Đường Về (Phần 2)

Chương 29-1




Nghe nói lễ xuất binh cực kỳ long trọng, thế nhưng loại trường hợp này ta không có phần tham gia, hiển nhiên cũng không biết nhiều lắm. Đại đội nhân mã từ Kinh Thành xuất phát, một đường chậm rãi đi về phía tây, đi dọc qua Sơn Tây, Thiểm Tây, gần hai tháng mới đến Ninh Hạ, dọc đường có quan viên bái kiến không ngừng, hiến bạc tặng ngựa lạc đà, ta cảm thấy giống như tuần tra hơn là hành quân. Loại tiến độ không nhanh không chậm này có lẽ cũng là hoàng đế phân phó. Thập Tứ sao chép sổ con những việc chứng kiến, lễ vật của vương công Mông Cổ và quan viên dâng tặng cùng tình hình thu nhận, đầu đuôi gốc ngọn thượng tấu lên.

Hắn cũng viết sổ con thật dài xin tham chiến, nhưng Hoàng đế không thay đổi, bảo hắn giám sát quân Tây Trữ như cũ, làm cho hắn rất là thất vọng. Ta thì ngược lại vẫn rất vui vẻ, quang cảnh dọc theo đường biến hóa rất lớn, cho dù chỉ ngồi ở trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài, cũng là một loại hưởng thụ.

Ở Ninh Hạ đóng quân nửa tháng, Thập Tứ tiếp kiến Thân Vương Thanh Hải La Tàng Đang Tân, Bối Lặc A Lạt Bố Thản Ngạc Mộc Bố, Bối Tử La Tàng Đạt Nhĩ Trát, Đài Cát Đôn Đa Bố Vượng Trát Lặc. Những vương công Mông Cổ này vẫn đi theo, tới Cam Túc, tiên phong Chinh Tây, Thập Tứ theo đó chia thành hai đội, sau đó thành ba đội, Tổng binh ở ba chỗ Tây Trữ, Cam Châu, Lương Châu dẫn Lục Lâm quân, không hẹn mà gặp ở trang Lãng Vệ. Các bộ phận hành dinh kéo dài gần hai mươi dặm, mặc dù ta cảm thấy rất mới mẻ, nhưng tình huống như thế cũng không tiện ra cửa đi dạo lung tung.

Sau khi đếnTây Trữ, tình hình tốt hơn rất nhiều, mặc dù nó là trọng trấn phải bảo vệ, nhưng Tây Bắc không thấy nhiều thành thị lớn, đương nhiên không bằng Kinh Sư phồn hoa, nhưng có nhiều dân tộc tạp cư (lẫn lộn) đặc biệt phong tình.

Tây Trữ là nơi thường trú, bọn họ vì Thập Tứ tìm tòa nhà làm "Phủ Đại tướng quân" , thực không thể nói là xa hoa, nhưng là nơi rộng rãi sạch sẽ. Người đi theo lần này không nhiều lắm, chỉ có mấy tên thái giám, còn có Quách Khoa và mấy tùy tùng, nha hoàn ma ma một người cũng không có dẫn theo. Đông Vân rất muốn đi theo, nhưng bị ta ngăn cản rồi. Trước kia Liễu Tuệ, Do Nhi đều đã lập gia đình xuất phủ rồi, chỉ còn nàng vẫn ở lại. Ta đã từng hỏi qua dự định của nàng, nàng nói: "Nhà em vốn nghèo, nhất định là bắt em kết duyên với nhà giàu mới nổi không biết chữ. Em như vậy là tốt lắm rồi, cần gì còn đi chịu đựng sự chèn ép của nam nhân ngu xuẩn, ác bà bà như vậy!" Ta theo ý tứ của nàng, nhưng khí hậu gió cát ở Cao Nguyên Tây Bắc sợ nữ oa nhi như các nàng không chịu nổi, vì vậy nói với nàng: "Ta một lần đi tới mấy tháng, ngươi ở lại trong kinh, cũng giúp ta chăm sóc Đông Đông."

