Đường Về - Ngải Ngư

Chương 32




Edit: Hy | Beta: Mây

Lục Mạnh Ngữ cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại trả lời anh, nói ra chữ “Được” kia.

Sau khi nói xong cô mới tỉnh táo hơn một chút, cảm thấy vừa rồi mình không rụt rè chút nầo.

Rõ ràng… Cũng không phải quá quen thuộc.

Sao có thể thoải mái trả lời anh như vậy?

Lục Mạnh Ngữ rất xấu hổ cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, lỗ tai gần như bị thiêu cháy, cả người đều đang nóng lên.

Cô bị anh kéo tay, máy móc đi theo anh vào nhà.

Thậm chí Lục Mạnh Ngữ còn không biết mình đã đi đến đây như thế nào.

Cả người cô đều mơ mơ hồ hồ.

Tất cả những cảm giác này như là đang nằm mơ, một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Đến cửa nhà rồi, Giang Chu mới buông ra cô tay, nâng tay lên nhập mật mã cửa nhà vào.

Đúng lúc này, Lục Mạnh Ngữ bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo góc áo thun của anh, giọng nói người phụ nữ nhẹ nhàng, gọi anh: “Giang Chu.”
Giang Chu quay đầu, cụp mắt nhìn về phía cô.

Lục Mạnh Ngữ cúi đầu, lời nói rất nhẹ, thậm chí còn rất cẩn thận, “Vừa rồi…… Câu trả lời của em……”

“Em đã đồng ý rồi,” Dường như anh biết cô muốn nói cái gì, không đợi cô nói xong đã cắt ngang nói: “Không thể đổi ý.”

Lục Mạnh Ngữ khẽ mím môi, khuôn mặt đỏ lên, không chống chế được, chỉ lẩm bẩm: “Ý của em là, anh vẫn nên nói chuyện trước với ba mẹ anh một chút……”

“Anh sẽ nói với bọn họ,” Giang Chu giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, lời nói vừa kiên định vừa mạnh mẽ: “Đừng lo lắng.”

Khoảnh khắc bàn tay kia rơi xuống trên mái tóc cô, đôi mắt Lục Mạnh Ngữ mở to hơn một chút.

Cô chậm rãi xoay cổ ngẩng mặt lên, ánh mắt mang theo sự bất ngờ và kinh ngạc.

Hiển nhiên là không nghĩ tới anh thế mà lại cho cô một cái xoa đầu.
Nói thật, ngay từ đầu khi nghe được mẹ nói đối phương là người đàn ông nhỏ hơn mình bốn tuổi, từ tận đáy lòng Lục Mạnh Ngữ đã có sự bài xích.

Hai mươi sáu tuổi à, đối với cô mà nói thật sự quá trẻ.

Hơn nữa trong ý thức chủ quan của cô, ấn tượng của mình đối với người đàn ông trẻ tuổi này chính là tuy rằng có sức sống, tràn ngập tình cảm mãnh liệt, nhưng sẽ không quá thành thục.

Nhưng sau khi yêu đương với anh cô mới phát hiện, hiển nhiên là Giang Chu không phải như thế.

Anh là kiểu người có cả hai.

Giang Chu thấy cô nhìn chằm chằm mình, hơi ngượng ngùng xoa xoa sau cổ, sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, giọng nói trong trẻo và ấm áp, nói: “Ba mẹ anh cũng sẽ thích em giống như anh, không phải sợ.”

Lục Mạnh Ngữ: “……”

Lúc ở bên cạnh anh, cô luôn bị bất ngờ không kịp đề phòng, cảm giác cả người mình muốn bốc cháy lên.
Bỗng nhiên không biết nói gì, một lúc lâu sau, Lục Mạnh Ngữ bị anh kéo vào trong nhà, cô mới mở miệng, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Giang Chu quay đầu, mỉm cười với cô.

Nhưng mà khi quay đầu lại, ý cười ở khóe miệng người đàn ông lại dần dần tan biến, anh âm thầm thở dài.

Trong lòng có cảm giác không thể nói thành lời.

Chỉ là…… Nhìn cô như vậy, rất đau lòng, rất khó chịu.

Lục Mạnh Ngữ không nên như vậy.

Cơm tối là Giang Chu chuẩn bị.

Lục Mạnh Ngữ nhìn một bàn ăn tinh tế, nếm thử một miếng bò bít tết anh làm, mùi vị khá ngon.

Cô không nhịn được lại thầm cảm thán ở trong lòng, người đàn ông này thật sự quá ưu tú rồi.

