Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 97: Tên Này Nhiều Tật Xấu




Đường Tế Thế phất tay áo: "Vào trong đừng làm mất mặt nhà họ Đường." Nói xong câu này liền tức giận rời đi.

Tôi thấy Đường Thanh Thanh đang lè lưỡi chế nhạo tôi, vẻ mặt rất đắc ý. Tôi cười khẩy một cái, đang định đi thì mới biết Tiêu Lạc Thiên vẫn đứng ở chỗ cũ đợi tôi, quả thực tôi rất kinh ngạc, nói lời không giống bình thường: "Ồ, không ngờ anh vẫn chưa đi, không cần diễn sâu quá đâu, cẩn thận người ta ghen."

"Câm miệng!" Tiêu Lạc Thiên dùng sức kéo tôi đi, có lẽ là kéo tôi vào phòng tiệc.

Vừa vào phòng tiệc, tôi đã cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang quan sát chúng tôi, đương nhiên bọn họ có nghe qua tin tức sóng gió ầm ĩ thời gian gần đây, họ chỉ trỏ về phía tôi, thậm chí tôi còn nghe thấy tiếng bàn luận ở sau lưng.

"Đường Vân này thật đáng thương, đường đường là con gái đầu nhà họ Đường mà lại vô dụng như vậy, đây là lần đầu tôi thấy đó."

"Chứ còn gì nữa, bị em họ áp bức gắt gao như vậy cũng thôi đi, đến đứa con riêng ngoài dã thú cũng không vượt nổi, đúng là đáng thương." Tôi bày ra nụ cười giả tạo. Hồi nhỏ còn đáng thương hơn bây giờ, ít nhất thì bây giờ tôi còn có thể đi tìm một công việc nuôi sống bản thân chứ không phải trông chờ chút tiền vặt bố mẹ cho mỗi tháng để sống.

Tính tôi cũng hơi lầm lì, thường không thích đến những nơi đông người như vậy, nhưng hôm nay đến do có mục đích, tôi cũng không nhiều lời, tôi tìm kiếm khắp nơi trong phòng tiệc, nhìn thấy giám đốc Triệu và vợ đang nói chuyện với người khác ở một góc, tôi liền nhắc nhở Tiêu Lạc Thiên một tiếng.

Giám đốc Triệu và vợ quả thật rất mặn nồng, lúc hai người khoác tay nhau nói chuyện với người khác, giám đốc Triệu cũng không quên chăm sóc vợ, thấy nước uống của bà hết rồi liền đặc biệt dặn dò người làm đưa nước lọc cho bà.

"Cơ thể em thuộc thể hàn, đừng uống nhiều đồ lạnh, muốn uống về nhà anh đun sữa cho em."

Vợ giám đốc Triệu khẽ gắt một câu: "Nhiều người như vậy anh nói bậy gì thế, chỉ là một cốc nước thôi mà, để người ta nghe được sẽ cười chúng ta đó."

"Cười thì cứ cười, sức khỏe của em quan trọng nhất." Giám đốc Triệu cười dịu dàng, rõ ràng là khuôn mặt tròn mập mạp nhưng lại dịu dàng đến lạ, bọn họ thật hạnh phúc.

Dường như tôi nhìn giám đốc Triệu quá lâu, Tiêu Lạc Thiên lại bắt đầu tức giận: "Vợ chồng người ta đang mặn nồng, muốn tìm chỗ dựa thì cũng phải tìm người phù hợp, chẳng lẽ cô muốn làm mẹ kế."

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại đưa ra kết luận như vậy, tôi cười có chút giễu cợt. Tiêu Lạc Thiên vẫn không chịu im miệng: "Giám đốc Triệu nhìn thì dễ tiếp cận, cũng đối xử tốt với cô nhưng tìm mối tình thứ hai thì tôi khuyên cô nên suy nghĩ thấu đáo chút, đừng phá hoại gia đình người ta."

"Ồ, anh cũng biết tôi muốn tìm mối tình thứ hai à, xem ra anh rất hiểu chính mình đấy nhé." Tôi cười lạnh lùng, nhân lúc anh ta sắp cáu lên liền gọi vợ giám đốc Triệu một tiếng.

Hai người nhìn thấy chúng tôi ở phía sau, vội vàng tới chào hỏi. Vẻ mặt Tiêu Lạc Thiên cứng nhắc, chắc là muốn bày ra vẻ mặt tươi cười nhưng vừa rồi còn định nổi cáu nên khuôn mặt hơi xiêu vẹo, càng xiêu vẹo bao nhiêu tôi càng thấy dễ chịu.

Tôi cho anh tức chết, hổ không ra oai lại tưởng tôi là Hello Kitty!

"Giám đốc Triệu, bà Triệu, lâu rồi không gặp, nhìn hai người mặn nồng như vậy thật là khiến người khác ngưỡng mộ."

Vợ giám đốc Triệu hơi ngại, lặng lẽ nhéo giám đốc Triệu một cái: "Con bé Vân Vân này bị dạy hư rồi, vậy mà lại trêu chọc ta. Phải rồi, phương pháp dưỡng sinh mà lần trước cháu tặng ta đúng là có hiệu quả, sau khi ta uống trà hoa đó, giấc ngủ gần đây cũng được cải thiện, buổi tối cũng không mất ngủ, thật không tệ."

"Có tác dụng là tốt rồi, lần sau cháu sẽ đích thân bào chế trà hoa cho bà, đảm bảo bà đi cùng với cháu sẽ như hai chị em." Tôi rất thích vợ giám đốc Triệu, bà ấy là người phụ nữ của gia đình điển hình, mọi thứ đều coi đàn ông là trên hết, thùy mị nết na, biết chăm lo việc nhà, dù là dâu trong gia tộc quyền quý nhưng không hề kiêu ngạo, cũng không nhìn tôi bằng con mắt phiến diện.

"Con bé khéo ăn nói này, đúng là người phụ nữ dịu dàng hiền thục, giám đốc Tiêu cưới được cháu là có phúc đấy." Giám đốc Triệu cười lớn.

Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi sau khi giám đốc Triệu nói xong mấy câu này, nụ cười không dễ gì mới bày ra được của Tiêu Lạc Thiên lại cứng nhắc trở lại, hơn nữa còn có một chút thù ghét, giống như không thích giám đốc Triệu.

Tên này đúng là nhiều tật xấu.