Đường Vào Tim Anh

Chương 7: Tự mình tắm




Cố Nam Sơn thở dài, đúng là đời anh mắc nợ cô, anh khom lưng xuống bế cô lên đi tới cửa phòng tắm.

Nước nóng đã được chuẩn bị sẵn, anh đặt người cô vào trong bồn tắm, hơi mất tự nhiên hỏi, “Tự mình tắm được không?”

Cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, tay nhỏ cuống quýt kéo váy bó trên người nhưng một lúc lâu cũng không kéo được làm cô hơi khó chịu.

Thanh Ca chống tay lên thành ngoài bồn tắm, đôi mắt ươn ướt, tủi thân mong đợi, nói, “Chú nhỏ, em không cởi được.”

Người đàn ông cúi người về phía trước, hai tay anh đặt lên mép bồn tắm, sau khi tìm kiếm một lúc mới tìm thấy đầu khóa, anh giúp cô kéo khóa xuống. Bất chợt, đầu ngón tay anh vô tình chạm vào một nơi mềm mại, tinh tế và nóng bỏng, xúc cảm ùa đến như muốn đốt cháy đầu ngón tay anh. Người nào đó thản nhiên rút tay về, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Anh đi vào bếp chuẩn bị nguyên liệu định nấu canh giải rượu thì bất ngờ nghe được tiếng hét từ trong phòng tắm.

“Bịch” một tiếng, cô gái nhỏ khẽ rên lên, bước chân của anh vội vã như bay, vài ba bước đã đến cửa phòng tắm.

Cố Nam Sơn vẫn còn đắn đo, anh gõ lên cửa, “Thanh Ca, ổn không? Tôi vào được không?”

Sau khi tắm xong, đầu óc Cố Thanh Ca đã tỉnh táo hơn chút, vốn muốn ra khỏi bồn tắm lấy khăn tắm quấn lấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình, tiếc là sàn nhà quá trơn ướt, cô trượt chân ngã xuống không thể đứng lên được, chỉ đành nói với người bên ngoài, “Chú vào đi, em đứng dậy không nổi.”

Anh mở cánh cửa phòng tắm ra, ẩn sau hơi nước mờ ảo là cảnh tượng tuyệt đẹp, nhịp tim anh không khỏi đập nhanh vài phần. Người con gái cả người trần trụi nằm trên mặt đá cẩm thạch bóng loáng, bên trong bốc khói nghi ngút còn Cố Thanh Ca không một manh áo che thân.
Anh lờ mờ có thể nhìn thấy đường nét duyên dáng của người ấy, ánh sáng chiếu lên bộ ngực no đủ, lại tôn lên nước da trắng sáng và mịn màng của cô kết hợp với đôi chân thon thả đang hơi cong lại.

Tất nhiên Cố Nam Sơn cũng là một người đàn ông có sinh lý bình thường, nhìn cảnh tượng mập mờ như vậy cũng sẽ sinh ra những ý nghĩ đen tối, yết hầu anh chuyển động không ngừng.

“Cố Nam Sơn, em khó chịu.”

Thanh âm mềm mại yêu kiều của cô gái nhỏ đã phá tan suy nghĩ xấu xa trong đầu anh, Cố Nam Sơn cuối cùng cũng trở lại được mạch suy nghĩ bình thường. Anh kéo xuống tấm khăn tắm sạch sẽ rồi bọc quanh người cô, một tay đỡ lấy chân cô, tay kia luồn qua nách bế ngang cô đưa ra ngoài.

Vừa rồi cô còn cảm thấy đau nhưng hiện tại cơn đau đã biến mất hoàn toàn, bởi vì cả người cô đều nằm trọn trong vòng tay anh, xúc cảm đυ.ng chạm chân thực như vậy làm trái tim cô vô cùng thỏa mãn.
Thật ra cô không ngã nghiêm trọng đến vậy, vì khi ngã cô may mắn bám lấy thành bồn tắm, sở dĩ mọi chuyện đến mức này… cũng chỉ vì muốn quyến rũ Cố Nam Sơn. Cô hoàn toàn có thể tự mình đứng lên, nhưng cô cố ý không làm vậy, cô đây muốn quấy rối trái tim anh, để anh nhìn thấy thân thể tuyệt mỹ của cô.

Nghĩ đến đây, cô tự cười giễu, vòng tay ôm lấy cổ anh, bờ môi ẩm ướt hướng lên trên chuẩn xác hôn lên yết hầu của người đàn ông.

Người đó khựng lại, anh hắng giọng, nếu cẩn thận chú ý có thể thấy giọng anh đã run run, “Đừng quậy!”

Cả người cô được đặt vào chiếc giường lớn êm ái, phía bên dưới cô là khăn trải giường màu xám nhạt, vì nóng bức khó chịu nên cô đã vội kéo khăn tắm xuống.

“Em nóng quá, chú nhỏ.” Vừa nói, cô vừa đứng dậy, cánh tay cô như dây leo bám lên cổ anh, giữ chặt người đó bằng cả hai tay.

Hơi thở của Thanh Ca phả ra có mùi rượu thoang thoảng nhưng anh không thấy khó chịu.

Cố Nam Sơn hơi nhướng mày, giọng đầy cảnh cáo, “Cố Thanh Ca, cháu biết mình đang làm gì không?”

“Biết chứ, Cố Nam Sơn, em muốn đè chú xuống, cũng không phải chưa làm bao giờ.”

“Càn quấy! Cháu có biết tôi là ai không?”

“Là chú nhỏ.” Người đó bày ra vẻ mặt vô tội nhìn anh, đôi mắt mê ly ngập nước đầy cám dỗ.

Ở đâu đó trong lòng anh đang ồ ạt vỡ toác, trái tim mềm nhũn, anh vỗ về cô rồi chuẩn bị rời đi, đúng lúc ấy, thân thể mềm mại nóng bỏng của người con gái dán lên lưng anh. Hai luồng mềm mại tròn trịa ôm lấy đường nét rắn chắc và tấm lưng hoàn hảo của người đàn ông.

Cô nỉ non, như thể đang lầu bầu vì không vui, cũng như thể muốn nói chuyện với anh, “Chú nhỏ, chú có biết nhiều năm như vậy em rất nhớ chú không, vậy mà dù chỉ một lần cũng không đi tìm gặp em. Em nhớ chú vô cùng! Chuyện năm đó em nhận sai hết có được không? Chú nhỏ, tha lỗi cho em được không?”