Sự nghiệp thành công, tính cách hoàn hảo, còn xuống được phòng bếp.

Trong công việc là một doanh nhân thành đạt, trong cuộc sống cũng có thể làm một người đàn ông của gia đình.

Dường như không có một chút khuyết điểm nào.

“Ăn ngon không?” Giang Chu hỏi cô.

Khóe miệng Lục Mạnh Ngữ cong lên cười nhạt, gật đầu, “Ngon.”

Người đàn ông lập tức để lộ ra nụ cười vô cùng thỏa mãn.

Tất cả những chuyện anh làm, đều chỉ muốn làm cho cô vui vẻ.

Muốn nhìn thấy nụ cười của cô.

Ăn tối xong Lục Mạnh Ngữ không có ở lại lâu, cô nói với Giang Chu mình phải về.

Người đàn ông cầm chìa khóa xe, “Anh đưa em về.”

Lục Mạnh Ngữ há miệng, cũng chưa kịp ra, Giang Chu đã cười nửa thật nửa đùa nói: “Đừng từ chối anh, anh sẽ buồn.”

Lục Mạnh Ngữ: “……”

Cô hơi bất đắc dĩ thở dài, khóe miệng hiện lên nụ cười, “Đi thôi.”

Sự căng thẳng trong lòng Giang Chu lúc này mới được thả lỏng.

Trên đường trở về Giang Chu hỏi cô: “Ngày mai em có việc gì không?”

Lục Mạnh Ngữ “A” một tiếng, nói: “Hẹn đi dạo phố với bạn.”

“Buổi tối thì sao?”

“Buổi tối không có việc gì.”

Anh nói chuyện rất trầm tĩnh, vô cùng tự nhiên hỏi: “Anh có thể đến gặp em được không?”

Lục Mạnh Ngữ không biết vì sao, bỗng nhiên cảm thấy anh có hơi giống đứa trẻ dính người, nắm bắt được cơ hội thì sẽ lập tức tiến đến bên cạnh cô.

Nhưng, có chút đáng yêu.

“Được chứ.” Cô cười đồng ý tới.

Xe Giang Chu lại một lần nữa thuận lợi chạy vào đại viện, anh đưa Lục Mạnh Ngữ đến cửa nhà.

Lần này sau khi hai người xuống xe Lục Mạnh Ngữ không dừng lại lâu, trực tiếp đánh đòn phủ đầu, “Anh về đi, trên đường lái chậm một chút.”

Giang Chu nhìn thấy lần này cô cảnh giác như vậy, mím môi cười, người đàn ông buông tiếng thở dài từ tận đáy lòng, tự an ủi mình không sao đâu.

Dù sao, tương lai cũng còn dài.

Sau khi đưa Lục Mạnh Ngữ về, Giang Chu không về chung cư của mình mà về nhà.

Bà Tưởng vừa ăn cơm xong đang ở phòng khách lôi kéo Giang Thanh Viễn giúp bà chọn váy, sau đó hai người lại thấy con trai đáng lẽ ngày mai mới về nhà ăn cơm cùng họ đã về rồi.

Bà Tưởng ngước mắt nhìn Giang Chu đang đứng trước mặt họ, chớp chớp mắt, “A” một tiếng, nói: “Con trai, có phải con nhớ nhầm ngày rồi không, hôm nay không phải là chủ nhật.” Giang Chu im lặng, anh bước qua, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ nói: “Con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”

Còn chưa chờ anh nói gì, bà Tưởng lại vội nói: “Không sao đâu con trai, xem mắt thất bại cũng không có gì ghê gớm, thất bại thêm vài lần nữa con mới biết xem mắt vốn đau khổ như thế nào.”

Giang Chu: “……”

“Ai nói xem mắt là đau khổ,” Anh khẽ hừ, “Con với cô ấy vốn rất tốt.”

Bà Tưởng trợn tròn mắt, bất ngờ “A” một tiếng, khó hiểu hỏi: “Vậy con nghiêm túc thế làm gì?”

“Tùy rằng cô ấy muốn ở bên con, nhưng vẫn còn một vài lo ngại cần phải loại bỏ.” Giang Chu nhìn về phía ba mẹ đang ngồi trên sô pha, “Chuyện này cần ba mẹ gật đầu đồng ý.”

Bà Tưởng và Giang Thanh Viễn nhìn nhau, không biết Giang Chu đang nói cái gì.

Giây tiếp theo, con trai bọn họ nghiêm túc nói: “Sức khỏe của Mạnh Ngữ có một vài vấn đề, khả năng bị vô sinh là 50%, nhưng con cảm thấy điểm này không quan trọng, chỉ cần con và cô ấy có thể ở bên nhau, con căn bản không để ý đến cuộc sống sau này có con cái hay không.”

