Đường Về (Phần 2)

Chương 35-1




”Phúc tấn, người nhìn xem.” Đông Vân cười đi vào, trong tay bưng cái khay, phía trên đặt bốn năm nhánh hoa Thạch Lựu.

Ta nhặt đóa hoa đỏ rực lên ngắm nghía, hỏi: “Tháng năm rồi sao?” Bệnh tình của Thái hậu hai ngày nay có chuyển biến tốt, tâm tình của ta cũng theo đó nhẹ nhỏm hơn một chút.

Nàng cười đáp: “Vâng ạ, hôm nay bắt đầu.”

Nhiều năm trôi qua lúc Đoan Ngọ không cài hoa Thạch Lựu rồi, năm nay chỉ sợ cũng không được. Ta để hoa xuống, nói: “Đang Quốc tang, cũng không tiện cài hoa màu này. Các ngươi nhìn chơi một chút là được rồi.”

Đông Vân đáp vâng, giao khay cho tiểu nha đầu bưng đi xuống, lại nói: “Phúc tấn, nên dùng cơm trưa rồi.”

Ta cũng không đói, nhưng cũng ăn ứng phó qua loa, vẫn phải giữ ý tứ, liền gật đầu nói: “Được rồi. Hôm nay ăn cái gì?”

Đông Vân phân phó tiểu nha hoàn ở ngưỡng cửa đi ra ngoài truyền lời dọn cơm lên, lại quay sang ta đáp: “Trời nóng nực, em bảo bọn họ chuẩn bị chút món ăn thanh đạm.”

“Đến Đoan Ngọ rồi, bánh Ngũ Độc cùng bánh chưng cũng không thể thiếu được.” Ta cười nhìn mấy tên thái giám cung nữ bày biện chén khay lên trên nửa cái bàn, nói đến hai thứ này quả nhiên nổi bật nhất.

“Chủ tử nếm thử cái này một chút.” Một tên thái giám bưng lên một cái chén sứ Mai Tử Thanh Quỳ Hoa, bên trong đựng sữa bò đậm đặc giống như canh, chén màu xanh óng ánh phối hợp với màu trắng của canh, vô cùng đẹp mắt.

“Thật là đẹp, canh gì vậy?” Ta hỏi.

Thái giám cúi đầu trả lời: “Bẩm chủ tử, đây là Ngọc Tẩm Canh.”

“Hả?” Ta ngửi mùi một cái, nói: “Làm bằng khoai lang phải không? Tương truyền Ngọc Tẩm Canh là con trai thứ ba của Tô Đông Pha Tô Quá sáng chế ra.”

Thái giám cười đáp nói: “Chủ tử học vấn phong phú. Nô tài cũng vừa mới biết điển cố này, hình như còn có một bài thơ, chỉ là nô tài không thuộc được.”

Nghe hắn nịnh nọt rất tự nhiên, ta liền quan sát hắn, hắn khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, nhìn bộ dạng thật lanh lợi. Mấy ngày nay trôi qua ta có chút ngây ngô mơ màng, mặc dù thái giám không giống cung nữ thường ở trong phòng hầu hạ, dù sao cũng phục vụ cho ta mấy tháng, vậy mà cũng không biết hắn gọi là gì. Vì vậy cười hỏi: “Ta còn chưa biết tên của ngươi.”

Hắn đáp: “Bẩm chủ tử, nô tài Trương Khởi Lân.”

“A, tên này không tầm thường.” Ta cười nói, “Hồi ở Cảnh Lăng không có làm ngươi bị thương chứ?” Khi đó hắn ngăn ở trước mặt ta, dưới tình thế cấp bách xuống tay hơi nặng một chút, chỉ là tin tưởng dưới sức lực của ta cánh tay của hắn sẽ không đáng ngại, chỉ là lăn xuống năm ba bậc thang cũng không dễ chịu.

Trương Khởi Lân lúng túng nói: “Sướt chút da, không có gì đáng ngại. . . . . . Là nô tài không biết tự lượng sức mình.”

“Xì” Đông Vân ở bên cạnh không nhịn được bật cười, nàng lấy thìa đưa cho ta, nói: “Phúc tấn, không bằng thử xem mùi vị ra sao.”

