Đường Vào Tim Anh

Chương 33: Ở bên nhau




Lúc xuống núi, Cố Nam Sơn cõng cô trên lưng, còn cô nằm trên tấm lưng rộng của anh, hay tay ôm lấy cổ anh."Chú nhỏ, lần trước chú say rượu... Chú còn nhớ mình đã nói gì không?"Hơi thở ấm áp của cô phả vào sau tai anh, hai bầu ngực mềm mại áp chặt vào lưng anh. Người đàn ông cố ý thả chậm bước chân, ngày đó anh cũng không say đến mức không biết gì. Anh còn nhớ đã nắm tay cô, nói với cô rằng cô là ôn nhu hương của anh."Còn nhớ, tôi nói... Em là ôn nhu hương của tôi."Trái tim người phía sau bỗng như ngừng đập giây lát, lúc trước cô nghĩ đơn giản là vì say nên anh mới nói lời đó, không ngờ rằng anh vẫn còn nhớ, khoảnh khắc này nhịp tim cô đập thình thịch dữ dội, như thể muốn phá tan áo xuân mỏng manh. Hai tay cô vẫn ôm chặt anh không buông, cô sợ rằng nếu chỉ hơi buông lỏng thôi, anh sẽ bị người khác cướp mất.

Buổi tối, Thanh Ca ăn một bát cháo thanh đạm, giữa không gian chùa yên tĩnh, ánh trăng treo trên ngọn cây, hương hoa nhài thoang thoảng từ xa bay lại đây, ngoài cửa sổ bóng người thưa thớt, một cơn gió thổi qua làm xao động hình bóng con người in trên mặt nước.Cô vô cùng thích cảm giác yên tĩnh này. Tượng Phật cổ kính luôn được chiếu sáng cho cô cảm giác yên bình, cô nằm dài trên giường, ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu bóng dáng mảnh mai của cô lên tường, hình bóng ấy bị kéo dài mãi.Cố Nam Sơn ở cách cô một bức tường, đột nhiên cô rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh rồi ôm anh.Tiếng gõ cửa bên ngoài làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, cô bật dậy đi mở cửa.Trong tay người bên ngoài cầm một lọ thuốc xoa bóp xương khớp màu nâu, gương mặt của người đó như được ánh trăng bao phủ trông càng thêm dịu dàng, cô nàng nào đó nhìn anh đầy ngại ngùng."Lớn như này rồi mà mũi vẫn đỏ như vậy." Cố Nam Sơn trêu cô, đầu ngón tay anh lướt qua chóp mũi cô.Anh biết cảm xúc cô không tốt, ngay từ lúc rút xong quẻ kia cô ít nói hơn hẳn, sau đó lại khóc một hồi ở trước bia mộ cha mẹ, còn bị trẹo chân, chắc hẳn càng khiến cô khó chịu, đến cơm tối cũng ăn không nhiều.Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, trái tim anh như bị mũi dao đâm xuyên qua, cảm thấy đau nhói.Hai cánh tay trắng như ngọc của cô mở ra trước mặt anh, đôi mắt long lanh ngập nước, "Chú nhỏ, ôm em đi."Nói rồi cô bám lên người anh như chuột túi, người đàn ông vội đưa một bàn tay ra đỡ mông kia, một bàn tay vẫn cầm chai thuốc đi vào trong, đối với cô, anh không có biện pháp từ chối.Cô biết điểm yếu của anh, vậy nên chỉ cần cô hơi khóc hoặc là hơi làm nũng, dù có là ruột gan người đó cũng moi ra đưa cho cô.Mắt cá chân trắng trẻo và nhỏ bé của Thanh Ca được anh giữ chặt, anh cúi đầu xoa thuốc cho cô, lấy một ít nước thuốc thảo dược xoa lên lên mắt cá chân nhỏ. Động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, lực tay cũng vừa đủ, cô gái khẽ thở ra... dễ chịu quá.Bàn tay đang di chuyển chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong con ngươi đen nháy phản chiếu gương mặt cô, không lâu sau, anh vừa xoa bóp cho cô, vừa nói, "Hôm nay rút được quẻ gì không muốn nói cho tôi sao?"Nếu anh thực