Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 95: Quan Hệ Của Chúng Tôi Rất Tốt




Giờ qua đó giống như nhảy vào hố lửa vậy, đám phóng viên đó sẽ vồ lấy chính thất tôi đây phát ngôn bừa bãi, tôi buông tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Nếu muốn thì anh đi đi, dù sao tôi cũng không để bụng, tùy các người nói thế nào."

"Cô..." Vẻ mặt Tiêu Lạc Thiên trầm xuống, chắc chắn là sắp nổi đóa rồi.

Tôi vênh mặt lên, bày ra vẻ mặt điếc không sợ súng: "Muốn nổi cáu đánh người thì cứ tự nhiên, dù sao hôm nay tôi đến bữa tiệc là vì nể mặt bà nội, làm hỏng việc thì đừng trách tôi không chừa mặt mũi cho anh."

Tiêu Lạc Thiên dường như sắp bị tôi chọc giận đến sắp điên rồi, anh ta nghiến răng nghiến lợi, tôi còn nghe thấy tiếng anh ta nghiến răng, sau đó anh ta bỗng dùng sức lôi tay của tôi đi, bước nhanh tới trước cửa.

Tôi nhất thời không quan sát, không ngờ lại bị lôi đi như vậy, đợi đến khi tôi muốn rời đi đã không kịp, bởi đám phóng viên đó đã nhìn thấy chúng tôi, họ cũng vây lấy chúng tôi, bắt đầu mở miệng hỏi tôi. "Thưa vợ giám đốc Tiêu, hôm nay cô cùng giám đốc Tiêu đến đây có nghĩa tin tức lan truyền trên mạng đều là giả? Hay cô cam tâm tình nguyện vì giám đốc Tiêu, để người khác chen vào tình cảm giữa hai người?"

"Xin lỗi, lời mấy người hỏi hơi kỳ lạ, vợ tôi hoàn toàn không biết trả lời thế nào, Như Ngọc là em họ của chúng tôi, quan hệ của chúng tôi rất tốt, mấy người xem chúng tôi cùng đến tham dự bữa tiệc là biết quan hệ giữa chúng tôi thế nào." Tiêu Lạc Thiên nhìn tôi cảnh cáo rồi mới giải thích với truyền thông.

Tôi đứng bên cạnh, bị anh ta ôm chặt, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta diễn kịch. Người đàn ông này cái gì cũng muốn có, vừa muốn quyền hành của công ty vừa muốn có tình yêu kề bên, còn muốn chính thất bị anh ta ức hiếp như tôi che chở cho tiểu tam của anh ta, anh ta lấy đâu ra sự tự tin như vậy chứ?

Đường Tế Thế thấy tôi cũng ra rồi, sắc mặt có chút khó coi, ngắt lời của phóng viên, hét: "Điều nên nói, trước đây lúc mở buổi họp báo tôi cũng nói rồi, các người nên biết rõ ràng rồi, hà tất gì còn đến làm khó cháu gái tôi, sự nghiệp con bé có thành tựu, tiền đồ rộng mở, mong các người đừng bêu xấu con bé nữa."

"Phải đó, các anh các chị phóng viên, các người đừng làm khó chị Như Ngọc nữa được không? Hôm đó ở buổi họp báo, lời chúng tôi nói đều không có nửa lời giải dối, nếu các người không tin có thể hỏi chị tôi, chị ấy nhất định sẽ cho các người một lời giải thích thỏa đáng, dù sao thì, năm nay chị ấy cũng chứng kiến tình yêu của chị Như Ngọc và anh Tiêu."

Một câu của Đường Thanh Thanh, ngôn từ hàm hồ đã đẩy tôi đến đầu sóng ngọn gió, tôi muốn rời đi nhưng Tiêu Lạc Thiên đã đẩy tôi tới trước mặt truyền thông, bị nhiều người vây hỏi, muốn trốn cũng không thoát. Tôi nhìn thấy anh ta đang nháy mắt ra hiệu với đám người Nhan Như Ngọc, để bọn họ rời đi.

Bàn tay đang nắm lấy Tiêu Lạc Thiên lại buông ra một lần nữa. Có nhiều lúc tôi luôn cảm thấy mình may mắn, tôi kết hôn với Tiêu Lạc Thiên hai năm, quen biết cũng nhiều năm vậy rồi, từ tận đáy lòng anh ta luôn có chút tiếc thương với tôi.

Sống chung với nhau lâu như vậy, cho dù là mèo con, cún con, cũng sẽ có tình cảm, nhưng anh ta lại hết lần này đến lần khác làm cho tôi thất vọng, bởi vì Nhan Như Ngọc, một lần lại một lần đem lòng tự tôn và cao ngạo của tôi dẫm nát trên mặt đất.

Tôi nghe thấy Đường Tế Thế nói: "Tiêu Lạc Thiên và Như Ngọc thật sự không dễ dàng, cho dù năm đó có vô tình gây ra sai lầm như thế nào, mong mọi người đừng trách bọn họ nữa, là tôi không đúng, không dạy dỗ tốt con gái mình, mọi người đừng nói Như Ngọc nữa."

"Chị họ, em thật sự không có...chị biết mà, rõ ràng là chị biết mà, không phải sao? Nhan Như Ngọc hai mắt đẫm lệ nhìn tôi, trong ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ, giống như là đang hi vọng tôi nói giúp cô ta một lời.

Tôi ghét nhất lời nói như vậy, biểu cảm như vậy, muốn nói mà không nói, bóp méo tất cả chân tướng, đúng là, tôi đương nhiên biết tất cả sự thật, hơn nữa còn biết rất nhiều, ngay cả bà nội vì sao lại ra sức giúp đỡ Tiêu Lạc Thiên lấy vợ tôi cũng đều biết.

"Vân Vân, con mau giúp Như Ngọc làm sáng tỏ đi!" Đường Tế Thế vẻ mặt thể hiện vô cùng đau đớn: "Lẽ nào con để cho con bé phải chịu oan ức sao? Coi như bố cầu xin con!"

Cô ta không thể chịu oan được, vậy tôi có thể chịu oan uổng được sao? Đổi trắng thay đen không hề đáng sợ, đáng sợ là người đổi trắng thay đen, lại chính là người thân của mình, tất cả mọi người đều cho rằng, lỗi sai là ở tôi, trong phút chốc như vậy, ngay cả chính tôi cũng gần như cho rằng, thật ra tôi mới chính là người làm sai chuyện đó