Đường Về (Phần 2)

Chương 38-8




“Đông Vân tỷ tỷ, nhanh lên một chút.” Do Nhi vừa chạy vừa thúc giục.

Đông Vân gia tăng mấy bước, nói: “Vội vã như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ còn có thể sót phần của ngươi à?”

Do Nhi lôi kéo nàng đi nhanh, bên cạnh còn giải thích: “Đi trước có thể lãnh tiền đồng, đi trễ tiền đồng phát xong hết, chỉ có thể lãnh bạc thôi.”

Đông Vân nghe vậy sáng tỏ, cũng chạy theo Do Nhi. Hôm nay là ngày lãnh tiền tiêu vặt hàng tháng lần đầu tiên sau khi nàng vào phủ Bối Tử, nghe nói có thể được tám trăm văn, ít hơn Lý gia một trăm văn. Mặc dù triều đình quy định một ngàn văn đổi một lượng bạc, nhưng trên thực tế tiền được coi trọng hơn bạc, tám trăm văn tiền đồng có giá trị hơn tám lượng bạc.

Trong phòng thu chi ở khóa viện mười, hai mươi người chen lấn nhau, đều là hạ nhân tới lãnh tiền tiêu vặt hàng tháng, cũng không xếp hàng, ồn ào chen chúc ở dưới bệ cửa sổ phòng thu chi. Do Nhi nắm tay Đông Vân chen vào trong đám người, chui thẳng vào bên trong. Tiểu hỏa kế phát tiền tháng kia nhận ra Do Nhi, sau khi phát xong phần của nàng, lại hỏi Đông Vân: “Vị cô nương này ở viện nào, tên gì?” Do Nhi cười hi hi thay Đông Vân đáp, hỏa kế liền đưa ra một túi tiền nặng trĩu, nói: “Đây là tám trăm văn của ngươi, lấy xong, ấn dấu tay vào chỗ này.” Đông Vân chấm ngón tay vào mực đóng dấu, ấn ngón tay vào xong, liền tính cùng Do Nhi rời đi. Lại nghe có người nói: “Tại sao các nàng có thể lãnh trước, chúng ta phải chờ ở phía sau. Người này mới vào phủ, cũng không thể làm trái quy củ.”

Đông Vân quay đầu lại nhìn, thì ra là Đại nha hoàn Phương Ca trong phòng Đích phúc tấn, cũng không tiện đắc tội, chỉ làm bộ như không nghe thấy, kéo Do Nhi đi. Lại bị Phương Ca cùng mấy nha hoàn ngăn ở dưới cửa sổ. Tiểu hỏa kế thấy thế, vội hoà giải nói: “Tỷ tỷ đừng nóng giận, bây giờ sẽ phát cho tỷ liền.”

Phương Ca dựng mày liễu lên, nói: “Ta gấp cái gì, mọi người đều chờ không phải sao? Chẳng qua thấy có người chen ngang, nên thay mọi người lấy lại công đạo.”

Đông Vân đang cầm túi tiền trong tay, lại không thể trả lại, bị nàng chăm chọc khiêu khích, cãi lại cũng không phải, đi cũng không được, hết sức khó chịu. Nhất đẳng nha hoàn ở phủ Bối Tử chỉ có ba người, trong phòng Đích phúc tấn có hai người, Phương Ca này chính là một người trong đó. Mà Đông Vân tuổi còn nhỏ, lại bởi vì mới vừa vào phủ, cho nên quản gia cấp cho chức vụ nhị đẳng nha hoàn, giống như Liễu Tuệ, cũng coi như được rồi. Trong lòng nàng hiểu, tuy Phương Ca cao hơn nàng một bậc, nhưng cũng chỉ là một hạ nhân mà thôi, dám ở chỗ này chèn ép nàng, chẳng qua là bắt nạt nàng còn nhỏ mới vào phủ, mặt khác có lẽ là ỷ vào uy thế chánh phòng, muốn cho nàng xem chút lợi hại.

Đông Vân cũng không hề gì, ngược lại Do Nhi tức giận đến sắc mặt trắng bệch, vừa định đi lên tranh luận, lại bị Đông Vân giữ chặt. Lúc này, quản sự phòng thu chi đi ra hoà giải: “Phương cô nương đừng nổi giận, cái này là chúng ta sơ sót, ngươi xem đoàn người chen . . . . . . Ta cũng biết các vị đang vội, lần tới nhất định an bài tốt, không làm trễ nãi chuyện các phòng, người xem như thế nào?”