“Nhưng cô ấy rất để ý đến thái độ của ba mẹ, cho nên muốn con nói với ba mẹ chuyện này.” Giang Chu nhìn ba mẹ, ngữ khí khẩn cầu: “Ba mẹ, con hy vọng hai người có thể ủng hộ con, con thật sự không muốn bỏ lỡ cô ấy.”

Càng không muốn để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Anh muốn tự mình bảo vệ cô, tìm về sự tự tin và lạc quan năm đó của Lục Mạnh Ngữ.

Sau khi bà Tưởng và Giang Thanh Viễn nghe Giang Chu nói xong cũng không ai nói chuyện ngay.

Giang Chu khẽ mím môi, cơ thể căng chặt chờ họ lên tiếng, thậm chí cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nếu phải giằng co qua lại lâu dài với ba mẹ.

Dù sao đối với anh mà nói việc có con hay không thật sự không sao cả, nhưng tư tưởng của ba mẹ và anh có thể sẽ không hoàn toàn giống nhau, nếu nói để ý, về tình cảm cũng có thể hiểu được, không có gì đáng trách.

Việc anh cần làm là phải thuyết phục ba mẹ.

Muốn để cho bọn họ hoàn toàn chấp nhận Lục Mạnh Ngữ.

Bất luận như thế nào cũng phải thuyết phục được.

Bảo anh từ bỏ Lục Mạnh Ngữ là điều không thể nào.

Đời này cũng không thể.

Kỳ thật trong lòng Giang Chu vẫn chắc chắn về bà Tưởng, chỉ là không chắc với ba mình Giang Thanh Viễn.

Nhưng sở dĩ Giang Chu dám nói với Lục Mạnh Ngữ, em yên tâm, đương nhiên không chỉ là an ủi cô mà thôi.

Bởi vì anh biết, ba rất nghe lời bà Tưởng nói, cho dù ngoài miệng không buông tha cho người ta, nhưng trong lòng cũng đã chịu thua.

Cho nên chỉ cần bà Tưởng gật đầu đồng ý là được.

Nhưng mà, Giang Chu chưa bao giờ nghĩ đến việc, lần này Giang Thanh Viễn lại lên tiếng trước.

Người đàn ông trung niên quanh năm xụ mặt giọng nói lạnh nhạt, bình tĩnh nói: “Con thích là được, ba và mẹ con không có ý kiến.”

Giang Chu ngẩn người, ngay sau đó lại nhanh chóng nói: “Vậy sau này cô ấy tới nhà chơi, ba mẹ cũng đừng nói mấy lời chê bai sức khỏe cô ấy không tốt đó.”

Trong nháy mắt, gương mặt Giang Thanh Viễn lạnh đi, ông còn chưa trách Giang Chu, bà Tưởng đã ném một chiếc gối ôm qua, mắng: “Thằng nhóc thối, ba mẹ con là loại người chuyên đi rải muối lên miệng vết thương người ta sao hả?”

Giang Chu ngượng ngùng trong thoáng chốc xoa xoa sau cổ, mặt hơi đỏ lên nói: “Không phải, con không có ý đó, chỉ là bây giờ cô ấy hơi mẫn cảm, con sợ……”

“Được rồi được rồi,” Bà Tưởng chống cằm, làm như có thật nói: “Mẹ nhìn thấy rõ ràng, đứa con này, vừa có vợ đã quên bà đây.”

“Ui da không đúng, là còn chưa cưới mà đã quên rồi,” bà quay đầu nhìn về phía chồng mình, tủi thân nói: “Em đúng là quá thảm mà.”

Giang Chu cúi đầu, giận dỗi nói: “Mẹ!”

Bà Tưởng ngã vào lòng Giang Thanh Viễn, cười khanh khách vài tiếng, sau đó mới lại nghiêm túc, nói với Giang Chu: “Con trai à, chuyện của con và Mạnh Ngữ cũng không có gì nghiêm trọng, bây giờ y học phát triển như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp, hơn nữa không phải còn có một nửa tỷ lệ có thể mang thai sao!”

“Lỡ như đến cuối cùng thật sự không có cách nào mang thai, nếu hai con lại thấy muốn chăm sóc con cái, vậy thì nhận nuôi một đứa.”

Giang Chu nhìn thấy ba mẹ đều hiểu và ủng hộ như vậy, rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm, đang muốn đi về, Giang Thanh Viễn lại gọi anh lại.