Thật may là Phó Hữu Vinh là một người có năng lực, không tới một ngày liền chỉ huy mọi người quét dọn xong tất cả trong ngoài một lần, thu dọn hành lý thỏa đáng. Xong rồi lại dâng trà mới pha lên, cười bẩm: "Phúc tấn, bên trong đều đã sắp xếp xong cả rồi. Người xem còn thiếu gì không, nô tài sai người đi chọn mua."

Ta đặt ly trà xuống, nói: "Muốn ra phố sao? Ta cũng đi." Lúc vào thành thì thấy đường hẻm giăng đèn kết hoa hoan nghênh, nói là dân chúng tự phát, thật ra thì nghĩ cũng biết là phía quan phủ địa phương sai bảo. Hiện tại ra ngoài đi dạo, mới là quang cảnh đường phố thật sự đáng xem. Thập Tứ lại đang gặp ai, chẳng biết lúc nào mới xong, ra ngoài thuận tiện giải quyết cơm tối của mình luôn, có thể cân nhắc quán ăn của người Hồi.

Phó Hữu Vinh thấy ta muốn đi dạo phố, mặt lộ vẻ khó xử. Ta vào phòng lấy hà bao, nhíu mày hỏi: "Còn không đi? Mau mau gọi Quách Khoa." Hắn liền đành phải theo lời làm việc.

Đi qua mấy gian viện, chợt nghe ở tiền thính có tiếng người cười nói, dường như còn có thanh âm của nữ tử, chỉ là nói tiếng Mông Cổ ta nghe không hiểu. Nổi lên lòng hiếu kỳ, liền đi qua bên đó nhìn thử. Thái giám Triệu Phụng theo hầu Thập Tứ canh giữ ở bên ngoài cửa, nhìn thấy ta liền phục xuống đất thỉnh an, cũng nhanh chóng đứng dậy vén rèm cho ta. Ta đi vào, thì nhìn thấy Thập Tứ ngồi trên ghế chủ tọa, còn có hai người Quý tộc Mông Cổ ngồi trên ghế khách, phía sau bọn họ, năm sáu thiếu nữ Mông Cổ đang đứng.

Thập Tứ vừa thấy ta, liền lập tức đứng lên đi tới, ôm vai ta hỏi khẽ: "Nghỉ ngơi tốt rồi sao? Có mệt hay không?"

Ta lắc đầu, thấp giọng nói: "Đừng quên khách." Hắn bèn cười dắt ta đi về phía khách đang ngồi.

Vẻ mặt hai người Mông Cổ kia tràn đầy kinh ngạc, đợi chúng ta đến gần trước mặt mới "Vụt" đứng lên. Thập Tứ dùng Hán ngữ nói với bọn họ: "Đây là phu nhân ta."

Hai người này đưa mắt nhìn nhau, có lẽ là không biết rõ lai lịch của ta. Đừng nói bọn họ, bị Thập Tứ khuấy đảo như vậy, không biết nguồn gốc, cho dù là ai đều cảm thấy hồ đồ luôn rồi. Thập Tứ cũng không để ý, giới thiệu cho ta: "Vị này là Thân Vương La Tàng Đan Tân, vị này là Đa La Quận Vương Sát Hãn Đan Tân."

Ta theo thường lệ hành lễ, nói: "Gặp qua hai vị Vương Gia."

Sát Hãn Đan Tân râu quai nón có lẽ không biết xưng hô đáp lại ra sao, có chút lúng túng. La Tàng Đan Tân thì hơi chần chờ, khom người đáp lễ lại, dùng tiếng Hán không rành lắm nói: "Tạ Phúc tấn. Nguyện phúc tấn cát tường như ý!" Sát Hãn Đan Tân thấy thế, liền cũng đi theo hắn lên tiếng chào hỏi.