Phương Ca đâu chịu bỏ qua, cười nhạo một tiếng lại muốn phát tác, lại bị Phó Hữu Vinh đột nhiên xuất hiện ở trong viện cắt ngang: “Ta nói các ngươi ở nơi này có chuyện gì, nên làm gì thì đi làm đi, gia đang ở ngay sát vách viện. . . . . .”

Không đợi hắn nói xong, bóng dáng của Thập Tứ gia liền xuất hiện ở ngưỡng cửa viện, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng bước vào cửa, ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, nói: “Ơ, thật náo nhiệt! Làm cái gì vậy?”

Quản sự nghênh đón cười trả lời: “Hồi gia, phòng thu chi đang phát tiền tiêu vặt tháng này.”

Thập Tứ gia gật đầu một cái, hỏi: “Tiền tiêu hàng tháng tất cả các phòng đều đã đưa qua chưa?”

Quản sự khom người đáp: “Bạc của các vị chủ tử hôm qua đã đưa đi tất cả các phòng, hôm nay mới bắt đầu phát cho hạ nhân.”

Thập Tứ gia phất phất tay nói: “Vậy thì cứ tiếp tục đi.”

Phó Hữu Vinh ra dấu cho quản sự kia, hắn hiểu ý vội vàng bảo mọi người đi lại dưới cửa sổ, lại bắt đầu phát tiền tiếp. Lúc này Phương Ca cũng không muốn lãnh trước, xếp hàng trong đám người, chen ngang gì đến lượt gì đều vứt sang một bên.

Thập Tứ gia phát hiện Đông Vân cũng đứng ở đàng kia, kinh ngạc nói: “Ngươi cũng ở đây à.”

Đông Vân không ngờ hắn nhận ra mình, vội thỉnh an, rồi sau đó cúi đầu đứng hầu.

Phó Hữu Vinh lau ghế đá cho gia, sau khi hắn ngồi xuống, vẫy tay về phía nàng: “Tới đây tới đây.” Đông Vân theo lệnh tới gần, hắn liền hỏi, “Lãnh tiền tiêu vặt rồi à?” Đông Vân gật đầu đáp vâng, hắn lại hỏi: “Được bao nhiêu? Ta xem một chút.” Nói xong vươn tay ra. Nàng liền dâng túi tiền lên, lúc hắn cầm ước lượng, nhỏ giọng đáp: “Hồi gia, tiền tiêu vặt hàng tháng của nô tỳ là tám trăm văn.”

“Ưmh, nặng là thật nặng.” Thập Tứ gia tung tiền túi lên hai cái, lại bảo Phó Hữu Vinh gọi quản sự kia đến bên cạnh, chỉ vào Đông Vân phân phó nói, “Chút tiền đồng này, tiểu nha đầu ăn chút ăn vặt sẽ không đủ, mỗi tháng cho thêm nàng một phần.”

Quản sự khom người đáp vâng, tại chỗ cho hỏa kế lấy ra tám trăm văn, giao cho Đông Vân. Gia cũng tung túi tiền trả lại cho nàng, hỏi: “Chủ tử nhà ngươi đâu? Lúc này còn ngủ trưa hả?”

Đông Vân đáp: “Hồi gia, chủ tử đã dậy rồi, đang mở cung luyện tên ạ.”

Thập Tứ gia cong khóe môi lên, trên mặt đầy ý cười, khẽ chống lên bàn đá đứng lên, nói: “Đi nhìn một chút.” Nói xong xoay người liền đi, Phó Hữu Vinh vội vàng theo sát. Đông Vân và Do Nhi nhìn nhau một cái, nhắc vạt áo hăm hở chạy theo sau.

Đông Vân được tăng thêm gấp đôi tiền tiêu hàng tháng, phiền não cũng không ít hơn vui mừng. Mấy ngày sau, giữa đám hạ nhân liền có lời đồn đãi, nói gia vừa ý Đông Vân, sớm hay muộn gì cũng thu nàng vào phòng.