọt quần áo bẩn, đi về phía Tần Họa bên này.

Tống Kỳ Hạc sợ chứng cứ làm chuyện xấu trong lúc ngủ mơ tối hôm qua của mình để lại bị phát hiện, còn không nhận thức được trong lòng bạn gái mới nhận chức của mình không vui lắm.

Anh đi đến trước mặt Tần Họa, lấy chiếc áo khoác từ trong tay cô, cũng ném vào trong, đang muốn dẫn Tần Họa đi đến phòng vệ sinh mở máy giặt, ngay một giây khi cô gái xoay người lại thì dừng bước.

Tần Họa nhìn thấy bức tranh treo trên tường đối diện giường trong phòng ngủ của anh, nhìn không chớp mắt vài giây.

Càng xem càng cảm thấy có điểm kỳ quái.

“Cái này,” Cô chỉ chỉ, “Cũng là anh vẽ sao?”

“Ừm.” Tống Kỳ Hạc đáp một tiếng.

Tần Họa nhíu mày lẩm bẩm nói: “Kỳ quái, vì sao lại cảm giác cô ấy giống em……”

Không biết vì sao người đàn ông lại không nhịn nổi, nhếch moi, thản nhiên thừa nhận: “Chính là em.” Tần Họa ngơ ngẩn, cô khϊếp sợ ngước mắt lên, thụ sủng nhược kinh nhìn về phía Tống Kỳ Hạc.

Qua vài giây, Tần Họa mới tìm về được giọng nói của mình: “Anh vẽ từ khi nào vậy?”

“Lần đầu tiên gặp mặt sau khi về nhà.”

Cô gái cắn môi, trong lòng có sự sung sướиɠ không thể khống chế được đang lan tràn, cô thế mà đã được anh thích từ khi bọn họ gặp nhau vào lần đầu tiên sao?

Nếu không nói con gái đều dễ dỗ dành, vốn dĩ Tần Họa đang không vui vì bị anh xong lập tức chạy mất, lúc này bỗng nhiên không muốn tính toán chuyện vừa rồi với anh nữa.

Thậm chí còn tìm lý do biện hộ cho anh.

Có lẽ là vừa rồi người đàn ông lạnh lùng này thẹn thùng, không dám để cho cô nhìn thấy, cho nên mới trốn vào phòng ngủ một mình trước.

Ý cười ở khóe môi Tần Họa không thể che giấu được, cô đi đến phòng vệ sinh, mở mắt máy giặt ra, bắt đầu bỏ quần áo vào bên trong, đổ nước giặt quần áo, sau đó thiết lập chu trình.

Lúc cô làm những việc này, Tống Kỳ Hạc ở bên cạnh rất nghiêm túc ghi nhớ từng bước một.

Máy giặt bắt đầu tự động vận hành, Tần Họa đi từ trong phòng vệ sinh ra, lúc này mới phát hiện, trên giường anh không có ga trải giường và vỏ chăn.

Nhưng, cô cũng không nhìn thấy ở trong sọt quần áo bẩn.

Tần Họa khó hiểu hỏi Tống Kỳ Hạc: “Ga trải giường và vỏ chăn anh tháo ra có đâu rồi?”

Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia hoảng loạn, giọng lạnh lùng như thường: “Ừ.”

“Đồ có đâu?” Tần Họa quay đầu nhìn về phía anh, chớp mắt nói: “Lát nữa em giặt giúp anh.”

“Vứt rồi.” Yết hầu Tống Kỳ Hạc trượt lên xuống, lông mi rũ xuống, che đi sự chột dạ trong mắt.

“A…… Như vậy à.” Tần Họa cũng không cảm thấy có gì không đúng, “Vậy trong nhà có bộ mới nào không? Em thay giúp anh.”

Ánh mắt Tống Kỳ Hạc lóe lên, mím môi nói: “Em chờ một chút, anh đi tìm xem.”

Nói xong nắm chặt tay, xoay người đi vào phòng để quần áo.

Ở trong ngăn kéo là có một ga trải giường và vỏ chăn mới.

May là không đi theo vào đây.

Khi Tống Kỳ Hạc cầm đồ mới đi ra khỏi phòng để quần áo, còn liếc nhìn bộ đồ bị anh vứt trên sàn nhà.

Phong cách phòng ngủ của Tống Kỳ Hạc rất đơn điệu, mấy món đồ dùng trên giường đều là màu trắng tinh khiết, ngay cả tấm rèm cũng là mấy lớp vải màu trắng chồng lên nhau che đi ánh sáng.

Chỉ…… Thay vì nói là phòng ngủ, không bằng nói nó càng giống phòng bệnh hơn.

Mà ga trải giường và vỏ chăn mới anh lấy ra, vẫn là màu trắng thuần khiết.

“Anh rất thích màu trắng à?” Tần Họa vừa mở túi đựng ga trải giường ra vừa hỏi.

Tống Kỳ Hạc thản nhiên nói: “Cũng tạm.”

“Vậy anh thích màu nào nhất?”

“Thích em.”

Tần Họa: “……”

Cô lấy ga trải giường sạch sẽ ra, đưa cho anh một đầu, mình lùi lại phía sau, nói với Tống Kỳ Hạc: “Kéo căng ra.”

Giây tiếp theo, Tần Họa đã bị Tống Kỳ Hạc hiểu lầm ý của cô đi về phía trước, đâm vào trong lòng ngực anh.

Tần Họa: “???”

Cô ngẩng người trong phút chốc, bỗng nhiên nhớ tới Cung Tình đã từng nói với cô, có đôi khi kiểu mặt lạnh này thật ra là bụng dạ đên tối.

Người đàn ông duỗi tay ôm cô bạn gái lên, sau đó nhìn bạn gái bằng vẻ mặt xấu hổ chớp chớp mắt.

Tần Họa vội vàng thảy từ trong lòng ngực anh ra, hơi mất tự nhiên nói: “Muốn trang trí lại phòng của anh một chút không? Em giúp anh.”

Anh rất dễ nói chuyện đồng ý “Được.”

Tối hôm đó, Tần Họa về đến nhà vừa đắp mặt nạ vừa gọi video nói chuyện phiếm với Cung Tình, nói chuyện của mình và Tống Kỳ Hạc, Cung Tình nghe xong chớp chớp mắt, cười nói: “Họa Họa, cậu sẽ không thật sự tin rằng anh ta vứt ga trải giường và vỏ chăn đi đó chứ?”

Tần Họa đang ung dung đắp mặt nạ hỏi: “Nếu không thì sao?”

Cung Tình tặc cười, dáng vẻ của người từng trải, ý vị thâm trường phổ cập khoa học cho Tần Họa: “Em gái à, chẳng lẽ cậu không biết có đôi khi đàn ông sẽ nằm mơ sẽ cái gì sao?”

Tần Họa càng mờ mịt: “Cái gì vậy?”

Hỏi xong cô đột nhiên ra Cung Tình nói cái gì, tay bỗng run run, mặt nạ vốn nên ngoan ngoãn nằm trên mặt mặt, lại rơi từ trên mặt cô xuống.

Trên mặt cô gái còn dính không ít tinh chất lập tức đỏ lên như tôm luộc.

Mà giờ này khắc này, Tống Kỳ Hạc đang ở trong nhà lén lút lấy ga trải giường và vỏ chăn bẩn từ phòng để quần áo ra ném vào máy giặt, anh học theo Tần Họa đổ nước giặt quần áo ra, thực hiện theo trình tự.

Nghe thấy tiếng máy giặt vận hành như bình thường, người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.