Cố Nam Sơn nhìn về phía người con gái ngồi đối diện, cô mặc bộ đồ công sở màu trắng vô cùng chỉn chu nhưng lại mang mang đến cảm giác hơi giống trẻ con trộm mặc quần áo người lớn, dù vậy vẫn vô cùng xinh đẹp.
Bọn họ cũng chưa có cơ hội nói lại chuyện hôm trước, trong lòng mỗi người đều tự hiểu mà im lặng cho qua, người đàn ông nghĩ thầm, cô nàng kia kìm nén cảm xúc và vờ như không có chuyện gì cũng được đấy.
Lúc ăn cơm Thanh Ca giống như mèo nhỏ vụng trộm nhìn anh nhiều lần, không phải chỉ ngượng ngùng mà cô còn rất xấu hổ. Chuyện ngày đó cô không nhớ hết nhưng vẫn loáng thoáng nhớ ra những điểm quan trọng. Trong lòng còn tự hỏi, sao người kia còn chưa nổi giận mắng cô, thật không giống anh tí nào.
Bất chợt, anh ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, cô gái nhỏ giật mình như thể bị bắt gặp đang ăn trộm thứ gì đó, cúi thấp đầu vùi mặt vào uống nước canh.
Tính gia trưởng đã thấm vào máu của ông nội Cố cho nên trong lúc ăn ông vẫn phải càm ràm vài câu, “Nam Sơn, mối quan hệ của con với Lãnh Bạch Lam nhà họ Lãnh là thế nào?”
Ông nghe nói hai người họ đã chia tay nhau cách đây không lâu, cả hai vốn dĩ là một cặp xứng đôi vừa lứa, trời đất tác thành. Hơn nữa, xét về gia thế hay năng lực cá nhân thì đều rất hợp, cũng không biết vì lý do gì mà lại chia tay.
Cố lão gia không tinh ý phát hiện ra mạch nước ngầm đang chảy giữa hai người đang ngồi cùng ông, chỉ mải nói, “Con thật là, đã hơn 30 tuổi đầu rồi còn lấy chuyện tình cảm đem ra đùa được, Lãnh Bạch Lam có điểm nào không tốt hả?”
“Cha, không phải do cô ấy không tốt, nguyên nhân là từ phía con.”
Ông lão ném cái thìa canh sang một bên, đứng lên, mái tóc hoa râm bao lấy gương mặt đang hơi tức giận, “Con thì có vấn đề gì được chứ! Chẳng lẽ giống như trên phim truyền hình, con thích đàn ông?”
Bởi vì ông là con của một một gia đình truyền thống nên có những suy nghĩ vẫn còn mang tính bảo thủ, con ông Cố Nam Sơn vừa đẹp trai, gia thế tốt, phương diện kia chắc cũng ổn, về việc anh nói mình có vấn đề, người làm cha như ông đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ kia.
Thanh Ca đang uống dở canh suýt chút nữa thì phun hết ra ngoài, dì Tân vừa nhắc nhở cô cẩn thận vừa đưa khăn giấy cho cô, người con gái nào đó chỉ còn thiếu mỗi nước nằm bò ra bàn mà cười thôi.
“Ông nội, năm nay tình yêu đồng tính mới là chân ái đó. Nói không chừng chú nhỏ thật sự cũng như vậy, ông cháu mình đừng phá đôi uyên ương này chứ ạ.”
Ông nội nhà cô cũng bắt kịp xu hướng thời đại đó chứ, cô gái nhỏ nghĩ vậy mà mỉm cười, đôi mắt hạnh tròn xoe híp lại như lưỡi liềm, lông mày cũng cong cong, một sự đáng yêu khó giải thích thành lời.
Sau đó Thanh Ca nhướng mày với anh rồi bày ra vẻ mặt hôm nay anh được đấy.
“Cô ấy không hợp với con.” Cố Nam Sơn liếc nhìn cô gái phía đối diện.
Còn cô nhìn theo khóe miệng cong cong của anh mà cả người ngứa ngáy khó chịu.
Sau khi Cố Thanh Ca tắm rửa xong, cô nằm trên giường nhìn trần nhà, hồi tưởng chuyện vừa nãy. Lúc ăn cơm anh có nói Lãnh Bạch Lam không hợp với anh, thật ra cô biết anh cũng có tình cảm với mình, nếu không thì sao bốn năm trước lại cùng cô phát sinh quan hệ.
Hai người là quan hệ chú cháu, chưa kể cũng không phải ruột thịt. Trên mặt pháp luật thì vẫn là quan hệ ấy, cho nên nếu cô cùng anh thật sự ở bên nhau, chắc ông nội sẽ bị chọc giận đến mức nằm viện mất.
Ông nội đã bảo cô chuyển về nhà ở nhưng cô không đồng ý, hai ông cháu lúc này lại bất đồng ý kiến cho nên Cố Nam Sơn đã đề nghị cô ở trong một căn nhà của anh, dù sao thì anh cũng có nhiều nhà để trống.
Cô gái nhỏ trở mình, cuộn người bọc trong chăn kín mít, trời cuối tháng ba vẫn còn hơi se lạnh. Cô miễn cưỡng úp mặt vào gối, chuyện của bốn năm trước người kia còn chưa tính sổ với cô đâu. Lần trước say rượu, cô mới có gan mượn rượu khóc lóc um sùm, chơi xấu anh ấy, nhưng nếu bây giờ anh đến tính sổ với cô thì cô xin đầu hàng thôi. Dự là cô sắp gặp rắc rối lớn rồi.
“Cốc cốc cốc.”
Cố Thanh Ca lê dép đi trong nhà ra mở cửa, giờ cũng 11 giờ đêm rồi, người gõ cửa phòng cô lúc này cũng chỉ có người kia, dì Tân và ông nội tuổi đã cao rồi nên đi ngủ khá sớm.
Để khiến mình trông càng nữ tính hơn, thậm chí cô còn xõa tóc ra.
Vì thế như ý nguyện, cửa vừa mở Cố Nam Sơn đã nhìn thấy cô với mái tóc dài buông thả, mặc áo ngủ bằng vải tơ tằm thắt đai dựa vào bậu cửa, chớp chớp mắt nhìn anh, “Chú nhỏ, đã muộn thế này, gõ cửa phòng cháu gái mình không tốt lắm đâu.”
Yeah, Thanh Ca cảm thấy bản thân mình đã chiếm thế thượng phong.
Yeah, bình tĩnh nào, không thể thua được.