Thập Tứ xem ra hết sức hài lòng, cũng không biết có phải cố ý trêu cợt bọn họ hay không.

Nữ oa nhi trên thảo nguyên quả nhiên lớn mật hơn trong kinh, tất cả tò mò mở to mắt, nhìn chằm chằm ta và Thập Tứ. Những đứa trẻ này ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi lộ vẻ non nớt, ánh mắt cũng nhất luật thuần khiết. Ý thức được hai bên có thể không cách nào trao đổi, đành phải mỉm cười bày tỏ thăm hỏi. Các nàng cũng dùng nụ cười sáng lạn đáp lại ta, có một chút thẹn thùng, nhưng biểu đạt hữu nghị hiền hòa điểm này hẳn không sai.

Thập Tứ nói nhỏ: "Mấy vị này là nữ quyến trong nhà của hai vị Vương Gia, đặc biệt tới hỏi thăm chúng ta."

Nữ quyến? Hay là. Trong lòng ta cơ bản có thể hiểu được, thật sự nhịn không được cười, liền cúi đầu. Thập Tứ nắm chặt tay của ta, nhiệt tình muốn giữ khách ở lại dùng cơm tối, sau đó ba người liền dùng tiếng Mông Cổ đối thoại một hồi. Bất quá xem ra Thân Vương và Quận Vương đều có ý "Kiên quyết từ chối không chịu", hai bên lại nói mấy câu, bọn họ liền hành lễ cáo từ.

Các cô gái lúc đi còn bất chợt quay đầu lại nhìn chúng ta, ta nhìn họ nhẹ nhàng vẫy tay, tiếc nuối chưa từng học qua tiếng Mông Cổ dâng lên. Người Mông Cổ hiếu khách, có lẽ các nàng sẽ mời ta đi sang nhà họ chơi.

Trận chiến chưa diễn ra, nhưng Thập Tứ lại rất bận rộn, Lý Hạo cũng vội vàng. Một lần Ta đi tìm Lý Hạo, hắn giống như mấy ngày không ngủ, râu ria lún phún dài ra vành mắt xanh đen. Ngoài kinh ngạc ra, chỉ có thể vỗ vai của hắn khích lệ nói: "Người trẻ tuổi, biết bụi đất không có dễ ngửi như vậy chưa!"

Bao nhiêu quân lính đóng quân trong thành Tây Trữ, mặc dù bầu không khí nặng nề của chiến tranh dày đặc, nhưng làm cho tòa thành này náo nhiệt rất nhiều, bất luận đi chỗ nào, cũng có thể gặp phải binh sĩ và quan quân thường trực tuần tra hoặc đi dạo phố mua đồ.

Nội thành không lớn, hầu như ta đã đi dạo hết mỗi một góc. Nam Thiền Tự và miếu Thành Hoàng thật bình thường, nhà thờ ở phía đông thuộc về Hồi giáo cũng thật là vô cùng hùng vĩ —— phong cách Islam (*) trắng như tuyết năm cửa chính hai bên uốn cong hình vòm cung, ở trên đầu ba tầng cao màu xanh dương lục giác đều có đỉnh nhọn, màu sắc đối lập rõ nét, khiến cho người đã nhìn quen kiến trúc kiểu miếu thờ Trung Quốc ta đây hai mắt tỏa sáng, trong đầu không tự chủ hiện lên cung điện Nghìn Lẻ Một Đêm. Đáng tiếc, bọn họ không cho nữ nhân đi vào.

(*) Phong cách Islam: xem thêm google.