Giang Chu khó hiểu đi theo Giang Thanh Viễn vào thư phòng, còn tưởng rằng ông muốn nói về chuyện công việc với mình, kết quả câu đầu tiên Giang Thanh Viễn nói là: “Con là một người đàn ông, chăm sóc người ta nhiều một chút, đặc biệt là về mặt cảm xúc.”

Giang Chu ngơ ngẩn, “Dạ?”

“Nghe rõ chưa?” Giang Thanh Viễn nhíu mày.

“Nghe rõ rồi ạ,” Ánh mắt Giang Chu hơi khác thường nhìn Giang Thanh Viễn, vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Chỉ là cảm thấy nói ra từ miệng ba, có hơi đáng sợ.”

Giang Thanh Viễn ngước mắt lên, lạnh lùng lườm Giang Chu một cái, sau đó hít một hơi, nói với anh: “Khi nào có thời gian rảnh thì dẫn người ta về cùng ăn bữa cơm.”

Khóe môi Giang Chu cong lên, gật đầu đồng ý, “Được.”

Ngày hôm sau.

Ban ngày quả thật là Lục Mạnh Ngữ đã hẹn Chu Diệu cùng đi dạo phố.

Hai cô gái vừa đi dạo vừa trò chuyện, sau đó còn đi làm tóc và móng tay mới.

Tóc Lục Mạnh Ngữ đã dài đến eo, vừa dài vừa thẳng.

Lần này vốn chỉ muốn cắt một chút, nhưng cô không nỡ, cuối cùng chỉ cắt tỉa một chút ở đuôi tóc, bảo thợ cắt tóc uốn nhẹ ở phần đuôi tóc không rõ ràng lắm.

Sau đó Lục Mạnh Ngữ và Chu Diệu tìm một tiệm bán nước ngồi nghỉ ngơi, trò chuyện chờ Giang Chu tới, Chu Diệu tò mò hỏi Lục Mạnh Ngữ đối tượng xem mắt này thế nào.

“Tuần trước lần đầu tiên em gặp anh ấy, cảm thấy cách nói chuyện và làm việc của người đó khá tốt, hẳn là em không nhìn nhầm đâu đúng không?” Chu Diệu cười nói.

Lục Mạnh Ngữ mỉm cười, “Cũng khá tốt.”

Chu Diệu lập tức ngửi được mùi không bình thường, “Xem ra chị Mạnh Ngữ hài lòng với anh ấy nha!”

Lục Mạnh Ngữ đỏ mặt.

Lúc Giang Chu đến, Lục Mạnh Ngữ còn đang nói giỡn với Chu Diệu, hai cô gái không biết đang nói chuyện gì mà cười vô cùng vui vẻ.

Anh đi quá đó, mới vừa chào hỏi, Chu Diệu vừa thấy anh tới đã xách đồ của mình lên đứng dậy, cười nói với Lục Mạnh Ngữ: “Người đi cùng chị tới rồi kìa, em không làm phiền nữa.”

“Chúc hai người hẹn hò vui vẻ nha!” Nói xong cười rời đi.

Giang Chu ngồi vào vị trí Chu Diệu vừa ngồi, ánh mắt dừng trên người Lục Mạnh Ngữ, chưa từng dời đi.

Lục Mạnh Ngữ bị anh nhìn không được tự nhiên, cúi đầu uống một ngụm nước trái cây, sau đó hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Chu bỗng nhiên cười, anh nâng cằm, mắt ẩn chứa ý cười, nốt ruồi lệ thật quyến rũ, dịu dàng nói: “Em vừa làm tóc, thật xinh đẹp.”

Lục Mạnh Ngữ không ngờ chỉ làm phần đuôi tóc mà anh có thể nhạy bén phát hiện ra.

“Còn móng tay nữa, cũng đẹp.” Giang Chu lại nói.

Lục Mạnh Ngữ: “……”

Cô cắn môi, sau đó là khóe môi cong lên.

Người này, luôn có thể bất ngờ làm người khác không kịp phòng ngừa rung động từ lúc nào không hay.

“À đúng rồi,” Giang Chu như vừa nghĩ ra gì đó, ánh mắt đổ vào Lục Mạnh Ngữ, khẽ cười nói: “Anh có nói chuyện với ba mẹ rồi, bọn họ đều nói không sao.”

“Sau đó, còn muốn tối nay ăn một bữa cơm cùng em.” Anh cười nói.

Lục Mạnh Ngữ giật mình, trợn tròn mắt, “Tối…… Tối nay sao?”