Ta nhìn Trương Khởi Lân nói: “Chút nữa bảo bọn họ cứ như vậy làm tiếp một phần cho nàng.” Biết nàng tò mò, trông mong nhìn chén sứ men xanh này.

“Vâng” Trương Khởi Lân đáp, lại đứng thẳng tắp chờ ta đánh giá chén cháo khoai lang có tên dễ nghe kia.

Bất quá thật sự nó rất thơm. Khi vào miệng là vị mặn nhàn nhạt, từ từ có tinh bột lắng động trong veo tản đi ra, tiếp đó là vị nước cốt gà, trở về là vị khoai lang. Canh này mềm dẻo vừa miệng, bất tri bất giác ta ăn hơn phân nửa.

“Ngạch nương, ngạch nương!” Chỉ có một nha đầu mới có thể rầm rầm ào ào không cần thông truyền liền trực tiếp xông vào viện như vậy. Chỉ là hôm nay cơn lốc của nàng thật đúng là kinh người.

Đông Đông nhảy đến trước mặt ta, lôi kéo ta để ta thưởng thức tân sủng vật của nàng: “Ngạch nương, mau nhìn con mèo trắng đen của con một cái.”

“Ai cho con vậy?” Ta vừa bực mình vừa buồn cười, cái gì mà mèo trắng đen chứ, chỉ là một con gấu trúc con, đáng thương bị nhốt ở trong lồng gỗ. Đợi ta đến gần, tiểu gia hỏa này lại hung hãn, nhìn ta kêu “Uông Uông“.

“Là Tam ca ca cho.” Nàng tràn ngập hứng thú với sủng vật này, đập vào thành lồng trêu chọc nó, lại sợ bị cắn thỉnh thoảng rút tay về, “Ngạch nương, người nói nó gọi là mèo trắng đen, tại sao kêu giống như con chó nhỏ vậy.”

“Nó không phải mèo, mà là gấu trúc.” Trong lòng ta thương xót cho động vật không may mắn này, bị bắt từ trong núi rừng, làm đồ chơi cho người ta, cũng không biết có sống được hay không. Khi bị đưa tới trong kinh, mặc dù cũng bị ăn khổ lặn lội đường xa, thế nhưng những người kia chắc hẳn bởi vì dùng nó lấy lòng, cẩn thận chăm sóc, nếu như bảo người thả trở về, sợ rằng dù trịnh trọng phân phó thế nào cũng lười nhác, tám chín phần không thể còn sống về tới chỗ.

“Ngạch nương trước đây có thấy qua loại mèo này sao?” Nàng ngạc nhiên nói.

“Chưa từng thấy qua, chỉ nghe nói mà thôi.” Cũng không thể nói là thấy gấu trúc trong vườn bách thú được.

“Vậy ngạch nương biết nó thích ăn cái gì không? Hai ngày nay cho nó ăn thịt cá rau quả, nó đều không thích ăn. Tính khí cũng thật kém. . . . . . Chỉ có điều bộ dạng thật kỳ lạ rất thú vị.” Nàng bình luận như thế, không nhịn được đưa tay sờ gấu trúc kia, nhưng lại bị nó dọa sợ rụt tay về.

Ta thở dài, nói: “Nó thường ăn cây trúc, tre trúc, bảo người bắt nó tới nghĩ biện pháp đi. Hiện tại à, đút cho nó một chút cháo ngô, mỗi ngày một chén sữa bò lớn, hẳn là được.” Cho dù như vậy, ta vẫn thấy tương lai của tiểu gia hỏa đáng thương này cũng không khả quan.

Gấu trúc thấy người lạ kêu la càng nhiều, Đông Đông liền sai người khiêng lồng trở về trước, mới có thể yên ổn nói chuyện với ta. Nàng tới ăn cơm, nhưng thấy Ngọc Tẩm Canh trên bàn, tính tham ăn lại nổi lên: “Đây là cái gì? Con cũng muốn ăn, cho con một phần nữa.” Đến nơi này của ta, nàng đương nhiên không cần khách khí.

Trương Khởi Lân vội vàng sai người làm thêm một chén, sau khi bưng lên, vị Tiểu Tổ Tông này lại không hài lòng. Nàng chỉ vào chén men sứ hoa văn hoa cúc cả giận nói: “Cái màu này phối với nhau khó coi chết đi được, sao không dùng cái có hoa văn cây mai hả?”