Chỉ đành chịu đi dạo phố đối diện, thấy một ông lão Tát Lạp tộc đầu đội mũ trắng để râu dài hoa râm bày quầy bán rượu lúa mì thanh khoa, hương rượu ngọt nhàn nhạt bay thẳng vào lỗ mũi, khiến cho con sâu tham ăn trong bụng ta lập tức quấy phá. Nuốt nước miếng, đi đến gần vừa muốn mua, thời gian cúng lễ lại đến, ông lão kia thế mà khoát tay với ta quăng sạp đi, xông thẳng chạy về phía nhà thờ. Ta một đường chạy đuổi theo hắn, cuối cùng lại bị thủ vệ nhà thờ "Trừng" trở về. Phẫn nộ đi trở về chỗ hắn bày quầy, phát hiện hai vợ chồng Hán tộc mở quán mì sợi bên cạnh đang giúp hắn trông sạp. Ta thanh toán chín đồng, ăn ba chén mới đã nghiền, chỉ là lượng rượu cồn xông lên đầu, ăn xong đi đường có chút choáng váng.

Thường ngày nhàn rỗi không có việc gì thì viết thơ cho Đông Đông, vẽ bản đồ Tây Trữ cho nàng xem, tỉ mỉ miêu tả vị ngọt thanh trong veo của rượu chưa lọc và vị cay xè của rượu ủ thành. Từ ngữ cố diễn đạt cho dễ hiểu thú vị, tránh cho nàng không vui khi xem thư càng ngày càng dài của ta, càng không vừa ý hồi âm cho ta. Ta cũng viết thư cho cha, cho Thập Tam, Tiểu Chung, tiểu muội, Lý Thục và Dung Huệ.

Trời tối xuống liền vùi ở trên kháng, đọc sách một hồi, nhanh mệt mỏi, rất dễ dàng đi vào giấc ngủ. Vậy mà đang ở trong mộng ấm áp, bỗng nhiên có hơi lạnh chui vào trong chăn, sau đó thì có cái gì đó hơi lạnh dính sát vào. "Ưmh, Thập Tứ. . . . . ." Trong nửa mê nửa tỉnh, lại nhớ tới hình như mấy ngày chưa nói chuyện với hắn rồi.

"Ta ở trong này." Hắn thở hổn hển nói khẽ.

Ta đương nhiên biết hắn ở đây! Hắn trơ trụi chui vào chăn, bây giờ còn hăng say muốn lột sạch ta. Ý thức vẫn mơ hồ, nhưng mà hắn hôn hít lấy lòng cùng hơi thô lỗ xoa nhẹ đã đánh thức cảm giác dục vọng từ trong giấc mộng của ta, cái gọi là ‘ no bụng thì nghĩ dâm dục ’, đại khái là ý này. Hai tay hai chân quấn lên, hơi thở ấm nóng của hắn liền phất ở bên sườn mặt ta, thì thào thì thầm : "Bảo bối, ta nhớ muốn chết rồi!"

Ta cảm thấy hai ta đều nóng lên như phát sốt, mà thân nhiệt của hắn đã cao hơn ta rồi, vì vậy mơ mơ màng màng nói: "Ưhm, ngươi giống như túi giữ ấm."

"Nàng nói là cái gì cũng tốt!" Hắn thình lình tiến vào làm cho toàn thân ta cứng ngắc, cắn một cái ở lỗ tai của hắn nuốt vào thở nhẹ. Hắn không phân tâm kêu đau, chỉ hôn hai má của ta nói: "Ngoan, ôm túi giữ ấm nào."

Ta giống như con mèo thấp giọng nức nở: "Lần tới, đừng chờ ta ngủ thiếp đi. . . . . ." Vừa mệt mỏi, cơ thể vừa bị hấp dẫn giao triền, thật khó chịu.

Hắn chẳng quang tâm trả lời, có lẽ cũng không muốn nghe ta nói, liền nuốt hết thở dốc cùng rên rỉ. Đợi hai người đều lắng xuống, hắn mới khẽ chạm khóe môi ta nói: "Lần sau nhất định sẽ về sớm."

"Không cần. Chỉ cần thông báo cho ta, ta chờ." Cho dù về sớm cũng chỉ làm cho dự định ghi sổ con của hắn chậm chạp, dẫn đến công việc không tiến triển, còn huyên náo ta xem sách không được, khó tránh khỏi ngày hôm sau phải dậy sớm bổ sung công khóa, cần gì chứ?