sự muốn biết cô rút được quẻ gì có thể đi hỏi người ở đó, tuy nhiên anh không muốn làm vậy, anh muốn trực tiếp nghe lời cô nói.Bàn chân của cô đặt trên đùi anh, những ngón chân xinh xắn đáng yêu cách thứ ẩn giấu sau đũng quần anh rất gần, cô lắc lắc ngón chân, rồi liếm liếm môi."Người đó nói, hãy theo đuổi thứ em muốn."Ngón chân cô cọ nhẹ vào nơi đó rồi ấn xuống, bàn tay anh đang giữ mắt cá chân cô tăng thêm lực, "Đừng làm loạn."Nhịp thở của anh bắt đầu có chút không ổn định, bởi vì người nào đó đang không ngừng trêu chọc anh.Cô gái nhỏ nghiêng người về phía trước, cô không mặc áo lót , núm vú nhọn cứ thế cọ xát vào vòm ngực anh qua bộ đồ ngủ, hơi thở quyến rũ của cô ấy quẩn quanh chóp mũi anh."Chú nhỏ, quan hệ chúng ta gọi là gì? Tình nhân ư? Hay là bạn giường?"Đôi mắt đen của anh càng thêm tối lại, anh đảo khách thành chủ, nắm lấy tay cô rồi đẩy cô lên giường, đôi chân dài ép chặt vào cánh hoa bí ẩn bên dưới.Âm điệu của anh không còn dịu dàng như ban nãy, giờ phút này trầm xuống như bông tuyết trong những ngày đông khắc nghiệt, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua cằm, bả vai của cô rồi đi xuống xương quai xanh, tiếp đó tay anh bóp nhũ thịt mềm mại trước ngực cô.Anh hỏi bằng giọng điều đầy chất vấn, "Em nói xem giống gì? Cố Thanh Ca, em và tôi làm nhiều thứ như vậy, hiện tại lại ở đây hỏi tôi?""Em không biết, dù sao cũng không thể ở bên nhau, chi bằng duy trì quan hệ bạn giường.""Bạn giường? Cố Thanh Ca, sớm chặt đứt ý tưởng đó đi."Một bàn tay ấm áp của anh men từ váy ngủ đi vào, theo đường cong quyến rũ của cô nhích dần về phía trước, bóp lấy nhũ thịt trắng như tuyết, lực tay khi nặng khi nhẹ, giọng trầm xuống, "Thanh Ca, năm đó là em trêu chọc tôi, hiện tại em đừng hòng nghĩ chạy trốn. Em là người phụ nữ của Cố Nam Sơn tôi, thân thể này, trái tim này đều thuộc về tôi, hiểu không?"Phía ngực bị anh nắm hơi đau, dòng nước mắt không kìm được trào ra, cô không muốn khóc, cô đã đợi anh rất lâu rồi. Từ năm mười sáu tuổi bắt đầu nhung nhớ anh, đến năm mười tám tuổi trao trọn lần đầu quý giá cho anh, hai mươi hai tuổi về nước lại tiếp tục chọc tới anh. Tóm lại, cô như bị tẩu hỏa nhập ma, si mê thân thể anh, càng khát khao sự ấm áp của anh.Cô nâng cánh tay vuốt ve khuôn mặt anh, nước mắt chảy đẫm gối, giọng nói run rẩy, "Cố Nam Sơn, anh có biết mấy năm nay em nhớ anh đến nhường nào không? Nhưng mà anh chưa từng đến thăm em dù chỉ một lần, đồ độc ác.""Anh có đến nhìn em." Cố Nam Sơn nắm lấy bàn tay cô đặt bên môi rồi hôn lên."Thanh Ca, chúng ta ở bên nhau đi, lấy hôn nhân làm tiền đề."Nếu vi phạm đạo đức để rồi bị đẩy xuống hố sâu phải từ bỏ tất cả, Cố Nam Sơn anh không phải sợ chịu không nổi, điều anh lo sợ chính là, nếu như công khai, cô gái nhỏ của anh sẽ bị người đời lên án, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.Nhữ yêu ta tâm, ta liên nhữ sắc, này đây nhân duyên, kinh hàng trăm kiếp, thường ở triền trói.Dịch nghĩa: Ngươi yêu cái tâm ta, ta yêu hình sắc của ngươi. Do nhân duyên ấy, trải qua trăm nghìn kiếp, thường ở trong vòng ràng buộc. (trích trong Lăng Nghiêm Kinh - cuốn 4)Anh yêu cô, vì cô, nếu phải rơi xuống địa ngục anh cũng chịu.