“Cái này?” Trương Khởi Lân bị làm khó, nhưng vẫn đáp lại như trước, “Bây giờ nô tài phái người đi tìm.”

Ta cười lắc đầu, chỉ vào cái chén của ta đã dùng qua nói: “Dọn xuống rửa sạch, cho cách cách dùng đi.” Chén sứ này màu trong suốt thuần hậu, là hàng tốt hiếm thấy, nếu không phải có tài mô phỏng, một cái cũng khó làm được, đi đâu tìm thứ hai. Nha đầu Đông Đông này yêu cầu cũng quá làm khó cho người ta rồi.

Trương Khởi Lân như được đại xá, vội vàng theo lời làm, đang muốn tự mình bưng chén lui ra, lại bị Đông Đông gọi lại, “Chậm đã.”

“Cách cách còn có cái gì phân phó?” Trên trán của hắn đã đổ mồ hôi, không biết Đông Đông lại muốn đưa ra chủ ý quái gở gì nữa.

Đông Đông chống cằm trầm ngâm, nói: “Trước đó ta đã cảm thấy mặt ngươi quen quen. Bây giờ mới nhớ, năm ngoái lúc tìm Tiểu Ngũ chơi có gặp qua ngươi.”

Trương Khởi Lân cười làm lành nói: “Trí nhớ của cách cách thật tốt. Sau khi Vạn Tuế Gia lên ngôi, nô tài cũng được phân phối đến trong cung hầu hạ.” Đông Đông chẳng ừ hử gì cả, hắn hành lễ liền lui ra ngoài.

“Mấy ngày rồi chưa kiểm tra công khóa của con, không có giảm xuống chứ?” Ta hỏi.

Đông Đông đáp: “Con học Toán Thuật cùng tiếng Latin rất tốt.”

“Hả? Con đi theo sư phó nào học?” Trước kia đều là tự ta dạy nàng, đến lúc không kiên nhẫn nổi, mới sai người tìm sư phó khác cho nàng.

Nàng nhìn sắc mặt của ta, nhẹ giọng trả lời: “Là cha cố tiểu Chung.”

“Cái gì? Con cũng quá tùy hứng rồi!” Ta cau mày cả giận nói, “Cha cố tiểu Chung bận rộn như vậy, con còn làm phiền hắn tới dạy một tiểu nha đầu như con nữa sao? Hồ đồ!”

Có thể giọng điệu của ta hơi nghiêm khắc, nàng kéo tay áo của ta nhỏ giọng xin tha thứ: “Nương, con biết sai rồi. Không làm khó cha cố tiểu Chung nữa. Người đừng tức giận nha!”

Ta rút tay áo về, lạnh nhạt nói: “Để cho bọn họ tìm sư phó khác cho con. Con cũng không còn nhỏ, nên hiểu hiện tại với khi Hoàng gia gia con còn tại thế không giống nhau, ai sẽ khoan dung cho con vô pháp vô thiên kiêu căng ương ngạnh như thế!” Nói xong phân phó Đông Vân chuẩn bị bút mực, viết một cái tin cho Tiểu Chung, vì chuyện của Đông Đông bày tỏ xin lỗi hắn.

“Nương, ngạch nương. . . . . .” Đông Đông ở một bên làm nũng cọ sát ta, nói lầm bầm, “Chiều hôm nay còn có một lớp nha.”

Đông Vân thổi khô dán thư xong, ta đưa cho Đông Đông, đuổi nàng trở về: “Con đi nghe giảng đi. Giao cái này cho cha cố, hết bài học hôm nay xong liền để cho bọn họ mau sớm thả hắn trở về.” Không biết Tiểu Chung ở trong cung này có phải sống một ngày bằng một năm hay không, nhưng tối thiểu hắn sẽ không cảm thấy thoải mái vui vẻ đây.

Đông Đông bĩu môi rời khỏi. Ta cũng không còn hứng thú ăn cái gì, nghiêng dựa vào trên kháng nhắm mắt dưỡng thần. Thoáng một cái tới buổi chiều, Thái hậu bên kia cũng không phái người tới gọi ta đi qua, có lẽ không có chuyện gì, sau khi lên đèn đi thỉnh an là được rồi.