Hắn cười cọ nhẹ chóp mũi của ta: "Nàng chờ kịp, nhưng ta chờ không kịp!" Nói xong lại muốn đè lên trên người ta.

Ta đã tỉnh táo lại, đẩy bả vai của hắn nói: "Mệt mỏi."

"Ta không. . . . . ." Hắn đè hai chân của ta, nhào lên chặn lại ánh trăng, ta ngó mặt đi chỗ khác không để ý tới hắn, hắn đành phải nằm xuống, kề tai nói khẽ: " Được rồi, ta mệt mỏi. Theo ta trò chuyện được không? Hôm nay có phải nàng đi Bắc Sơn Tự không?"

"Ừ, ở phía bắc Hoàng Thủy, đi qua đò ngang." Ta quay lại đối mặt với hắn, nói: "Trên vách núi có hang động, đường làm bằng cọc gỗ lát ván nối liền hai bên. Nhìn xuống chân núi, vài chỗ lõm vào lộ ra màu đỏ thắm của chái nhà và mái hiên, hết sức thú vị." Đá núi trần trụi tầng tầng lớp lớp, điển hình trời đất mây núi đan xen.

Hắn khều tóc mái của ta, nói nhỏ: "Nếu có thể cùng đi với nàng thì tốt rồi. Ta chính là không yên lòng để nàng ra khỏi thành."

Ta có thể hiểu lo lắng của hắn, dù sao không phải đến du lịch, huống chi không khí chiến tranh dầy đặc, lại lạ nước lạ cái. Vì vậy cười cười nói: "Về sau không đi nữa."

Hắn hôn trán ta, khẽ hỏi: "Nha hoàn ma ma mới tới có vừa ý không?"

Chỉ có thái giám và người hầu cận của Thập Tứ, dù sao cũng có chút không tiện, hắn sai người tìm mấy nha hoàn bản địa thường ngày chăm sóc nội viện ở đại hộ."Những nữ hài tử kia dĩ nhiên không cẩn thận bằng Đông Vân các nàng, bất quá tính tình mỗi người thanh thoát sáng sủa, vô cùng đáng yêu." Ta cười trả lời.

"Ừ. . . . . ." Cuối cùng hắn mệt nhọc, tươi cười lắng nghe, con mắt cũng đã nhắm lại. Ta kéo cao chăn đắp ở cổ của hắn, hắn dựa gần lại, mặt kề vào má ta, hô hấp đều đặn dừng ở bên tai.

Ngày hôm sau trời chưa sáng hắn liền nháo ta, lấy râu ria mới mọc đầy mặt cọ vào mặt của ta, nhất định muốn ta bảo đảm hôm nay không ra khỏi cửa. Ta đồng ý qua loa, vùi mặt vào trong chăn, đá hắn xuống giường, mới sống yên ổn.

Chờ ta rời giường ăn điểm tâm xong, cũng chẳng qua giờ Thìn canh ba, hắn liền hào hứng trở về, lôi kéo ta đi ra cửa: "Đi, hôm nay ra khỏi thành xem một chút."

Đại đội nhân mã dọc theo đường núi uốn lượn mà đi, ta như trước chỉ có thể ngồi xe, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, nhưng mà dốc thoải che cản tầm mắt, không thấy được cảnh trí sơn cốc. Lúc này Thập Tứ cởi ngựa trước đội ngũ, ngự mã theo xe của ta đi chậm rãi. Hắn chỉ vào bên ngoài vách núi bên tay phải nói: "Phía dưới đó chính là Hoàng Thủy, qua đỉnh núi này đi về phía Nam thì đến rồi."

Ta nhịn không được nói: "Có thể dừng lại một chút không?"

"Thế nào, mệt mỏi?"

