Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 93: Không Phải Gia Tộc Bình Thường




Tôi không rõ ý đồ của đám phóng viên truyền thông là gì, dù sao thì tôi không lăn lộn trong giới giải trí, cũng chẳng phải nhân vật của công chúng, nhưng hai video này thực sự rất quan trọng, dường như đã giải thích rõ tất cả những lời công kích bất lợi cho tôi, cho dù fans của Nhan Như Ngọc có giỏi thế nào cũng chỉ có thể ngâm nga: "Chân ái vô địch, chính thất biến đi."

Mặc dù còn nhiều người cho rằng như vậy, bố tôi cũng nói tôi như vậy, chắc chắn đoạn video là giả, nhưng hiển nhiên không phải ngu dốt gì, Nhan Như Ngọc có được coi là tự lấy đá đập chân mình không?

Tôi vuốt cằm, nhìn qua người đăng video, ghi tên là người có lòng tốt.

Nếu biết đó là ai, tôi sẽ cho người đó một cái ôm nồng nhiệt cùng các thể loại cảm ơn.

Kết quả khiến tâm trạng tôi vui sướng chính là, sau khi nhìn thấy Tiêu Lạc Thiên, tôi không hề buồn, Nhan Như Ngọc lúc này chắc chắn đang rất phiền não, dù sao thì hình tượng cũng bị ảnh hưởng. Chỗ này còn cách nhà họ Khưu một đoạn đường, tôi mở cửa xe ngồi vào trong, cũng không ngó ngàng Tiêu Lạc Thiên, tôi ngồi chơi game. He he, loại bỏ phiền phức là vui rồi.

Không biết Tiêu Lạc Thiên đang nghĩ gì, một lúc thì nhìn tôi, một lúc lại nhăn mày. Tên thần kinh, tôi chửi thầm một câu. Khi không còn tình cảm, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, trong mắt tôi thì vẻ mặt khó xử của anh ta không phải thần kinh thì là gì.

Đợi xe dừng trước cổng biệt thự nhà họ Khưu, tôi nhìn lướt qua bên ngoài cửa xe, là biệt thự kiểu Trung, nhìn từ bên ngoài có thể thấy một rừng cây xanh um, một góc của biệt thự lộ ra giữa rừng cây rậm rạp, hơi có cảm giác nhà cửa sâu hun hút.

Nghe nói nhà họ Khưu là nhà cổ lâu đời được thành phố A chuyển nhượng từ lâu, chỉ có chính chủ mới có thể tính toán được độ lâu đời của nó, không hổ danh là nhà cổ trăm năm, rộng rãi khoáng đạt. Tôi đang định mở cửa xuống xe, dường như Tiêu Lạc Thiên cảm thấy tôi lạnh nhạt với anh ta, bắt đầu xoi mói: "Cô mặc gì đây? Thiết kế của mấy năm trước, nhăn nhăn nhúm nhúm, cố ý khiến tôi mất mặt đúng không?"

Tôi nhìn bộ lễ phục trên người mình, nhăn nhúm là do kiểu dáng hoa văn, thế này mà anh ta cũng tìm ra chỗ xoi mói cũng giỏi, tôi nhếch mày cười, tôi đã lâu không cười với anh ta, Tiêu Lạc Thiên ngẩn ra.

Nhưng giọng điệu của tôi không tốt lắm, chỉ vào lễ phục nói: "Lần trước tôi mặc trang phục mẫu mới thì anh nói tôi mặc hở quyến rũ đàn ông, hôm nay tôi mặc đồ truyền thống, anh nói tôi làm mất mặt, hay tôi cởi truồng vào nhé? Còn có thể lên trang nhất, nỗi lo về sau của anh và Nhan Như Ngọc cũng chẳng còn."

Thấy anh ta định đánh tôi, tôi lùi ra sau, ngón tay đặt trên đôi môi đỏ mà vuốt ve, làm ra động tác giữ im lặng: "Không được đánh nhau, lẽ nào anh muốn chút nữa vào bữa tiệc, vợ giám đốc Tiêu tôi đây lại có một dấu bàn tay trên mặt? Chậc chậc, tình cảnh này khó xử quá, người ta đến chào hỏi sẽ bảo vợ chồng chúng ta không hạnh phúc hay hỏi chúng ta bị cướp đánh đây?"

"Đường Vân, cô cố ý làm tôi mất vui phải không?" Tiêu Lạc Thiên bị tôi chọc cho tức tới mức mặt đỏ tía tai, nếu không phải vì hôm nay tôi không thể bị đánh, tôi đoán chắc mình đã bị anh ta túm tóc giáng cho mấy bạt tai rồi.

"Chẳng phải do anh cứ gây phiền phức cho tôi sao? Được rồi, chồng hiện tại của em à, chúng ta phải khoác tay đến bữa tiệc, anh có đi hay không đây?"

Nếu mắt có thể giết người thì tôi đã bị Tiêu Lạc Thiên giết không biết bao nhiêu lần. Tôi khoác tay anh ta, có thể chọc người luôn khiến mình mất vui, tôi cười vô cùng thoải mái. Tôi thăng hoa thật rồi, quả nhiên phi cơ chiến đấu phải thăng cấp rồi, đẳng cấp trước đây quá thấp, bây giờ có hào quang chiếu rọi thì phải khác.

Có lẽ Tiêu Lạc Thiên bị khí thế của tôi chọc tức, nhưng nghĩ đến bữa tiệc không thể không đi, anh ta cố nén cơn thịnh nộ, khuôn mặt đều đỏ bừng. Trì hoãn trong xe hồi lâu mới gượng gạo khoác tay tôi tiến về bữa tiệc.

Lúc ở cửa, tôi tưởng cứ thế đi vào là được rồi, không ngờ lại bị vệ sĩ ở cửa chặn lại, lịch sự hỏi chúng tôi thiệp mời đâu, tôi dần cảm thấy nhà họ Khưu không phải gia tộc bình thường, trong lòng thấp thỏm không yên.

Gia thế của Khưu Thiên Trường tốt hơn tôi tưởng tượng nhiều, anh ấy như vậy, tại sao lại đối xử tốt với tôi đến thế? Có thể đây là chân ái trong truyền thuyết, tôi nghĩ nhưng không chắc chắn, khoác tay Tiêu Lạc Thiên bước vào bữa tiệc.