Nhanh đến lúc sập tối, lại có ngự tiền thái giám tới đây, nói Đế hậu lo lắng sức khỏe của Thái hậu, truyền gọi ta đi Dưỡng Tâm điện hỏi thăm. Ta đương nhiên không thể không đi, trên đường lại không nhịn được quay sang thái giám kia hỏi thăm: “Bệnh tình của Vạn Tuế Gia đã thuyên giảm rồi ư? Buổi sáng Hoàng hậu nương nương vừa mới đi Vĩnh Hòa cung thỉnh an.”

Thái giám kia cười trả lời: “Hồi phúc tấn, hôm nay trong người Vạn Tuế Gia đỡ hơn một chút, Hoàng hậu nương nương đang cùng nói chuyện với người.”

Hoàng đế cũng giống như Thái hậu, từ Tuân Hóa trở về liền ngã bệnh, bởi vì bệnh tình, liền miễn sớm chiều thỉnh an, hai mẫu tử này không gặp mặt nhau cũng là chuyện tốt.

Phòng ở Dưỡng Tâm điện không to lớn bằng Càn Thanh cung, đi vào bên trong, sân trong cũng có chút nhỏ hẹp, không biết vì sao Hoàng đế vừa ý nơi này. Ta đứng ở bên ngoài chính điện đợi thông truyền, trong lòng không phải là không phiền muộn, bị hô tới gọi đi không biết đâu mà lần.

“Phúc tấn, Vạn Tuế Gia đang chờ, mời vào.” Ra ngoài chào hỏi là Tô Bồi Thịnh cận thị bên người hoàng đế.

Ta theo hắn vào trong điện, gian ngoài ánh sáng mờ mờ, trên ngai vàng cũng không có người, ta sửng sốt, đợi vào trong phòng, lại chỉ thấy một mình Hoàng đế ngồi xếp bằng ở trên kháng, một tiểu thái giám hầu hạ bút mực ở bên cạnh, đang phê duyệt cái gì đó. Không gian bên trong phòng cũng không lớn, ở góc tường bày một cái tủ, để chút đồ cổ gốm sứ và một cái đồng hồ báo giờ, dưới kháng chỉ bày biện hai cái ghế dựa, ngăn cách bằng một bình phong bằng trúc, phía sau không biết có phải long sàng hay không.

Trong lòng ta hơi lo lắng, nhưng đã đến thì cũng không thể thất lễ, nghiêm trang đến gần: “Thần phụ ra mắt vạn tuế. . . . . .” Đương nhiên chẳng muốn dập đầu, bất quá nhìn thấy trên đất để nệm êm, nên hành đại lễ.

Nhưng Hoàng đế ngẩng đầu thấy ta, để bút xuống nói: “Tới đây.” Lại ném tấu chương đang mở ra xuống, xuống kháng đỡ ta. Ta cuống quít lui về phía sau một bước đứng dậy, nhưng vẫn bị nắm lấy cánh tay, ta buông hai cánh tay xuống, hắn lại cầm cổ tay của ta, ta dùng sức rút về mới có thể tránh thoát.

Hắn xoay qua ôm eo của ta, dùng giọng điệu qua quít bình thường nói: “Ngồi đi.” Nói xong muốn ôm ta lên kháng.

Lông tóc của ta dựng đứng, muốn đẩy ra, lại bị lực tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt eo.”Làm sao vậy, hử?” Hắn cúi đầu kề vào tóc mai ta khẽ hỏi. Ta nghiêng đầu tránh ra khỏi tư thế thân mật không hiểu này, nói: “Hoàng thượng nên nói ban thưởng ghế ngồi.”

Hắn cười, đầu ngón tay lướt qua gương mặt của ta, nắm cằm của ta: “Ngươi đây là ra lệnh cho ta sao?”

Ta không biết hắn muốn làm gì, chỉ cảm thấy lãnh khí từ sống lưng chui thẳng lên, đẩy tay của hắn ra, xoay một cái lui người ra, nói: “Nếu như Hoàng thượng không có chuyện gì, xin cho thần phụ cáo lui.” Chưa kịp hành lễ, liền vén rèm ra khỏi nội thất, hắn cũng không có đuổi theo ra .

