Phải vất vả lắm Thanh Ca mới đưa được Cố Nam Sơn về nơi anh vẫn hay nghỉ lại. Ngày thường anh rất thích ở khu Giang Nam, tiện nghi vô cùng đầy đủ và hiện đại, trước Thanh Ca cũng thích ngủ ở nơi này, cho nên anh cũng thường ở lại đây.Trong thang máy, Thanh Ca ôm Cố Nam Sơn, người đàn ông tuy cao lớn nhưng không đến mức say bất tỉnh, hai tay anh ôm eo cô, mặt gương bên trong phản chiếu hình bóng hai người dính vào nhau. Thanh Ca nhìn hình ảnh ấy mà gương mặt bất giác đỏ lên.Vừa vào cửa nhà, cô đã vội đỡ anh nằm xuống ghế sofa, người này thật sự rất nặng khiến từng bước đi của cô trở nên chật vật khó khăn. Cố Nam Sơn có đôi chân dài, cho dù không béo nhưng cân nặng thế này là vừa chuẩn rồi.Đôi mắt cô nhìn xung quanh, từ đồ đạc đến cách bài trí ở đây vẫn giống như bốn năm trước, phòng khách rộng rãi nhưng được sắp xếp tối giản, ở giữa phòng đặt một bộ ghế sofa màu xám đậm, ở tủ giày vẫn còn đôi dép hình con thỏ màu hồng nhạt mà cô vẫn hay đi, tất cả đều khiến trái tim cô tan chảy.
Cô đứng dậy, người hơi cúi xuống chạm vào khuôn mặt anh, cố gắng gọi anh: "Cố Nam Sơn?"Đôi mắt đen nháy của người đó hơi hé mở, cô không bật đèn to vì sợ anh không thoải mái nên chỉ dám bật đèn tường, ánh đèn nhàn nhạt chiếu xuống hai người, người đàn ông ngước mắt lên."Thanh Ca, em có biết vừa nãy Phó Tư Duyên nói ôn nhu hương là có ý gì không?" Cố Nam Sơn thuận thế cầm tay cô, còn cô vẫn đang trong tư thế cúi người nghe anh nói, khoảng cách hai người được kéo gần, cho nên cô có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của đối phương."Có ý gì?" Cô nghĩ, dù sao cũng không phải suy nghĩ cô vẫn muốn.Cố Nam Sơn vẫn cười, nhìn anh cười làm cô đột nhiên cảm thấy người này chẳng giống người say gì cả, nào có người say mà còn tỉnh táo như vậy."Cậu ta hỏi ôn nhu hương của tôi có phải là em không?"Người đàn ông như đang tự nói chuyện với chính mình, nhưng dù vậy thanh âm của anh cực kỳ dễ nghe, bàn tay với các khớp xương rõ ràng bao lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng tách từng ngón tay mảnh khảnh của cô, lẻn vào trong để mười ngón tay cứ thế đan vào nhau."Tôi trả lời 'ừm'..."Giọng nói trầm thấp đầy từ tính, tiếng 'ừm' như được phát ra từ âm mũi. Đây là lần thứ ba cô bị anh làm cho rung động trong đêm nay, trái tim cô đập loạn xạ, rõ ràng thích anh nhiều năm như vậy, cô đã tự nghĩ mình có thể bình thản, tâm lặng như nước khi đối mặt với anh. Nhưng có lẽ cô đã đánh giá chính mình quá cao, hoặc do cô đã đánh giá thấp khả năng hấp dẫn của Cố Nam Sơn.Cô vẫn chưa xác định được đây là anh nhân cơ hội say rượu nói ra hay là cảm xúc thật sự nữa."Sao chú còn gần gũi với Lãnh Bạch Lam như vậy?"Thanh Ca thẳng thừng ngồi xuống tấm thảm mềm mại, ở góc độ này, khoảng cách của hai người càng gần hơn.Anh ấn ngón tay cái lên khóe miệng cô rồi vuốt ve qua lại, hành động ấy như để giải tỏa ham muốn đang trỗi dậy trong anh lúc này."Cô ấy với em không giống nhau, em là người phụ nữ của Cố Nam Sơn tôi, còn cô ấy chỉ là bạn bè.""Ghen sao?" Anh tiếp lời.Em là người phụ nữ của Cố Nam Sơn tôi...Từng câu chữ giống như sấm đánh ngang tai khiến cô kinh ngạc muốn đứng bật dậy, nhưng cô không còn sức để làm việc đó nữa. Miệng nhỏ hé mở muốn nói nhưng khổ nỗi không biết nên nói gì cho phải, đành lẳng lặng nhìn anh."Đúng vậy, em ghen đó, nào có ai chia tay rồi còn cùng bạn gái cũ thân mật như vậy."Giọng điệu của cô xen lẫn sự bực tức nhưng lọt vào tai của anh lại như có điểm làm nũng, lại như có điểm cậy sủng mà kiêu, tóm lại là vô cùng đáng yêu. Hơn nữa âm thanh trong trẻo ấy như một liều thuốc kích dục đối với anh, khiến cho ham muốn ngủ say trong anh dần dần thức tỉnh.Thấy anh chỉ khẽ cười, cô thẹn quá hóa giận, buông tay anh ra, đứng dậy giả vờ rời đi, nhưng người phía sau đã nhanh hơn nắm lấy tay cô."Quay lại đây, uống dấm không tốt, tôi cho em ăn đường.""Cố Nam Sơn, sao chú lại đáng ghét như vậy."Vốn dĩ cô chỉ muốn làm bộ chứ thực sự không muốn rời đi. Cô cúi người nhìn anh lần nữa, gần như chắc chắn rằng người này không quá say, cho nên trong khoảnh khắc này ý thức của anh còn khá rõ ràng. Nếu như vậy... Hết thảy những thứ anh nói đều xuất phát từ đáy lòng sao?"Nghĩ cái gì đấy?" Cố Nam Sơn ôm lấy eo mềm mại của cô kéo vào lòng, người con gái chưa kịp sẵn sàng cứ thế ngã vào vòng tay anh."Nằm sấp."Thanh Ca... Người con gái dù qua bao năm vẫn hấp dẫn như vậy.Anh hơi chuyển động, đồ vật giữa háng vừa vặn đặt giữa hai chân cô. Tay anh vẫn đặt trên eo cô, nhưng nhịp thở của người đàn ông đã nặng nề, càng lúc càng dồn dập."Thanh Ca, giúp tôi 'chơi' với nó một chút..."Ôm mỹ nhân trong lòng, làm gì có chuyện không bị cám dỗ.