Ta lắc đầu: "Chỉ là muốn xuống xe xem một chút."

Thập Tứ khẽ gật đầu, giơ tay phải nắm roi ngựa lên, có thân vệ tới gần, hắn liền ra lệnh: "Truyền lệnh toàn đội, tạm ngừng lại, tu chỉnh tại chỗ."

Xe ngựa dừng ở bên cạnh một sườn núi nhỏ, ta nhảy xuống xe liền không kịp chờ đợi leo lên, chỉ thấy Hoàng Thủy uyển chuyển quanh co, màu nâu vàng dưới chân vách núi mở rộng tới cạnh bờ sông thủy triều mùa xuân, đã bị màu xanh mượt mà bao trùm. Thung lũng hai bên bờ sông phì nhiêu, trước mặt là từng thửa ruộng canh tác chỉnh tề, màu vàng của cây cải dầu, màu xanh của tiểu mạch. Có nông dân ở bờ sông thả câu, mắt thấy màu trắng bạc nửa pha lẫn trên mặt nước nổi lên một chút, không khỏi phỏng đoán có phải bong bóng cá nổi lên hay không, vài đồng bạn từ hai đầu đồng ruộng chạy về phía hắn, xem ra có thu hoạch to đây.

Nếu như không nhìn dãy núi màu xám trắng dày đặc cao vút nơi xa, cảnh tượng này cùng bình nguyên Thái Hồ có gì khác biệt?

"Có lạnh hay không?" Thập Tứ đi tới đứng sóng vai với ta.

Ta không đáp, mặc cho gió xuân Cao Nguyên thổi trúng áo bào sàn sạt vang dội.

"Thì ra làm cho nàng vui vẻ đơn giản như vậy!" Hắn đưa tay nắm tay ta nói.

Ta nhìn hắn một cái, cười nói: "Đúng, dừng xe đợi một chút là được."

Tháp Nhĩ Tự được tám ngọn núi bằng phẳng tựa như tám cánh hoa sen vây quanh ở trong khe núi, loại địa hình này, được Phật gia cho là biểu tượng Diệu Đế Cát Tường vĩnh tồn. Tự Miếu dựa vào núi mà xây, kích thước hùng vĩ, một tòa tôn giáo thành trấn trang nghiêm.

Quản sự chùa chiền Lạt Ma cùng các vương công Mông Cổ đã sớm đứng chờ ở cửa chính, lễ nghi chào hỏi rườm rà làm cho người ta mệt mỏi. Bọn họ dẫn chúng ta ra sau điện tham bái Phật Di Lặc, Thập Tứ liền nói với ta: "Ta đi gặp ‘ Hồ Tất Lặc Hãn ’, nàng nghỉ ngơi một lát."

"Ừ, ngươi đi đi, ta đi dạo ở gần đây một chút." Ta tràn ngập tò mò với tòa chùa chiền Hoàng Giáo màu sắc tráng lệ này.

Hắn gật đầu một cái, dặn dò bọn Quách Khoa đi theo, liền dẫn một đám người giữa đường đi Tây Sơn đi Cát Tường cung.

Trước điện thờ Phật Di Lặc, người dập đầu rạp xuống đất thành kính triêu bái không thể đếm xuể. Ta đi về phía ít người đi dạo, ở cửa đại đường nhìn xung quanh một chút, phát hiện bên trong ít nhất có gần ngàn người Lạt Ma tụng kinh, liền không đi vào trong, chỉ ở hành lang nhìn tấm rèm thêu, lại là hoa văn bát tiên Hán vị cổ điển, kỳ thay!

Càng đi lên núi càng lộ vẻ an tĩnh, tùy tiện quẹo vào một cái sân ven đường, chỉ thấy một gốc cây Đinh Hương to lớn giữa sân, chuỗi hoa tuyết trắng như trân châu treo giữa lá xanh.

"Phúc tấn, đi thôi, đây là tăng xá." Quách Khoa ở phía sau nói.