Ngoại điện ánh nến sáng sủa, nhưng cũng không có một bóng người, lúc ta muốn bước ra ngưỡng cửa lại bị một cánh tay đưa ra ngăn lại.”Lý chủ tử, mời trở về.” Chủ nhân cánh tay lạnh như băng nói.

“Là ngươi?” Ta sửng sốt, nói: “Chỗ này không phải là nơi ta nên nán lại.”

Mặt hắn không chút thay đổi, ép ta lui một bước: “Mời trở về!”

Ta nhìn bội đao bên hông hắn, nheo lại mắt hỏi: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Vậy xin thứ cho nô tài vô lễ.” Hắn nói xong cung kính khom người.

“Chung Bình.” Hoàng đế vén rèm ra ngoài, phất tay lên phân phó nói, “Các ngươi đi xuống đi.”

“Vâng” hắn quỳ một chân trên đất đáp, sau khi đứng dậy thối lui ra ngoài điện, vẫy tay hai bên, liền có hai người thái giám khép cửa điện lại.

Đến lúc này, thì cũng chẳng có gì để sợ nữa rồi, ta xoay người đối mặt với hắn, hỏi: “Vạn Tuế Gia rốt cuộc có ý gì?”

Hắn đột nhiên túm chặt ta, ta liều mạng giãy giụa, nhưng cuối cùng sức lực không bằng hắn, bị hắn kéo về nội thất. Sau đó hắn liền buông tay ra, nói: “Còn chưa nói được mấy câu, cần gì dằn lại như thế. Ừhm, uống ly trà đi.” Nói xong bưng ly trà trên kháng trác đưa tới.

Ta suy nghĩ một chút, liền nhận lấy, dưới nắp tách trà sứ trắng có màu xanh trong của nước trà, mùi thơm nồng đậm, ta nhấp một hớp, đặt ly trà trở về trên kỷ án giữa hai ghế dựa tử đàn.

“Năm nay mới cống cây tùng la, vị hơi nặng một chút, bất quá thắng ở mùi thơm lan trong miệng. Còn yêu thích không?” Hắn nói.

Ta trả lời: “Tạ hoàng thượng ban thưởng trà. Người ta nói bưng trà tiễn khách, trà cũng nếm qua, hoàng thượng có thể cho phép thần phụ cáo lui hay không.”

“Nơi này chỉ có ta và ngươi, lạnh nhạt như thế cho ai xem?” Hắn đến gần một bước liền muốn nắm tay của ta.

Ta lui một bước né tránh, nói: “Hoàng thượng là Vạn Thừa tôn sư, làm sao cùng thần phụ quen biết được?”

“Tốt!” Vẻ mắt hắn chuyển lạnh, “Ngươi đối với Lão Thập Tứ thật là toàn tâm toàn ý, chỉ tuyệt tình đối với trẫm như vậy!”

Ta im lặng không nói, hắn cười lạnh tiếp tục nói: “Cùng trẫm không quen? Cùng nghịch tặc Nhiếp Tĩnh kia giao tình trái lại không tệ. Đừng tưởng rằng không ai biết được chất nhi Lý Nam của ngươi là chuyện gì xảy ra, Trang đầu Lưu Đại kia chết trong tay ngươi cũng không phải oan uổng.”

Hắn liệt kê từng chuyện, làm cho ta từng trận kinh hãi. Dù chưa nói trúng tất cả nội tình, nhưng chỉ chút nhược điểm này, liền có thể làm cho ta gặp nhiều phiền toái.”Ngươi muốn như thế nào?” Ta tự cố trấn định lại, lại sợ hắn nắm những thứ này không thả là vì những nguyên do khác, vì vậy lại nói, “Những thứ kia cùng Thập Tứ không hề quan hệ.”

“A, đương nhiên không có quan hệ gì với hắn.” Hắn cười lạnh, nắm cằm của ta bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi rất giống ngạch nương bao che cho con! Ngạch nương bất công giống như Vũ Khương, ngươi lãnh tâm tuyệt tình như vậy là học ở chỗ nào?”

Ta hất đầu tránh tay của hắn ra, cũng cười lạnh trở về: “Hoàng thượng tự so với Trang Công không sao cả, chỉ là Thái hậu không phải là Vũ Khương, Thập Tứ cũng không phải là Cộng Thúc Đoạn.”